Người chồng mù chương 1 | Ai có thể chấp nhận

14/12/2023 Tác giả: Hà Phong 278

Từ khi sự cố xảy ra với con trai, đã gần một năm bà Diễm Lệ mới có thể động viên được Tuấn Phong ra khỏi nhà. Buổi tối hôm nay, có buổi hòa nhạc của một nghệ sĩ nổi tiếng, là thần tượng của Tuấn Phong, nên bà cùng con trai út là Tuấn Huy đã đưa Phong đến tham dự.

Khi bước vào phòng diễn, họ không ngờ sẽ đụng độ gia đình ông Trần Đô và bà Kim. Nếu không có sự cố với con trai, có lẽ hai gia đình đã trở thành thông gia. Tuy nhiên, vì sự cố với Tuấn Phong, mọi việc chưa thể đi theo hướng mong muốn. Mối quan hệ trước đó giữa hai gia đình rất tốt, nên bà Lệ vẫn giữ phong thái phu nhân và chào hỏi bình thường:

– Chào ông bà!

Nhưng ông Trần Đô là người duy nhất gật đầu đáp lại lời chào, còn bà Kim thì thể hiện thái độ không lịch sự và chế giễu:

– Chả hiểu sao bà lại đưa nhau đi gặp mặt mọi người? Đúng là tôi phải nhìn nhà bà bằng con mắt khác đấy!

Sự thay đổi thái độ của bà Kim khiến bà Lệ cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn lịch sự hỏi lại:

– Ý bà là sao?
– Mù thôi đã đủ thấy mất mặt rồi…

Bà Kim còn châm chọc và khinh bỉ rõ rệt đối với Tuấn Phong, nói lời ác ý:

– Bà cũng tệ thật, mắt sáng lại không nói cho con trai biết nó có mấy vết sẹo trông gớm giếc làm sao. Dù gia thế nhà bà có lớn cỡ nào, cũng không có cô gái nào dám lấy một người như nó đâu!

Bà Kim đã từng muốn làm thông gia với nhà bà trước đó, nhưng sự cố với con trai đã khiến bà quay ngoắt một cách nhanh chóng. Lí do là để cắt đứt mối quan hệ với con trai bà. Bà Lệ đặt câu hỏi:

– Hóa ra là vì con trai tôi bị mù lòa nên bà đã cho con gái đi du học đúng không? Khi Tuấn Phong nằm viện, tôi đã nghe rõ lời hứa của con gái bà sẽ ở bên cạnh, chăm sóc nó, là đôi mắt của nó… Vậy mà trước khi nó ra viện, lại lấy lí do học bất đắc dĩ mà tránh xa nó…
– Thành công đưa con gái đi xa người tàn tật như Phong, bà còn lật mặt ngay.

– Vậy bà nghĩ con trai bà còn có tương lai gì, lại thêm cái bộ mặt gớm giếc kia mà muốn con tôi ở bên cạnh phục vụ hả? Thật nực cười…
– Trước đó bà còn vun vén cho con gái lấy bằng được con trai tôi, giờ nó mới thế này đã trở mặt nói lời đầy ác ý như vậy… Thật sự ghê tởm thái độ của nhà mấy người.
– Đó là khi trước nó chưa bị như này, còn giờ thì bà nhìn lại xem, đến đi cũng phải có người hỗ trợ, mà mặt mũi thế kia liệu còn xứng với con gái tôi không mà trèo cao. Con tôi cành vàng lá ngọc lại đi lấy một thằng mù lòa, xấu xí à? Bà nên thức thời đi bà Diễm Lệ…

– Bà…

Tuấn Huy đứng bên cạnh không lọt tai những lời xúc phạm, anh định đứng ra bênh vực anh trai nhưng Tuấn Phong ngăn lại:

– Mẹ! Huy! Mình qua chỗ khác đi!
– Con à! Đừng buồn! Những người không có học, không có đạo đức mới nói mấy lời này! Với mẹ, con vẫn là một thiên tài, là con trai ngoan và đẹp trai của mẹ, con vẫn là niềm tự hào của gia đình mình!
– Con không sao đâu!
– Ừ! Chúng ta đi thôi!

Tuy nhiên, không để gia đình bà Diễm Lệ rời đi suôn sẻ, bà Kim lại lên tiếng mỉa mai:

– Lần sau cậu đừng có xuất hiện những chỗ đông như này nữa, thực sự rất mất mĩ quan! Cậu nên ở đúng vị trí của mình đi!

Lời nói này là một đòn kích lớn đối với Tuấn Phong. Gần năm tháng anh mới dám vượt qua mặc cảm để bước ra ngoài, nhưng anh không ngờ mình lại bị nhận xét như vậy, khiến cho anh cảm thấy tổn thương.

– Huy! Đưa anh ra khỏi đây!

Bà Diễm Lệ cay đắng nhìn con trai rời khỏi nơi này với bao ấm ức. Từ trước đến nay, con trai bà luôn là sự lựa chọn số một của các tiểu thư danh giá, không chỉ đẹp trai, hát hay, đàn giỏi mà Tuấn Phong còn thể thao rất tốt. Bà Diễm Lệ không kìm lòng, tranh cãi trực tiếp với đối phương:

– Con tôi xuất hiện ở đâu bà cũng không quản được! Bà không có quyền can thiệp, chê bai nó!
– Bà đúng là không biết xấu hổ!
– Tôi rất tự hào về con tôi! Nếu có xấu hổ, người đó là bà mới đúng! Bà làm mẹ nhưng không có chút tôn trọng và suy nghĩ thấu đáo nào. Giả sử con bà cũng bị như con tôi, bà nghĩ sao?
– Ha ha… Đúng là hết chữa cháy… Bà còn to mồm được thì tôi cũng nể đó!
– Bà mới là loại người điên còn, mất hết liêm sỉ, con người có học mà nói năng hàm hồ, thiếu suy nghĩ. Tôi khinh!

Mặc cho bà Lệ nói, những người coi trọng tiền bạc và địa vị như bà Kim không để tâm lời nói đó. Bà Kim lại đưa ra những lời khó nghe:

– Bà mở mắt ra nhìn kỹ đi, cỡ như con bà liệu có ai trong số các cô gái ở đây thích hợp chứ… Ha ha… Có cho nó đi khắp nơi cũng không thể kiếm được cô gái nào đâu! Có chăng cố may ra được đứa con gái có kiếp vận ăn mày nó chịu!

Bà Diễm Lệ tức giận, lần đầu tiên bà mất kiểm soát vì bảo vệ con trai. Lúc này, bà không còn quan tâm đến danh dự của một phu nhân mà lớn tiếng chắc chắn:

– Con trai tôi không chỉ kiếm được cô gái xinh đẹp mà còn có học thức! Hãy đợi đấy! Bà sẽ phải hối hận vì lời nói của mình!
– Ô… Vậy tôi sẽ chống mắt lên coi thử con trai bà tài giỏi tới đâu! Lời của một phu nhân có tiếng tăm thì nên chính xác nhé! Ha ha…
– …!!!

Tiếng cười chế giễu của bà Kim vang vọng, dù bà Diễm Lệ về nhà rồi nhưng cảm giác ám ảnh vẫn còn. Lúc này, bà chỉ nghĩ đến con trai và quyết tâm gạt bỏ muộn phiền để đi vào phòng của con mình.

Tuấn Phong từ khi về đã tự mình cô lập trong phòng, cảm giác tay sờ lên khuôn mặt, nhưng không thể tưởng tượng được vết sẹo làm cho mọi người gớm giếc đến mức nào. Phong muốn em trai Huy giúp anh nhưng Huy chỉ biết lựa lời, sờ tới sờ lui mà cũng chỉ nhận thức được vết ngoằn nghoèo, chỗ lồi, chỗ lõm, như chân rết…

Bà Diễm Lệ đến gõ cửa phòng, Phong hỏi ngay:

– Mẹ! Mẹ nói cho con biết đi! Có phải gương mặt của con khiến mọi người kinh sợ không?
– Không, con trai ạ! Đừng để ý đến những lời ba nói! Ba ta chỉ nói linh tinh thôi! Con hãy tự tay sờ, thật sự không có gì kinh khủng cả!

Bà Diễm Lệ cố gắng làm dịu bớt tâm lý của con trai bằng cách cầm tay anh đưa lên mặt để anh kiểm tra một lần nữa, sau đó bà lại hỏi:

– Thế này! Con thấy mẹ nói đúng không?
– …
– Con luôn là người tự tin, đừng để mấy lời đó làm mất lòng tin! Bác sĩ bảo con vẫn có khả năng nhìn lại, và những vết sẹo này sẽ được làm lành theo thời gian!
– Vâng, con biết rồi!

Bà Diễm Lệ nhìn sang Tuấn Huy để ý Phong rồi mới rời đi. Lúc này, bà nhớ đến lời hứa cách đây không lâu, bà quyết tâm không để ai làm tổn thương con trai. Bà Diễm Lệ đã làm mọi cách để giúp con trai, không công khai tuyển chọn vợ cho anh, mà làm mọi thứ trong yên lặng. Nếu bọn xấu biết, họ sẽ cười chế nhạo gia đình và đặc biệt là con trai của bà. Mỗi bước bà đi đều cẩn thận và tỉ mỉ. Mặc dù gặp nhiều khó khăn và tốn nhiều thời gian, nhưng bà không nản lòng, vì bà biết con trai sẽ làm mọi thứ…

Sau một khoảng thời gian, mặc dù chưa tìm thấy người phù hợp, nhưng bà Diễm Lệ không bao giờ từ bỏ và vẫn kiên trì trong việc tìm kiếm vợ cho con trai. Tuấn Phong và em trai phải tiếp đón mấy cô gái õng ẹo khiến cả hai cảm thấy chán nản. Anh muốn mẹ dừng lại, nhưng bà Lệ bảo mẹ mong con dâu, vì sức khỏe và để bảo đảm tâm nguyện của mẹ. Bà Lệ làm mọi cách để giúp con trai, không công khai và cẩn thận trong từng bước. Mặc dù vất vả nhưng bà Lệ không nản lòng, vì bà biết con trai sẽ làm mọi thứ…

Khi Tuấn Phong đề cập đến việc chọn vợ, anh trực tiếp nói với mẹ:

– Mẹ! Mẹ không cần phải lo lắng nhiều như thế đâu ạ! Con không để tâm lý bị ảnh hưởng bởi những lời nói của người khác!
– Nếu con nghĩ vậy, thì mẹ càng phải giúp con tìm vợ! Con không để tâm huyết ngoại ý, thì hãy lấy vợ đi, sau đó sinh cho bố mẹ đứa cháu nhỏ nhé!
– Khi nào con hồi phục, khuôn mặt lành lặn, thì con sẽ tìm vợ cho bố mẹ, được không ạ?

Bà Diễm Lệ nhìn chồng và con trai với trái tim đau đớn. Bà nói rằng con trai có một cơ hội để khắc phục tình trạng mắt, dù chỉ là một phần trăm rất nhỏ. Nhưng cũng có khả năng rằng anh sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa. Bà lo lắng liệu đợi đến khi nào, không muốn con phải sống trong bóng tối, thiếu đi niềm vui của tuổi trẻ. Bà muốn con hiểu rằng cuộc sống không chỉ là công việc, sở thích, mà còn cần có tình yêu…

– Tuấn Phong! Mẹ đồng tình với ý kiến của con, mẹ không còn áp đặt nữa, nhưng nếu mẹ tìm được người phù hợp, con hãy đồng ý nhé!
– Con…

Ông Tuấn Nghiêm thường ít nói, nhưng khi thấy con trai trở thành đề tài được bàn tán, ông không thể im lặng:

– Bố nghĩ con đã đủ tuổi để lập gia đình. Nếu có người phù hợp, con nên cân nhắc đấy.
– Bố cũng nghĩ vậy à? Con như này liệu có ai phù hợp không?
– Trên đời này có nhiều người tốt, chúng ta chỉ chưa gặp mà thôi! Con sinh ra đã có gia thế, nhưng không bao giờ từ bỏ ước mơ, đam mê của mình vì gia thế. Bố hy vọng con giữ vững tinh thần lạc quan, tin vào bản thân hơn nữa!
– …

Trước đó, trước sự kiện không may xảy ra, Phong đã rất tự tin, có thể nói là quá tự tin. Nhưng bây giờ với sự mất mát, anh không chỉ mất ánh sáng, khuôn mặt anh còn chấm đầy sẹo, mô tả của người khác chắc chắn không tốt. Đã có hai điều quan trọng bị ảnh hưởng, anh không còn tin tưởng được bao nhiêu phần trăm nữa…

Ngay cả Hạ Lan, người đã bên anh ba năm liền, cũng tìm lý do từ chối… Dù họ chưa chính thức chia tay, sự im lặng đã nói lên điều đó. Một mối quan hệ mặn nồng nhưng lại kết thúc, liệu có người phụ nữ nào chấp nhận một người đàn ông mù, xấu xí như anh không…

Anh không muốn làm bố mẹ buồn, cảm xúc của anh rõ ràng nhưng anh vẫn trả lời để làm bố mẹ yên lòng:

– Vâng, nếu bố mẹ tìm được người phù hợp, con sẽ đồng ý!

Bà Diễm Lệ ôm con trai mình với niềm vui khôn xiết, chắc chắn nói:

– Mẹ tin rằng sẽ có người con gái yêu thương con thật lòng, nhất định con sẽ có người vợ tốt, đảm đang và học thức! Người tốt sẽ luôn hạnh phúc con ạ!
– Cảm ơn mẹ!
– Ăn đi con! Mẹ biết con thích mấy món này đó!
– Vâng ạ!

Sau khi bữa cơm kết thúc, Tuấn Huy đưa Tuấn Phong ra ngoài đi dạo. Huy tò mò hỏi anh trai:

– Anh đồng ý với bố mẹ thật à?
– Đồng ý tới đâu thì tới. Nhưng thật sự, tôi chỉ muốn bố mẹ vui vẻ. Dù tôi có thể bước qua mọi chuyện, nhưng họ vẫn chịu nhiều tổn thương rồi.

– Đừng suy nghĩ quá, hãy lạc quan lên. Chăm chỉ chữa trị theo hướng dẫn của bác sĩ, có cơ hội hồi phục. Còn về những vết sẹo, em đã liên hệ với nơi phẫu thuật uy tín, chờ phản hồi từ bác sĩ là chúng ta sẽ làm ngay!
– Em không giấu nữa, anh biết phần trăm hồi phục của đôi mắt rất ít, nếu không nói là hầu như không có cơ hội. Nhưng với những vết sẹo này, liệu có khả năng chữa trị không?
– Dù ít hay nhiều, chúng ta vẫn phải hy vọng! Đối với bố mẹ và em, anh phải cố gắng hết mình!
– …

Tuấn Phong hiểu ý em trai, nhưng hiện thực vẫn là hiện thực. Anh biết cơ hội của mình không nhiều, và bây giờ anh đã mất đi sự đam mê và cảm giác của chính bản thân mình.

Con trai từ ngày bị đánh đập đã không ra khỏi nhà, không còn chạm vào cây đàn yêu thích. Điều này khiến bà Diễm Lệ, người làm mẹ, càng thêm đau lòng và lo lắng. Anh từ chối sự giúp đỡ, muốn tự mình di chuyển trong nhà mà không cần sự giúp đỡ từ ai.

Mỗi lần ngã, va phải, bất kỳ cử động nào không còn kiểm soát đều là một thách thức. Tuấn Phong không để ai đến gần giúp đỡ trong những lúc như vậy. Những cảnh tượng này khiến bà Diễm Lệ càng thêm lo lắng và đau lòng, với tâm trạng bất ổn và sự bất lực.

Trong cảnh hoảng loạn và không biết làm thế nào, bà Diễm Lệ nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, khiến mặt bà tỏ ra lạc quan hơn. Nghe xong, bà nhanh chóng cùng với người thân tín nhiệm của mình đi một chuyến.

Bài viết liên quan