Ngỡ anh là cơn gió Chương 52 | Trận chiến cuối cùng

18/02/2024 Tác giả: Hà Phong 393

Sau những ngày tiếp theo, với sắp xếp cẩn thận của Châu Gia Kiệt, ông Hứa Vĩnh Tiến vẫn tiếp tục ở trong nhà mà không ai hay biết về sự việc gì xảy ra. Cuộc sống của mẹ con Linh Đan vẫn trôi qua bình thường, như thể sự cố vào đêm hôm trước chỉ là một giấc mơ thoáng qua.

Một buổi tối khác, Thứ trưởng Bộ Công an đón nhận một bó tài liệu chứa đầy đủ bằng chứng về tội ác của Triệu Lý cùng với lời đề nghị từ Châu Gia Kiệt – mong muốn triển khai lực lượng an ninh bí mật để tuần tra quanh khu vực gần trụ sở của Ủy ban Nhân dân Tỉnh, khoảng hai cây số, vì có một cuộc chiến sắp diễn ra ở đó. Tin tưởng vào tính trung thực của Thứ trưởng, Châu Gia Kiệt quyết định đặt niềm tin vào ông. Theo một nguồn tin đặc biệt, anh ta đã nhận được sự đồng ý từ Thứ trưởng. Cảnh sát sẽ không can thiệp ngay lập tức và sẽ hỗ trợ khi cần thiết.

Nếu Trần Minh đã giấu ma túy và vũ khí ngay trong nhà mình, thì Triệu Lý càng cẩn trọng hơn. Ông ta có một kho hàng khổng lồ ngay gần trụ sở của Ủy ban Nhân dân tỉnh. Nằm phía sau trụ sở, khoảng năm trăm mét, là một ngôi nhà hoang. Mặc dù bề ngoài được lau chùi sạch sẽ, nhưng bên trong lại là một tòa nhà kiên cố được xây bằng bê tông cốt thép, được trang bị hệ thống báo động và đặc biệt có cài đặt sẵn một lượng bom lớn quanh tường. Chỉ cần kích hoạt, hắn sẽ kích nổ toàn bộ khu nhà này. Điều này là rất nguy hiểm, khiến Châu Gia Kiệt phải cân nhắc đề xuất di dân trong vòng hai cây số. Cuộc chiến này sẽ không khác gì một trận chiến tử thần, vì khi bị dồn vào đường cùng, Triệu Lý sẽ không ngần ngại làm cho tất cả mọi thứ kết thúc.

Hoàng Lâm và Khánh Duy đã phát triển thành công một con robot mini thông minh, có hình dạng là một chiếc máy xúc nhỏ, nhưng được trang bị đầy đủ tính năng. Với kích thước nhỏ gọn, con robot này có thể di chuyển ở mọi địa hình mà không gây sự chú ý, vì không phát ra âm thanh nào. Trông nó giống như một mô hình máy xúc đồ chơi của trẻ em, nhưng với kích thước nhỏ hơn nhiều. Nó có hai bánh xe xích để di chuyển và càng phía trước được thiết kế linh hoạt như đôi tay. Con robot này được trang bị một màn hình LED để hiển thị đôi mắt và biểu cảm, cũng như để thông báo và hiển thị câu trả lời. Dưới cổ của robot là một chiếc camera có thể quan sát và định hướng các vật thể xung quanh. Hoàng Lâm còn gắn thêm một bộ microphone bên hông robot để thu âm và phát âm, giúp robot có thể nghe và thực thi lệnh qua microphone này. Nó có khả năng ghi nhớ và nhận diện khuôn mặt quen thuộc hoặc không quen thuộc, cũng như có thể phát hiện bất kỳ sự tác động nào từ bên ngoài, vì vậy chỉ cần chạm vào nó, robot sẽ phản ứng ngay lập tức.

Vào một buổi tối, trong căn phòng bí mật của Tập đoàn KIỆT, Châu Gia Kiệt cùng bộ tứ FLAMES đang tập trung trước màn hình để theo dõi hành trình của con robot. Giọng của Hoàng Lâm vang lên nhẹ nhàng:
– Tiến vào ngôi nhà hoang đó, cách đó khoảng năm trăm mét về phía đông!
Từ phía sau trụ sở của Ủy ban Nhân dân Tỉnh, con robot nhận lệnh và nhanh chóng tiến vào ngôi nhà hoang. Qua màn hình camera được gắn dưới cổ của robot, ngôi nhà dần hiện lên. Màn hình LED hiển thị một dòng chữ:
– Ông chủ, điểm này đúng chứ?
Hoàng Lâm gật đầu:
– Chính xác! Tiến vào và gắn chíp theo dõi, sau đó quay trở về căn cứ!

Robot di chuyển nhanh chóng vào lỗ cổng rộng mở của ngôi nhà hoang và đứng đợi trước cửa chắc chắn đã được khóa kín. Sau một lúc, Triệu Lý và một người lạ bước ra. Vì không chú ý, họ suýt dẫm vào con robot. Khung cảnh bên trong lô cốt bí mật của hắn dần lộ ra khi robot tiến vào. Đó là một căn cứ vững chắc và hiện đại, chứa đựng hàng loạt ma túy và vũ khí nặng, lớn gấp ba lần kho hàng ở nhà Trần Minh. Trong khi hai người kia đang kiểm tra hàng hóa, con robot nhanh chóng gắn một con chip theo dõi dưới chiếc bàn duy nhất trong lô cốt. Sau đó, nó quét quanh để thu thập thông tin. Xung quanh tường, không chỉ có bom treo lơ lửng mà còn có nhiều khe hở kỳ lạ, có thể là để lấy vũ khí dễ dàng khi cần thiết. Robot nằm gọn bên dưới chiếc bàn. Sau khi kiểm tra, Triệu Lý nói cẩn thận:
– Chuẩn bị cho chuyến hàng lớn này đi! Hãy cẩn thận. Dù Hứa Vĩnh Tiến và Hoàng Kim đã qua đời, nhưng vẫn phải đề phòng bọn cảnh sát. Thứ trưởng mới lên cũng dường như trung thực, nếu không chú ý có thể gặp rủi ro!
Người kia gật đầu:
– Tôi sẽ chú ý, không phải lo lắng. Lần này, vụ giao dịch với Myanmar cũng được kín đáo. Hai ngày nữa, chúng ta sẽ tiến hành vào lúc bảy giờ tối. Khi đó, sẽ ít người chú ý hơn!
Trong ồn ào của thành phố, căn nhà này thực sự là một “biệt khu”, mặc dù nằm trong khu vực được quy hoạch nhưng người dân vẫn không hiểu tại sao nó vẫn chưa được giải tỏa.

Khi Triệu Lý và người kia mở cửa ra, con robot thông minh cũng bí mật rút lui ra ngoài sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Hai ngày sau…

Vào buổi chiều, Châu Gia Kiệt lái xe đến nhà Linh Đan. Lúc đó mới một giờ chiều, anh mang theo một túi xách và cẩn thận tránh xa sự chú ý của người qua đường. Khi bước vào phòng khách, anh nhận ra mọi người đã chờ đợi anh:
– Vào đi, Kiệt!
Gia Kiệt mỉm cười:
– Xin lỗi các bác đã phải chờ từ trưa, nhưng cháu không còn cách nào khác!
Ông Vĩnh Tiến cũng mỉm:
– Không sao đâu, con ạ, hãy nói đi!
Gia Kiệt ngồi xuống, hai tay đan vào nhau:
– Bây giờ cháu sẽ đưa mọi người tới một nơi an toàn. Trong túi này, là một số bộ quần áo lịch sự để tránh sự chú ý. Mong các bác giúp đỡ cháu!
Ông Vĩnh Tiến nhíu mày:
– Không ai biết rằng chúng ta vẫn còn sống, ở đây cũng an toàn, làm như vậy thì cháu làm phiền các bác quá.
Gia Kiệt kiên nhẫn:
– Ông Vĩnh Tiến, dù ở đây có an toàn lúc này, nhưng khi cuộc chiến bùng nổ, nếu Triệu Lý có được điều gì đó, hắn có thể kích nổ bom và làm hỏng cả khu biệt thự này. Xin bác hãy tin tưởng cháu!
Ông Hoàng Kim quay sang ông Linh Đan:
– Anh Vĩnh Tiến, tôi nghĩ Gia Kiệt nói đúng đấy. An toàn vẫn là quan trọng nhất!
Ông Vĩnh Tiến gật đầu:
– Được! Vậy mọi người, hãy thay đồ đi!
Khi mọi người đã thay đồ xong, Châu Gia Kiệt đưa tất cả đến tòa nhà KIỆT, sử dụng lối đi riêng của FLAMES, và họ đi đến một căn phòng được trang bị đầy đủ thiết bị hiện đại, thức ăn và nước uống. Đây là căn phòng đặc biệt của bộ tứ FLAMES, có khả năng chịu đựng cao, thậm chí đối với bom đạn thông thường cũng không gì có thể làm hại được. Cánh cửa nặng được mở bằng một dãy số, chính là ngày tháng năm sinh của Linh Đan, khiến cô không khỏi bất ngờ:
– Ồ, thật tuyệt vời!

Khi mọi người đã ngồi xuống trong căn phòng, Gia Kiệt phát biểu:

– Tất cả mọi thứ ở đây đã được sắp xếp sẵn. Căn phòng này chỉ có chúng ta và bốn anh em thân thiết, giờ đã thêm gia đình của bác cùng chú Hoàng Kim và Hồng Nhung. Đây sẽ là nơi an toàn tuyệt đối, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài vì nó nằm dưới lòng đất và chỉ có thể tiếp cận thông qua cánh cửa này. Mọi người ở yên đây, không được phép gây ra bất kỳ sự động đậy nào!

Ông Vĩnh Tiến nhìn quanh rồi cười:

– Nơi này còn đẹp hơn nhà tôi!

Gia Kiệt mỉm cười:

– Không gì so với nhà của bác ạ, nhưng mọi người hãy kiên nhẫn ở đây. Sau đêm nay, mọi thứ sẽ kết thúc. Bây giờ, cháu xin phép đi chuẩn bị ạ!

Trước khi rời khỏi, ông Vĩnh Tiến nói:

– Kiệt, chắc chắn phải quay trở lại đấy!

Châu Gia Kiệt gật đầu:

– Bác yên tâm, con sẽ không quên nhiệm vụ bác giao đâu!

Linh Đan vội nói:

– Gia Kiệt, cho em đi cùng đi. Em biết võ mà!

Gia Kiệt lắc đầu:

– Không thể, lần này không phải đấu võ mà là đấu với bom đạn. Em và Hồng Nhung phải ở lại đây cùng bố mẹ và chú Hoàng Kim. Anh không thể làm theo ý em lần này đâu. Nếu không nghe lời, đừng trách anh sau này!

Linh Đan hiểu rằng, sau vụ ở núi Hàm Rồng, Gia Kiệt rất lo lắng cho sự an toàn của cô, lo rằng kẻ xấu có thể lợi dụng cô để tước đi ý chí chiến đấu của mọi người, điều đó rất nguy hiểm. Vì vậy, cô im lặng và không nói thêm gì. Từ cuộc trò chuyện của anh và bố cô, Linh Đan chỉ biết rằng vào bảy giờ tối hôm nay, sẽ có một cuộc giao dịch gần trụ sở của Ủy ban nhân dân Tỉnh.

Khi đêm tối buông xuống và thành phố rực sáng, có vài ba người cẩn thận đi vào căn nhà hoang. Triệu Lý nói nhỏ:

– Hôm nay là cuối tuần, mọi người đi chơi đâu hết rồi nhỉ? Càng ít người, thì ít người theo dõi.

Hắn không biết rằng từ đêm trước, lực lượng an ninh đã thực hiện kế hoạch di dân khẩn cấp tới từng căn nhà. Triệu Lý và đoàn người bước vào khoảng năm phút sau đó, đứng đầu là một tên thấp bé, mặt dữ dằn, theo sau là một đám người có vẻ như là đồng bọn. Đó chính là ông trùm người Myanmar, là chủ nhân của kẻ đã bị Châu Gia Kiệt tiêu diệt lần trước.

Trong lô cốt, mỗi bên có hai người, tất cả lực lượng còn lại đứng bên ngoài di chuyển và tuần tra. Nhưng trong không gian vắng vẻ, chúng tự tin rằng không có ai quan sát được nơi này, nên lại tụ tập lại và trò chuyện thoải mái.

Đang bàn bạc, bất ngờ có tiếng “bụp”, “bụp” của súng giảm thanh vang lên trong đêm. Một nửa của họ chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì bị bắn trúng, máu chảy ra và họ gục ngã. Những kẻ còn sống sau một giây sững sờ, nhìn quanh với ánh mắt sợ hãi. Đèn đường đột nhiên tắt khiến họ rơi vào bóng tối. Mười bóng đen của FLAMES, đã tiêu diệt toàn bộ lực lượng canh gác bên ngoài mà họ không hề hay biết.

Châu Gia Kiệt ngồi trên chiếc xe tăng Leopard 2A7, được mệnh danh là “báo đốm”, loại xe tăng chủ lực mạnh nhất thế giới. Anh nhìn chăm chú khi các đồng đội tiêu diệt nhanh chóng bọn lính canh, sau đó anh kích hoạt micro trên áo và nói:

– Duy, cậu có một phút, robot ngắt toàn bộ hệ thống nổ của bom xung quanh lô cốt!

Tô Khánh Duy đang múa loạn trên bàn phím để tìm và ngắt dây nổ của bom. Hai mươi giây sau, anh ra lệnh cho robot mini:

– Ở góc phải lô cốt, đến bảng điều khiển và cắt đứt dây màu đỏ!

Trong khi bốn gã kiểm tra hàng, robot mini nhận lệnh và nhanh chóng thực hiện, cắt đứt sợi dây màu đỏ. Hệ thống bom của ngôi nhà đã bị vô hiệu hóa.

Sau khi xác nhận qua màn hình camera, Khánh Duy ra lệnh:

– Robot, trở về!

Con robot lăn ra khỏi khe cửa. Vì cánh cửa của lô cốt được làm từ thép chống đạn nặng, không thể bị đẩy mở trừ khi có vân tay của Triệu Lý. Chính vì vậy, Châu Gia Kiệt phải sử dụng xe tăng, và anh đã nhờ đến lực lượng an ninh di dân để làm điều này.

Trong lô cốt, sau khi hai bên hoàn tất giao dịch, bất ngờ “Rầm”, cánh cửa thép lớn bị đổ sập và một chiếc xe tăng tiến vào. Triệu Lý bất ngờ và chỉ kịp gọi vào bộ đàm:

– Bọn bay đâu!

Nhưng không có phản ứng, vì lũ lính canh đã bị tiêu diệt. Gã trùm Myanmar bình tĩnh hơn, nhanh chóng gọi vào bộ đàm:

– Lộ rồi! Lên!

Ngay sau đó, bọn phiến quân ồ ạt kéo tới. Chúng không biết đồng bọn bị tiêu diệt vì ẩn nấp ở căn cứ của Triệu Lý gần đó, vì vậy chúng không hay biết mọi chuyện bên ngoài. Đạn liên tục đến xe tăng Leopard 2A7, nhưng chúng không biết đây là loại xe tăng được trang bị giáp mới nhất với khả năng chống đạn tốt nhất hiện nay và vũ khí tiên tiến nhất. Châu Gia Kiệt chọn súng trường thay vì pháo 120 li để tránh ảnh hưởng đến nhà cửa xung quanh.

Châu Gia Kiệt ra lệnh qua bộ đàm:

– Trí, Vĩ, vào vị trí!

Khải Trí và Triệu Vĩ cùng các thành viên của FLAMES lao vào quét súng trường. Bị tấn công từ hai phía, phiến quân kinh hãi và bắt đầu rút lui. Châu Gia Kiệt nhảy xuống xe tăng và điều trên mặt Triệu Lý:

– Phó Chủ tịch Tỉnh, đầu hàng hay chết?

Triệu Lý nhìn Châu Gia Kiệt, lắp bắp:

– Châu Gia Kiệt…mày…dám…

Gia Kiệt giơ khẩu Glock 17, đe dọa:

– Loại sâu mọt như mày, tao có thể loại bỏ khỏi hành tinh này mà không hề do dự!

Triệu Lý bất ngờ nhớ ra điều gì và vui vẻ nói:

– Gia Kiệt, nhìn xung quanh đi, bom treo đầy như vậy, haha, lần này Châu Gia Tuấn dưới suối vàng sắp có cuộc gặp con trai rồi đấy!

Gia Kiệt nhếch môi:

– Nổ đi! Chúng ta sẽ chết cùng nhau!

Triệu Lý nhanh chóng bấm điều khiển, nhưng khi bấm, đống bom đó không hề phát nổ, chỉ như một đống phế liệu, khiến hắn run sợ chuẩn bị đón nhận cái chết.

Gã trùm Myanmar thấy lính của mình chết dần, bị dồn vào thế nguy hiểm, hắn nhanh chóng rút súng, nhắm vào Gia Kiệt và nói tiếng Việt lơ lớ:

– Mày thử một cái đi!

Sau đó, gã gọi vào bộ đàm:

– Lên hết đi!

Phiến quân tiếp tục tấn công, Khải Trí, Triệu Vĩ và Hoàng Lâm hỗ trợ tiếp tục quét sạch. Hai bên bắn nhau một cách dữ dội. Bất ngờ, Triệu Lý đẩy nhanh vào bụng Gia Kiệt rồi đạp hai cái, khiến sàn nhà nơi hắn đứng nứt ra, lộ ra một lỗ nhỏ và họ ngay lập tức lao xuống.

Phía dưới là một căn cứ như địa đạo, có nhiều phòng. Hai gã chạy đến một phòng lớn giống phòng tập võ và lại lao vào một lối ra bí mật. Nhưng khi gã Myanmar chạm tay vào nắm cửa, Gia Kiệt lạnh lùng nổ súng. Đạn từ khẩu Glock 17 đâm vào ót của hắn, khiến hắn ngã gục xuống đất. Triệu Lý vội đưa tay vào khe cửa, rút ra một khẩu súng và bắn loạn xạ về phía Gia Kiệt. Anh ta né tránh và lăn về phía chân hắn, sau đó bật dậy và đá văng khẩu súng trên tay gã, nắm khẩu Glock 17 vào cổ hắn:

– Tao muốn bắt sống mày, nhưng nếu mày thích ăn đạn thì cứ tiếp tục!

Nhưng bất ngờ, Triệu Lý rút con dao bấm và đâm thẳng vào đùi của Gia Kiệt, khiến anh ta giật mình. Máu tuôn ra nhưng Triệu Lý vẫn giật khẩu Glock 17 và đe dọa:

– Mày sẽ là mục tiêu tiếp theo! Châu Gia Kiệt, tạm biệt!

Tuy nhiên, trước khi kịp bóp cò, một bóng đen nhỏ lao tới và đạp bay khẩu súng trên tay Triệu Lý. Gã ta nhìn lên và thấy một cô gái xinh đẹp mặc đồ đen bó sát đang đứng trước mặt. Triệu Lý lắp bắp:

– Hứa…Linh…Đan…

Linh Đan nhếch miệng cười:

– Ông không xứng đáng gọi tên tôi!

Cô đảo người và đạp liên tục vào Triệu Lý. Hắn ngã ra sàn. Linh Đan nắm khẩu Glock 17 và nói:

– Phật dạy tôi không giết người, nhưng cũng dạy tôi phải cứu người, đặc biệt là người tôi yêu!

Sau khi bắn hết đạn, Triệu Lý chỉ còn là một đống thịt nhão trên sàn. Linh Đan quay lại, Gia Kiệt đang nhìn cô với ánh mắt tròn trợn:

– Sao thế ông xã? Đi thôi!

Anh mỉm cười:

– Em à, thật là quá ngoan cố! Nhưng em đã làm thế nào để đến đây được vậy?

Linh Đan vừa xé tay áo để băng tạm cho anh, vừa cười toe toét:

– Hì, em đã phát hiện ra cánh cửa bí mật sau tủ vũ khí trong căn phòng ấy và trốn lên xe tăng của anh ngay sau đó!

Gia Kiệt nhìn nghiêm trọng:

– Em có biết làm như vậy nguy hiểm lắm không?

Linh Đan rất quyết định:

– Em hiểu, nhưng em cảm thấy rằng sát cánh cùng anh là điều quan trọng hơn, thà chết cùng anh còn hơn là chứng kiến anh đối mặt với nguy hiểm một mình!

Cả hai cùng leo lên thang dây lên phía trên. Ngôi nhà hoang bị bọn phiến quân tàn phá tan tác. Khi đến đích, Hoàng Lâm đang trách Hồng Nhung:

– Hai em bướng thế này là sao? Lần này về nhớ chịu trách nhiệm với anh đấy!

Nhìn thấy Gia Kiệt đi vào, Hoàng Lâm nhanh chóng hỏi:

– Đại ca, anh có sao không?

Gia Kiệt cười:

– Không sao đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Bảo anh em dọn dẹp xong là về ngay thôi!

Trong đêm tĩnh lặng, tiếng ầm ầm của xe tăng và những nhịp đập đồng điệu của những trái tim yêu thương. Có lẽ, yêu không chỉ là nhìn nhau, mà còn là cùng nhìn về một hướng để đồng lòng bên nhau vượt qua mọi gian nan. Tình yêu giữa Châu Gia Kiệt và Hứa Linh Đan chính là điều đó…

Bài viết liên quan