Ngỡ anh là cơn gió Chương 51 | Gặp lại
Người đàn ông với chiếc chân giả nhìn Gia Kiệt với một nụ cười nhẹ:
– Anh Kiệt, đã đúng là chúng ta qua đời từ bốn mươi chín ngày trước, phải không?
Châu Gia Kiệt vui vẻ cong môi:
– Đúng vậy ạ! Triệu Lý vẫn đến thắp hương và khóc lóc như mưa ạ!
Người đàn ông nhẹ nhàng đặt đôi chân từ giường bệnh xuống, một trong số chúng là một chiếc chân giả. Ông mỉm cười:
– Để ông ta khóc mãi vì số phận của mình!
Chính là ông Hứa Vĩnh Tiến, bố của Linh Đan, đang đứng trước mặt Châu Gia Kiệt. Ông nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng, không thể tin rằng bây giờ ông vẫn còn sống…
Khi tàu chỉ huy của Hải quân Việt Nam bị đặt bom, chỉ còn ông và trợ lý Hoàng Kim trên đó vì tất cả đã chiến đấu trên du thuyền của Lữ Ân. Hai người đang theo dõi cuộc chiến qua bộ đàm khi một người đàn ông xuất hiện trong khoang lái và nói:
– Bác Vĩnh Tiến, hãy rời khỏi đây ngay, tàu này đã bị đặt bom ạ!
Hứa Vĩnh Tiến và Hoàng Kim nhận ra người đó là Châu Gia Kiệt. Dù chưa bao giờ trò chuyện nhưng ông biết Gia Kiệt qua những bức ảnh từ thám tử gửi về trong các cuộc gặp gỡ giữa anh và Linh Đan. Tại sao anh ta lại ở đây? Lời nói của anh ta có đúng không? Ông nghĩ rằng lúc này Gia Kiệt đang đánh nhau với Hải quân Việt Nam chứ? Hay anh ta muốn bắt ông và Hoàng Kim để tiêu diệt họ? Nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu ông, ông lên tiếng:
– Tại sao tôi phải tin anh?
Châu Gia Kiệt, ướt sũng trong bộ đồ bơi, vội vàng đưa hai bộ đồ bơi khác và bình dưỡng khí cho ông Hứa Vĩnh Tiến và trợ lý Hoàng Kim:
– Không còn thời gian nữa. Hai ông nghe tôi, tôi không có ý định gì ngoài việc giúp hai ông ra khỏi đây trước khi bọn Lữ Ân nổ tung tàu chỉ huy để tiêu diệt hai ông!
Hứa Vĩnh Tiến và Hoàng Kim còn ngần ngại, Gia Kiệt giao cho hai trợ thủ:
– Mặc đồ cho hai ông kia!
Hai trợ thủ của anh ngay lập tức giữ Linh Đan và ông Hoàng Kim, sau đó đưa họ xuống nước, buộc họ phải bơi ra khỏi khu vực đó. Nhưng ông Vĩnh Tiến lại lúng túng, chân bị vướng vào chân vịt và bị cắt gần mắt cá. Ông cố gắng nhưng máu bắt đầu chảy ra trên mặt sông Mêkong. Nhìn thấy sự lúng túng của ông Vĩnh Tiến, Gia Kiệt đã quay lại giúp ông tháo nút vướng ở chân vịt, còn hai trợ thủ của anh đưa ông Hoàng Kim lên tàu ngầm Ohio trước. Khi nút vướng được tháo, Gia Kiệt vội kéo bố Linh Đan bơi nhanh hơn. Tuy nhiên, vì sự cố đó, họ chưa kịp đến tàu ngầm thì những quả bom phát nổ và một ngư lôi cũng được phóng tới. Gia Kiệt vội đẩy ông Vĩnh Tiến về phía trước, trong tình trạng một chân của ông đã bị cắt gãy. Gia Kiệt dùng lực đẩy Linh Đan, nhưng anh bị lùi lại và chân trái hầu như bầm dập, đến gần tàu ngầm thì va chạm với mũi tàu nên chân phải bị cắt một đường.
Vì ông Hứa Vĩnh Tiến đã già yếu, vài ngày trực chỉ huy cộng với việc mất nhiều máu do bị chân vịt cắt, sức khỏe của ông đang suy giảm. Lực lượng y tế phải được Gia Kiệt đưa theo để đưa ông cùng trợ lý Hoàng Kim trở về thành phố X bằng một chiếc máy bay tàng hình. Trong khi đó, Gia Kiệt vẫn phải tiếp tục chiến đấu trên không với hai chân bị thương nặng nề. Vì vậy, khi cuộc chiến kết thúc, mọi người nghĩ rằng anh sẽ bị mất chân. Nhưng nhờ tài năng của thần y Tô Khánh Việt và sức dẻo dai phi thường, anh đã phục hồi. Ông Hứa Vĩnh Tiến bị mất máu và chân vịt bị gãy, buộc phải cắt và lắp một chiếc chân giả thông minh. Nó khá giống thật và có thể di chuyển linh hoạt, khó phát hiện.
Thực ra, việc cấp cứu ông Hứa Vĩnh Tiến chỉ diễn ra hơn mười ngày. Khi ông bắt đầu hồi phục, ông muốn gặp Gia Kiệt nhưng anh lại ở trong phòng cấp cứu đặc biệt. Một đêm, sau khi đã quá mười hai giờ, ông nhờ bác sĩ Khánh Việt đưa lên phòng gặp Gia Kiệt khi anh tỉnh lại. Nhìn người thanh niên được băng bó khắp người vì đã cứu mình, bố Linh Đan xúc động nghẹn ngào:
– Gia Kiệt, vì tôi mà…
Châu Gia Kiệt mỉm cười:
– Ông đã ổn chưa ạ?
Ông Vĩnh Tiến gật đầu:
– Đã ổn rồi. Nhưng con tôi…
Gia Kiệt lắc đầu:
– Tôi không sao ạ, chẳng còn lâu nữa sẽ khỏi thôi ông.
Ông Tô Khánh Việt vỗ vai ông Vĩnh Tiến:
– Chủ tịch yên tâm, nó mạnh mẽ lắm, không sao đâu!
Ông Vĩnh Tiến nhíu mày:
– Con trai tôi sở hữu một lượng vũ khí hiện đại kinh khủng, tôi nghĩ…
Gia Kiệt bật cười:
– Ông nghĩ tôi là kẻ xấu phải không ạ? Tôi chỉ chuẩn bị chúng để dọn sạch lũ sâu bọ ra khỏi môi trường kinh doanh.
Bố Linh Đan mỉm cười hạnh phúc:
– Thực sự là tuổi trẻ tài năng, tôi đã hiểu sai về bạn rồi!
Châu Gia Kiệt giọng nghiêm túc:
– Ông, tôi cũng muốn gặp ông để nói một điều ạ!
Rồi anh nhờ ông Khánh Việt mở ngăn tủ lấy một xấp tài liệu đưa cho ông Vĩnh Tiến. Vị Chủ tịch thành phố nhíu mày đọc, cặp mắt cương nghị tập trung theo dõi những vấn đề Gia Kiệt ghi trên giấy về Triệu Lý – Phó Chủ tịch Hội đồng nhân dân Tỉnh. Đó mới chính là kẻ đứng sau tất cả.
Triệu Lý chính là kẻ đã ủng hộ Trần Minh hết lần này sang lượt khác. Khi cuộc chiến diễn ra trên biển Đông, hắn đã gửi trực thăng đến hỗ trợ cho tên trùm Myanmar để tiếp tục giao dịch khi biết Trần Minh và Lữ Ân không còn giá trị nữa.
Tuy nhiên, những thông tin mà Châu Gia Kiệt có chưa đủ để đưa Triệu Lý cùng đám cờ bạc của hắn ra ánh sáng. Vì vậy, anh tiếp tục thu thập chứng cứ. Khi ông Vĩnh Tiến gấp lại tài liệu, anh cảm ơn Gia Kiệt:
– Ông cứ yên tâm, những gì ông đang xem chưa đủ! Anh em tôi vẫn đang làm việc để lộ ra sự thật!
Ông Vĩnh Tiến suy ngẫm rồi gật đầu:
– Tôi hiểu rồi. Tôi cũng đã nghi ngờ tại sao Trần Minh lại thăng tiến nhanh như vậy và dễ dàng thực hiện các hành động của mình. Gia Kiệt không chỉ giúp tôi mà còn giúp nhân dân thành phố X!
Châu Gia Kiệt lại mỉm cười:
– Không có gì đâu ạ! Cháu chưa làm được gì. Một vị Chủ tịch như bác mới gọi là dũng cảm, có thể nói bác là một thanh âm trong trẻo giữa bản nhạc xô bồ đấy ạ. Nhưng với tình hình hiện tại, cháu nghĩ bác chưa nên lộ diện.
Ông Hứa Vĩnh Tiến gật đầu:
– Ta hiểu. Hứa Vĩnh Tiến đã chết rồi.
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó. Và bố của Linh Đan đã mất tích không dấu vết cùng trợ lý Hoàng Kim cho đến nay, khi người ta làm lễ cúng bốn mươi chín ngày cho cả hai người…
Trở lại thực tại, ông Vĩnh Tiến nhìn Gia Kiệt:
– Cháu đã thu thập đầy đủ chứng cứ sao?
Châu Gia Kiệt gật đầu:
– Dạ bác, giờ Hoàng Lâm và cháu sẽ đưa bác cùng trợ lý Hoàng Kim về nhà ạ!
Ông Hứa Vĩnh Tiến hít một hơi sâu rồi nói ra cái điều đã suy nghĩ hơn một tháng nay:
– Kiệt, ta vẫn chưa nói với con hai điều.
Gia Kiệt nhíu mày:
– Bác còn băn khoăn gì sao ạ?
Bố Linh Đan gật đầu:
– Ta chưa kịp nói với con lời xin lỗi và câu cảm ơn. Xin lỗi vì đã hiểu nhầm con, ảnh hưởng đến cả tình yêu của con và Linh Đan. Cảm ơn vì con đã giúp ta hồi sinh, nếu không…
Gia Kiệt mỉm cười:
– Không có gì đâu bác ạ, là phúc phận của con được chiến đấu cùng bác, được gặp và yêu một cô gái như Linh Đan. Con phải cảm ơn bác mới đúng ạ!
Ông Vĩnh Tiến cười phúc hậu:
– Ta nghe bác sĩ Khánh Việt nói Linh Đan đến đây làm loạn hả? Lần này ta phải dạy dỗ con bé, phải phạt nó!
Gia Kiệt xua tay:
– Không sao ạ. Cô ấy vốn bướng bỉnh thế. Cháu làm bạn với Linh Đan từ nhỏ, cháu hiểu mà bác. Sẽ ổn thôi ạ, bác phạt cô ấy, cháu xót lắm ạ!
Cả hai người đàn ông cùng cười rồi đi ra ngoài cổng sau bệnh viện bằng một lối tắt bí mật ngay sau hai căn phòng đặc biệt đó. Hoàng Lâm và ông Hoàng Kim đã chờ sẵn trong xe.
Mười một giờ đêm hôm đó, tại biệt thự nhà Linh Đan bỗng vang lên tiếng chuông cửa. Mẹ cô lo lắng:
– Giờ này còn ai đến thắp hương sao?
Linh Đan cũng tò mò:
– Lạ nhỉ? Mẹ ở yên đây, để con và Hồng Nhung ra xem sao!
Khi cánh cửa vừa mở, Linh Đan và Hồng Nhung ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông mỉm cười đứng trước cổng – Gia Kiệt và Hoàng Lâm. Sau giây phút ngỡ ngàng, Hứa Linh Đan nghiêm mặt:
– Anh đến đây làm gì? Xem tôi mất bố khổ đau thế nào hay tính giết luôn ba người phụ nữ để bịt miệng? Tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng giàu là có thể một tay che trời, bác Lệ Thu phúc hậu sao lại sinh ra loại con như anh nhỉ? Sẽ có ngày anh gặp quả báo!
Châu Gia Kiệt chưa kịp nói gì thì một giọng ấm áp vang lên:
– Hứa Linh Đan, sao lớn rồi mà vẫn giữ mãi cái tính đanh đá thế hả?
Giọng nói này quen quá, quen tới mức trong mơ cô vẫn nghe. Linh Đan trố mắt khi nhìn hai dáng người thân thuộc bước ra khỏi xe – bố cô và chú Hoàng Kim. Cả Linh Đan và Hồng Nhung đừng im như tượng đá. Tới khi ông Vĩnh Tiến đến đứng ngay trước mặt cô, xoa đầu cô, Linh Đan vẫn không thể tin:
– Bố đi công tác về mà không chào sao?
Linh Đan quay sang Hồng Nhung, người cũng đang đứng ngơ ngác như mình:
– Hồng Nhung, có phải mình đang mơ giống tao không?
Đỗ Hồng Nhung trả lời lắp bắp, như thể cô đang cố gắng hít thêm không khí:
– Không… không biết… đó là người… hay… ma đâu Linh Đan?
Ông Vĩnh Tiến ra tay để dỗ dành hai cô gái:
– Sao lại mơ chứ? Không phải ma đâu! Hãy rời ra để bố và mọi người vào nhà. Cô gái lứa gì đứng chắn đường như thế này?
Lúc đó, tiếng mẹ của Linh Đan vọng lên:
– Linh Đan, Hồng Nhung! Tại sao lâu quá vậy hai đứa?
Bà vừa nói vừa tiến ra. Nhưng khi bà nhìn thấy bốn người đàn ông trước mặt, bà cũng như con gái và Hồng Nhung, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lờ mờ thốt ra:
– Anh…anh…các người…
Ông Vĩnh Tiến ôm lấy bà, nước mắt lưng trống:
– Vợ ơi, em và con gái đều gian nan rồi…
Trong vòng tay ấm áp, mẹ Linh Đan run lên dù vẫn không thể tin vào những gì đang xảy ra:
– Vĩnh Tiến, em đang mơ à? Anh đã quay về để kể chuyện mơ cho em à?
Ông kéo bà vào nhà:
– Vào trong đi! Em không mơ, chồng em vẫn còn sống…
Sau khi mọi người đã yên bình, ông Vĩnh Tiến từ từ kể lại toàn bộ câu chuyện, làm ba phụ nữ đều ngạc nhiên và rơi nước mắt. Khi ông kể xong, họ cùng khóc nức nở. Linh Đan quay sang Gia Kiệt và đặt tay lên ngực anh:
– Anh ngốc quá, sao anh không giải thích mọi chuyện, bị thương cũng để người ta lo cho mà, sao lại im lặng để nghe chửi thế?
Ông Vĩnh Tiến bật cười:
– Linh Đan, con đã làm loạn ở bệnh viện chưa đủ à, giờ lại đánh Gia Kiệt à?
Linh Đan dừng lại, tay xoa xoa ngực anh:
– Anh…anh đau không?
Bố cô nhìn con gái:
– Bị vùi dập như vậy mà không đau à? Người ta gần như mất mạng vì bố con mà!
Cô quay sang bố:
– Bố… bố chấp nhận tình yêu của chúng con rồi ạ?
Mẹ cô cười:
– Con mới ngốc đấy! Giờ bố mẹ có lý do gì để ngăn cản nữa không? Hay con không còn yêu Gia Kiệt nữa, để bố mẹ biết!
Linh Đan đỏ mặt khi thấy cả nhà nhìn mình:
– Vì… vì mọi thứ xảy ra quá bất ngờ… ai bảo con không yêu…
Cả nhà cười vang. Lúc đó, ông Vĩnh Tiến mới để ý thấy tay Hoàng Lâm đang nắm chặt tay Hồng Nhung. Ông cười:
– Hồng Nhung, hãy trả Hoàng Lâm lại cho cháu. Giữ chặt đấy, nghe chưa?
Hồng Nhung gật đầu:
– Vâng, con biết rồi ạ!
Gia Kiệt nói:
– Thôi, đã muộn rồi, chúng tôi xin phép về Tập đoàn chuẩn bị một chút!
Ông Vĩnh Tiến nhìn Gia Kiệt:
– Kiệt, trận chiến chưa kết thúc. Hãy cẩn thận để thực hiện nhiệm vụ lâu dài với Linh Đan nhé!
Linh Đan tò mò:
– Anh ấy lại đi nữa à bố? Nhiệm vụ với em là gì ạ?
Bố cô nhếch mày:
– Hỏi thừa, làm chồng con chứ làm gì!
Linh Đan và Hồng Nhung dẫn hai người đàn ông ra cổng. Trước khi lên xe, Gia Kiệt bất ngờ ôm Linh Đan:
– Linh Đan, anh có phải sinh ra để im lặng không? Anh sẽ trả lời – để nói lời yêu em!
Trong vòng tay quen thuộc mà cô không bao giờ quên, Linh Đan ôm chặt lấy lưng rộng của người đàn ông mà cô yêu:
– Gia Kiệt, em xin lỗi… em…
Dưới ngọn đèn đường, Châu Gia Kiệt lấy ngón tay trỏ chặn câu nói của Linh Đan rồi cúi xuống chạm môi mình lên môi cô. Chỉ là một nụ hôn nhẹ và vội vã nhưng chất chứa bao yêu thương nhung nhớ. Giọng anh khàn khàn:
– Linh Đan, đợi anh! Yêu em!
Hai cặp đôi lưu luyến tạm biệt nhau rồi chiếc siêu xe lao vút vào màn đêm yên tĩnh của thành phố X.