Người chồng mù chương 10 | Kế hoạch của mẹ

14/12/2023 Tác giả: Hà Phong 304

Bữa trưa với người trong tương lai, Diệp Lan lấy nước cho Phong rồi xuống nhà ăn cơm, ngồi ăn một mình khi dì Na đến và nói:

– Thức ăn nguội rồi, để tôi hâm lại cho!

– Không cần đâu dì! Tôi có bát cơm này mà. Dì ngồi đây với con đi!

– Phong đã ăn hết chưa?

– Dạ, đã ạ!

– Sáng nay nó vội đi học nên bỏ bữa sáng!

– Vậy à? Bỏ bữa thì cũng không uống thuốc à?

– Ai cũng không chịu uống, rồi còn nhất quyết ra viện!

– Sao lại trẻ con thế?

– Ừ, không hiểu hôm nay nó thế nào! Nhưng yên tâm, bác sĩ đã nói, chỉ cần chăm sóc vết thương sau phẫu thuật cẩn thận là được.

– Dạ, tôi biết rồi! Tôi sẽ chú ý!

– Ừ. Thôi, ăn nhanh rồi đi nghỉ!

– Vâng ạ!

Diệp Lan ăn một mình rồi lên phòng nghỉ. Khi mở cửa, thấy Phong ngồi ở đó, cô hỏi:

– Anh không nghỉ trưa à?

– Tôi chưa buồn ngủ!

– Anh cần tôi giúp gì không?

– Không!

– Vậy tôi đi ngủ đây nhé!

– Ừ.

Khi cô đóng cửa, Phong lại hỏi:

– Cô đã gặp người bạn kia chưa?

– À… Gặp rồi!

– Hai người nói chuyện thế nào? Cô có tiến tới không?

– Không có gì để tiến tới!

– Ờ…

Rồi lại quay sang hỏi về học hành, thật lạ là Phong lại hỏi như vậy. Diệp Lan hỏi:

– Anh quan tâm tới chuyện này làm gì?

– Không, tôi chỉ muốn giúp cô và người kia, nhưng nếu không cần thì thôi! Ngủ đi!

– Cảm ơn, tôi đi ngủ đây!

Sau khi cửa đóng lại, Phong nằm xuống giường, cảm giác khó chịu từ sáng dường như đã không còn. Nghe cô nói không có gì để tiến tới với người kia, anh lại thấy nhẹ lòng, không hiểu cảm giác của mình là gì nhưng cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Những ngày sau, Diệp Lan về nhà luôn làm việc nhà và chăm sóc Phong chu đáo. Da Phong đã khá hơn rất nhanh nhờ sự chăm sóc cẩn thận của cô, anh trở nên đẹp trai như trước.

Buổi tối, khi cô bôi kem dưỡng cho Phong, anh đưa chiếc thẻ ATM ra và nói:

– Cầm cái này để chi cho việc học hành!

Diệp Lan bất ngờ với hành động này:

– Không cần! Mẹ anh đã đóng học phí rồi, những chi tiêu nhỏ bà cũng cho tôi. Anh giữ lại đi!

– Tôi bảo cầm thì cứ cầm!

– Cảm ơn, nhưng tôi không cần. Lần trước tôi xin ở lại cho đến khi nhập học, nhưng giờ quá hạn nên tôi muốn rời đi để anh không phải khó chịu. Anh có thể nói với bác gái được không?

Nhớ đến một sự kiện xưa, nhưng hiện tại, anh đã quen với sự quan tâm này nên có lẽ không cần cô phải rời đi nữa…

– Tôi cho phép cô ở đây! Bạn cứ ở bao lâu tùy ý, miễn là ngoan ngoãn!

– Anh nói thật vậy?

– Hỏi nhiều quá!

– Tôi phải hỏi, nếu không lần sau anh tức giận và đuổi tôi giữa chừng thì sao?

– Chỉ cần ngoan là không ai đuổi!

– Tôi vẫn ngoan, chỉ là anh khó tính!

– Ngoan mà lại xưng hô tôi à? Mới 18 tuổi thôi đấy!

Dù Diệp Lan không muốn xưng hô anh, tôi, nhưng với bộ mặt lúc đầu của Phong, cô không dám xưng hô thân thiết. Giờ đây, khi Phong đều đã thoải mái hơn, cô cũng chỉ làm hành động mô phỏng.

– Thế từ nay tôi gọi anh là anh, xưng em thì ngoan chứ gì?

– Biết nghĩ thế là tốt!

– Nói nhe nhàng không nghe!

– Nghe… Nghe rồi!

– Đi ngủ đi!

Khi Diệp Lan nhìn đồng hồ và nhận ra chỉ mới 9 giờ, cô cười và nói:

– Còn sớm, không cần đi ngủ vội. Anh có muốn em đọc sách cho anh nghe không?

– Đi học cả ngày mệt à?

– Không mệt lắm. Em đọc nốt quyển hôm trước nhé!

– Cũng được!

Cuộc sống trôi qua thư thái. Diệp Lan đọc sách cho Phong, giọng đọc trong trẻo, ngọt ngào, êm dịu tràn ngập trong không gian yên bình. Cuối cuốn sách, khi câu chuyện kết thúc, Phong nuối tiếc hỏi:

– Hết rồi à?

– Vâng, hết rồi! Anh thích nghe nữa không?

– Gần ngủ được rồi!

– Vậy em đọc cuốn khác cho anh nghe!

Cuộc sống tĩnh lặng của buổi tối được tạo nên bởi giọng đọc của Diệp Lan. Phong, dường như, hài lòng với sự yên bình này, đến khi nghe tiếng ngáp dài của Diệp Lan mới buông lỏng:

– Được rồi! Về phòng ngủ đi!

– Ui, em đau hết cả lưng rồi, lại buồn ngủ nữa!

– Vậy về phòng ngủ đi, nói lắm!

– Em mất công đọc lâu như thế, anh không nỡ nói lời cảm ơn à?

– Từ đầu là ai gạ mà bắt tôi nói cảm ơn!

– Từ mai không gạ nữa! Em sẽ đi ngủ sớm!

– …

Nghe lời Diệp Lan, Phong cũng không quên nhắc nhở:

– Nhớ bật đèn xông tιทҺ dầu đó!

– Em nhớ rồi!

– …

Lại tiếp tục tiếng ngáp thứ ba và thứ tư… Cuối cùng, khi Diệp Lan đến phòng mình, chỉ kịp thay đổi trang phục là cô đã nằm vật ra giường và chìm sâu vào giấc ngủ cho đến sáng hôm sau…

Tiếng chuông điện thoại kêu báo thức, nhưng Diệp Lan lại tắt nó để ngủ tiếp. Bên cạnh đó, Tuấn Phong cũng đã tỉnh dậy, đã vệ sinh cá nhân xong nhưng chưa thấy hoạt động gì ở phòng của Lan, anh gõ cửa để kiểm tra. Không nhận được phản ứng, Phong mở cửa và gọi:

– Diệp Lan? Diệp Lan!

– Ư… ưm…

– Đã đến giờ học, em còn ngủ à? Sắp muộn rồi đấy!

– Em buồn ngủ lắm! Cho em thêm năm phút nữa!

– Ơ…Có dậy không?

Sau khi nghe Phong quát lên, Diệp Lan bật dậy. Nhìn vào đồng hồ, cô thấy đã quá giờ so với thời gian mọi khi, nên cô vội vã làm vệ sinh cá nhân và thay đồ để kịp giờ bắt xe buýt. Trước khi rời đi, Diệp Lan hướng dẫn Phong:

– Anh ăn sáng để uống thuốc, em đi học ngay đây!

– Cái đồng hồ tắt vài phút rồi mà em ngủ tiếp đấy!

– Nhịn một bữa không sao cả!

– Quay lại ăn sáng rồi đi, anh cũng được!

– Ăn sáng rồi lỡ xe buýt, cả nhà ăn đi!

– Dừng lại!

– Em sắp muộn rồi!

– Quay vào ăn sáng, lát Huy chở đến trường!

– Phiền chú ấy lắm!

– Nói có nghe không?

Diệp Lan lững thững quay vào phòng ăn cùng Phong. Ngồi xuống, khi cả hai mới bắt đầu ăn, bà Lệ nói:

– Hai đứa đêm qua làm gì mà ngủ quên cả giờ đi học vậy?

– Dạ, con mải đọc sách nên ngủ muộn ạ!

Sau khi mẹ chồng hỏi, Lan trả lời thoải mái, nhưng Phong nhận ra mẹ đang hỏi về chuyện gì, anh chặn lại:

– Mẹ! Mẹ lại hỏi điều gì vậy?

– Con hiểu ý mẹ, mẹ chỉ hỏi thôi.

– Chúng con mới trong giai đoạn đầu thôi, mẹ từ từ không áp đặt Diệp Lan đấy!

– Ờ… Thì tại mẹ mong quá ấy mà!

– …

Diệp Lan nghe nhưng không hiểu rõ về cuộc trò chuyện của hai mẹ con. Cô vội vàng ăn xong bát cháo, lúc này Phong nhắc nhở:

– Ăn từ từ, đợi Huy đến đón!

– Em ăn xong rồi ạ!

– Ăn thêm đi, nếu không học tới trưa muộn thì bát cháo nhỏ đó còn đâu?

– Em ăn bát to rồi, không tin anh hỏi mẹ đi!

– Vậy đợi chút cho xuôi xuôi, Huy sẽ chở đi!

– Vâng.

Diệp Lan nhấp nhổm vội vã, Tuấn Huy nhận thấy chị dâu đang vội vàng nên cũng ăn nhanh và đứng dậy:

– Chị Lan! Mình đi thôi!

Diệp Lan gật đầu và chào tạm biệt gia đình. Khi cô đứng lên, Phong nói với cô:

– Trưa đừng đi xe buýt, đợi Huy tới đón!

– Em đi xe buýt về!

Cô vừa chạy ra khỏi nhà vừa trả lời Phong. Mọi người trong nhà đều cười vui trước dáng đi của cô. Bà Diễm Lệ bày tỏ vui mừng:

– Con bé lúc nào cũng đáng yêu khi vui vẻ như thế!

– Thì con bé vẫn còn nhỏ mà! Có lúc thấy thương quá, cô bé bằng tuổi mình đáng ra còn đang hưởng thụ cuộc sống thanh xuân, chứ không phải lấy chồng sớm như vậy.

– Đừng nói tôi lại bực ông nhỉ! Gia đình gì mà không thương xót con cái chút đâu! Tôi biết bản thân mình cũng không tốt đẹp gì, nhưng ít nhất tôi là công bằng, còn bố mẹ con bé thì đã bán đứt nó rồi, không màng đến cuộc sống của nó. Họ chỉ quan tâm đến số tiền và không hỏi han nó ra sao. Họ chỉ quan tâm đến việc nó lấy một lần, còn không có sự quan tâm và chia sẻ nào khác.

Ông Nghiêm thở dài, không biết nói gì nữa, bà Lệ lại tiếp tục:

– Bé Lan có cảm xúc với Phong thì tốt biết mấy ông nhỉ?

– Con bé hiền lành, không để ý ngoại hình.

– Vâng, tôi cũng thấy thế, chỉ là tình bạn khác với tình yêu ông ạ!

Phong, ngồi lặng thinh từ trước, lên tiếng:

– Bố mẹ! Nếu sau này tôi và Lan không đến được với nhau, đừng trách cô ấy, đừng ép cô ấy phải ở lại chăm sóc tôi cả đời.

– Con…

– Tình duyên có số phận, để nó tự nhiên, đừng ép buộc, cô ấy không đáng phải như thế!

– …!!!

Bà Lệ gật đầu đồng ý, nhưng vẫn hy vọng Diệp Lan sẽ dành tình cảm cho con trai mình. Bà hiếm khi gặp cô bé nào hiểu chuyện và thông minh như Lan, nếu không thành công thì bà sẽ tiếc lắm.

Ông Nghiêm nhận ra con trai thay đổi, khi Phong đi lên phòng, ông nói với vợ:

– Bà thấy con trai có gì lạ không?

– Ý ông là sao?

– Hình như nó thích Lan rồi đấy!

– Nhanh thế à?

– Nếu không có tình cảm, sao lại quan tâm cô bé như vậy!

– À… Ờ… Tôi có cách rồi!

– Bà nghĩ ra gì vậy?

– Bí mật, ông sẽ biết ngay thôi!

Bà Diễm Lệ vẫn ngồi suy nghĩ kế hoạch, cười nhẹ, có vẻ cô phải mạnh mẽ hơn để có kết quả…

Mọi thứ diễn ra bình thường cho đến một tuần sau…

Nhà sạch sẽ, khang trang, nhưng đêm nay lại xuất hiện vài con chuột chạy nhảy dưới sàn, khiến Lan hoảng sợ. Cô không sợ bất kỳ điều gì, chỉ sợ chuột. Nửa đêm ngủ say, cô nghe tiếng chuột kêu và hồn nhiên lao ra khỏi phòng, chạy vào phòng bên cạnh với tâm trạng không ổn định. Phong bị giật mình khi nghe tiếng kêu lớn, nhưng vẫn hỏi cô:

– Có chuyện gì không?

– Em… em…

– Sao thế? Bình tĩnh nói với tôi!

– Có… có chuột…

– Chuột ở đâu? Nhà mình không có chuột!

– …

Chưa kịp trả lời Phong, tiếng kêu từ phòng Lan lại vang lên, cô hét lên:

– Á… Á… Chuột…

– Diệp Lan?

– Cứu em… Phong…

– Lại đây! Đừng sợ!

– Cứu em…

Phong vỗ nhẹ lưng Lan, cô ngồi rúm rụp trên ghế, khóc tu tu… Anh cố tự mình làm điều gì đó để an ủi cô, nhưng khi sờ vào tay Lan, anh bất ngờ vì cô run rẩy, thấy lòng bàn tay cô đầy mồ hôi…

– Diệp Lan!

– Híc… Híc…

– Không sao! Chuột đã đi rồi!

– Em… em… em sợ…

– Đừng sợ!

– …!!!

– Không sao… Không sao…

Đã hơn hai mươi phút, không còn nghe thấy tiếng chuột kêu nữa, Diệp Lan mới hết hoảng sợ. Nhưng cô vẫn ngồi im trên ghế, không muốn về lại phòng. Dù Phong động viên nhưng cô vẫn im lặng.

Phòng anh chỉ có một bộ bàn ghế nhỏ ở góc và một cái giường. Anh ngần ngại để cô ngủ trên ghế nhỏ này vì sợ làm phiền. Nhớ lại hôm đầu tiên về, anh đã mắng cô khi cô gần giường của anh. Bây giờ…

Phong thở dài, không biết phải làm gì. Lan giục anh đi ngủ:

– Anh ngủ đi! Em ở đây được rồi!

– Ngồi cả đêm sao được!

– Đã gần sáng rồi!

– Mấy giờ?

– 3 giờ sáng! Nhanh thôi!

– Còn mấy tiếng nữa mới sáng, lên giường đi!

– Gì ạ?

– Lên… lên giường của tôi!

Bài viết liên quan