Người chồng mù chương 11 | Chung một giường
Diệp Lan ngồi lặng im, chưa kịp trả lời thì Phong giọng hắng hỏi tiếp:
– Giường đủ cho hai người nằm, tôi buồn ngủ không ngồi canh cả đêm được đâu!
– Thì… em ngồi đây được mà!
– Vậy là em muốn ngồi đây phải không?
– Em ngồi ở đây ạ!
– Được! Nhớ đừng gọi tôi nếu có chuột nhé!
Điều này khiến Diệp Lan quyết định ngay:
– Được, em đi!
– …
Phong không để ý Lan, lúc quay về giường, cô cũng nhanh nhẹn chạy theo, ôm chiếc gối còn trống và nói nhỏ:
– Cho em mượn nửa giường này nhé!
– Ừ.
Nhưng thực tế không thể ngủ được. Từ khi Diệp Lan nằm gần, dù không sát nhau nhưng Phong vẫn ngửi thấy mùi hoa nhài dịu dàng, làm lòng anh hơi bồi hồi, không rõ nguyên nhân.
Cô ấy không quen với việc này, nhưng ngồi một mình lại sợ, vì thế cô bỏ qua xấu hổ để nằm bên này, với Phong không nhìn thấy, cô cũng không suy nghĩ nhiều mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau:
Đồng hồ báo thức đang kêu tit tit, nhưng có vẻ không ai nghe thấy. Vì cả hai đều trằn trọc suốt đêm, nên gần sáng mới ngủ, giờ này chắc đã có lúc báo thức reo mà họ vẫn chưa thức dậy.
Dì Na đã nấu sẵn bữa sáng từ lâu nhưng không thấy Phong và Lan xuống, bà đi lên gõ cửa.
Diệp Lan vẫn ngủ say còn Phong thì cũng không nhớ đến sự hiện diện của người cạnh mình. Khi nghe tiếng dì Na gõ cửa, anh nói vọng:
– Tôi dậy rồi ạ!
– Lan có dậy không? Hôm nay em nghỉ học hả?
– …
Khi nghe dì Na hỏi vậy, anh nhớ ra:
– Dạ, chúng tôi sẽ xuống ngay ạ!
– Nhanh lên, đừng muộn!
– Vâng.
Phong vội sờ vào bên cạnh, kêu:
– Lan! Dậy đi, không lại muộn!
– Em đang buồn ngủ!
– Từ khi nào em trở thành một cô gái lười biếng vậy? Đi không kịp học đấy!
– Đồng hồ báo thức chưa reo đâu! Để em ngủ thêm chút!
– Đồng hồ của phòng em, còn đây là phòng tôi! Giờ này còn báo thức gì nữa!
Lan tỉnh bừng, nhìn xung quanh rồi vội phi xuống giường, nhưng đến cửa phòng thì cô dừng lại, nhìn quanh một lượt, không thấy chuột nào, rồi mới vào phòng vệ sinh và thay đồ. Phong cũng nhanh chóng làm vệ sinh, không cần Lan giúp. Khi cô sang phòng, nhìn thấy anh đã mọc râu thì nói áy náy:
– Em đang ngủ muộn nên không giúp anh cạo râu được, tối em sẽ giúp!
– Mặt tôi vẫn chưa khỏi, không cần cạo đâu.
– Tối về em sẽ giúp rất cẩn thận.
– Em đi học ngay đi, đừng để muộn!
– Thôi, không cãi nữa!
Diệp Lan không thích việc mỗi ngày phải nhìn mọi người đợi cô từ xe xuống, vì vậy cô liên tục tìm lí do để hỏi Phong:
– Anh cho em tiền, em đi taxi nhé?
– Em còn muốn tranh luận vấn đề này à?
– Cho em đi taxi được không?
– Được rồi, nói nhiều quá!
– Cám ơn anh.
Hai người tới phòng ăn thì cả nhà đã ăn xong, ông Nghiêm hỏi liệu con dâu có đi cùng không để hai bố con không phải chờ, Phong trả lời thay:
– Bố và Huy đi trước, chờ con gọi taxi cho Lan sau!
– Được, hai người ăn đi!
– Vâng ạ!
Bà Lệ thấy cảnh này, nên kéo dì Na ra ngoài phòng khách thì thầm nhỏ…
Trong phòng ăn, Diệp Lan ăn nhanh xong bát phở rồi nhắc nhở Phong:
– Anh ăn từ từ, em đi trước nhé!
– Xe chưa đến, ăn dần chứ sao!
– Em ra đợi chờ là được mà!
– Ăn vội vàng dễ đau dạ dày!
– Hôm sau em sẽ dậy sớm, nghiêm túc kiểm điểm bản thân!
– Giữ lời hứa nhé!
– Vâng, em hứa! Lời hứa của sinh viên gương mẫu.
Tuấn Phong phì cười với câu nói này nhưng sau đó anh lại trở nên bình thường. Diệp Lan bỗng nhớ điều gì đó và nói với Phong:
– Chiều nay em về sớm, em sẽ nấu cơm theo yêu cầu của anh!
– Trả gì?
– Em sẽ mua đồ và nấu món anh thích.
– Đó là nhiệm vụ, không cần phải nói lý!
– Em muốn tạo điều đặc biệt. Em có tiền rồi, chiều qua mua đồ và nấu món anh thích.
– Đừng chờ, đi luôn đi!
– Vâng, em đi đây!
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Phong cảm nhận được vẻ vui vẻ và thoải mái trong giọng nói của Diệp Lan. Anh không hiểu tại sao, nhưng anh cảm thấy thư thái hơn rất nhiều… Một cảm giác khác lạ…
Như đã hứa, chiều tan học Diệp Lan đi thẳng tới khu chợ thay vì siêu thị như lúc đầu. Cô lựa chọn những thực phẩm tươi sống, phù hợp với sức khỏe của Phong dù anh không còn tự do ăn như trước.
Sau khi về nhà, cô nhanh chóng thay đồ và vào bếp. Cô tỉ mẩn, cẩn thận khi nấu món Phong thích. Điều này là cách cô muốn cảm ơn người khiêm tốn ấy.
Bữa tối đã được chuẩn bị xong, mọi người đều hết lời khen ngợi Diệp Lan vì món ăn ngon. Phong không khen, nhưng ăn nhiều hơn bình thường. Bà Lệ thấy Phong thích ăn hơn bình thường nên cười tươi:
– Phong hôm nay ăn ngon nhỉ?
Phong chưa kịp trả lời thì Tuấn Huy đã nhanh chóng nói:
– Ăn ngon mà không ăn thì phí, anh ấy nếu không ăn hết thì để con ăn!
– Ông bố anh, tham lam quá!
– Tôi thấy con không ai sướng như anh con đâu, vừa có vợ xinh lại giỏi nấu ăn!
– Sao lại nói thế! Đây, anh ăn đi!
– Mẹ cứ để anh ấy ăn đi! Thằng này ế nên ăn ngon như vậy đó!
Tuấn Huy nghe anh trai nói mình ế thì đặt nói ngay:
– Xin lỗi anh trai nhé! Em đã có bạn gái rồi đó!
– Ai dám dẫm đạp em vậy?
Tuấn Huy lau tay vào khăn giấy rồi e hèm vài tiếng, mặt ra vẻ nghiêm túc thông báo:
– Em xin trình bày chính thức với cả nhà là Tuấn Huy con chính thức có người yêu rồi ạ!
– Người ấy là ai vậy con?
– Là bạn thân của chị dâu, tên là Trà My ạ!
– À…
Bà Diễm Lệ ồ lên một tiếng rồi hồ hởi nói tiếp:
– Cô bé hôm mẹ gặp ở cổng đợi chị Lan đúng không?
– Đúng rồi mẹ! Cô bé đó là tiểu thư nhà giàu, nhưng ngoan như chị dâu mẹ ạ!
– Tốt quá… Tốt quá! Hôm nào con dẫn cô bé về để mọi người gặp nhé?
– Con sợ cô ấy ngại mẹ ạ! Con cũng rủ mấy lần rồi mà cô ấy chưa đồng ý!
– Ngốc thế, nhờ chị dâu đây này!
Tuấn Huy nghe mẹ nhắc thì nhìn sang Điệp Lan với ánh mắt cầu cứu…
– Chị dâu! Chị giúp em nhé!
– Hai người nhanh vậy ư?
– Tình yêu đến bất ngờ mà! Chị giúp em để em giành vé chắc chắn vào chung kết nhé!
– Vậy để cảm ơn hôm trước chú chở tôi đi học, tôi sẽ giúp chú giành được vé VIP luôn.
– Em nếu giành được vé VIP, em sẽ làm xe buýt cho chị cả năm… Ha ha…
Tuấn Huy và Diệp Lan có vẻ hòa hợp trong trò chuyện, không còn cảm giác chị em xa cách. Ông Nghiêm và bà Lệ cũng vui mừng vì mối quan hệ của hai người, nhưng Phong lại làm gián đoạn không khí vui vẻ khi nói một câu châm biếm:
– Đừng để chú làm xe buýt cho vợ anh!
– Sao lại nói như vậy chú? Nhà có xe mà để vợ đi xe buýt công cộng thật là vất vả à?
– Để cô ấy rèn luyện tính kiên nhẫn, với như vậy mới đúng ý cô ấy, không thích phô trương là dâu nhà giàu.
– Ô… Vậy cơ đấy… Thế mà em lại nghe ra anh có ý khác!
– Đừng có suy luận quá mức!
– Vâng. Em suy luận quá mức cũng còn hơn ai đó luôn làm trái ý bản thân.
– Này! Dạo này ăn gan hùm hay sao mà trả treo vậy?
– Em đang phân tích logic rất chuẩn và đi đúng vào trọng tâm vấn đề, nhưng anh thì một mình đi một hướng, kiểu người trưởng thành luôn có lối đi riêng ấy… Ha ha…
– Muốn ăn đòn đúng không?
– Em dại gì mà ăn đòn. Thôi em no rồi! Em đi chơi đây! Con xin phép bố mẹ con đi chơi với tình yêu của con đây!
Tuấn Huy cười ha hả rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn, hai ông bà già cũng nhường lại không gian cho đôi trẻ nên cũng buông đũa bát ngay sau đó. Lúc này chỉ còn Phong và Diệp Lan thì Phong lên tiếng hỏi cô:
– Ăn no chưa?
– Em xong rồi! Anh muốn đi đâu à?
– Ra ngoài đi bộ không?
– Vâng. Để em đỡ anh!
Hai người cùng tản bộ xung quanh khuôn viên nhà, vừa đi Lan vừa gợi chuyện cho đỡ nhàm chán:
– Anh kể chuyện lúc đi học cho em nghe đi!
– Chả có gì vui!
– Em nghe chú Huy nói anh ngày đó hót lắm mà!
– Thằng đó nói linh tinh đó!
– Cả mẹ và dì Na cũng nói linh tinh à?
– Học cái kiểu nói chuyện ở đâu thế?
– Học người bên cạnh!
Nghe tiếng cười vui vẻ của Diệp Lan, Tuấn Phong không kìm được sự hứng thú, vươn tay cốc nhẹ đầu cô một cái:
– Chỉ được cái nói linh tinh là tài. Em với Huy giống nhau rồi đấy!
– Không phải giống nhau mà chúng em hợp gu.
– Miệng lưỡi nhọn hơn tuổi tác rồi đấy cô ạ!
– Hi hi…
Diệp Lan tiếp tục cười tươi và bất ngờ cô trầm giọng nói với Phong:
– Cảm ơn anh rất nhiều!
– Sao lại cảm ơn?
– Cảm ơn anh đã cho em ở lại đây, cảm ơn đã coi em như một thành viên của gia đình.
– Vậy từ nay chăm sóc tốt tôi vào, đừng có chểnh mảng đấy!
– Anh yên tâm, em tuyệt đối không dám chểnh mảng… hi…hi…
Cả hai tiếp tục đi, không biết đã đi qua bao nhiêu góc phố nhưng họ không cảm thấy mệt mỏi. Thình lình, Phong lên tiếng hỏi Lan:
– Cảm giác khi đi xe buýt thế nào?
– Không chán, mà c
òn rất thoải mái, chỉ có điểm từ điểm dừng xe buýt đến cổng trường hơi xa một chút, nên đôi khi gặp vài trở ngại khi trời nắng, mưa mà em quên mang theo ô.
– Vậy thì đi xe của nhà nhé?
– Không cần, đoạn ngắn thế này mà!
– Để chú Thẩm chở đi cho đỡ vất vả.
– Không cần đâu anh ạ, có đoạn ngắn thế thôi mà!
– Để anh giúp, để chú Thẩm chở em đi cho thoải mái.
– Không nên cho em nhiều ưu đãi, nếu không sau này em phải rời xa đây, em lại khó mà chịu đựng được!
– Nếu không muốn đi, thì cứ ở lại đây!
– Thì em ăn vạ ở đây lâu dài nhé?
– Ở lại đến già cũng được!
– Anh nuôi em à?
– Cho đi học đại học mà bắt tôi nuôi em làm gì chứ!
– Thì lỡ lúc em thất nghiệp thì sao?
– Tự kiếm việc mà làm!
– Vậy lấy thân báo đáp có được không?
– Người như em mà đòi lấy thân báo đáp? Tôi không ham!
Diệp Lan lại bĩu môi trước câu châm biếm của Phong:
– Không được thì thôi!
– Chăm chỉ học hành, lấy bằng loại giỏi về đây, muốn làm gì cũng được!
– Phải là sinh viên tốt nghiệp loại ưu mới được cậu chủ Phong để mắt à?
– Chả thế!
– Gớm… Vậy mà lúc nãy em hỏi thì nói mình không phải ngôi sao, giờ thì kiêu căng thế?
– Cũng nên kiêu căng một chút mới đủ tiêu chí của sinh viên ưu tú chứ nhỉ?
– Ơ… Anh cũng bắt đầu thấy dễ chịu rồi đấy!
Trước câu khen trêu đùa của Diệp Lan, thời điểm cả hai bắt đầu đối đầu hài hước lại đột nhiên Phong lại trầm giọng xuống:
– Có nhớ mình từng nói gì không?
– Nói gì ạ?
– Nếu quên thì thôi!
Ui… Lúc này cậu chủ Phong lại chơi trò đoán ý nữa à? Mà mình đã nói gì nhỉ… Nhớ mãi không ra, Diệp Lan xin gợi ý…
– Em xin gợi ý!
– Đó là một lời quả quyết!
– Em quả quyết với anh?
– Ừ!
– Em đã nói gì nhỉ? Ui…za…Em nói cá vàng rồi…
Sau một hồi nghĩ mà vẫn không nhớ, Diệp Lan hối hả nói với anh:
– Em chịu rồi! Anh nói đáp án đi!
Tuấn Phong cười nhẹ rồi chậm rãi đọc lại câu nói mà lúc trước Diệp Lan chửa mặt cho anh đã từng nhắc:
– Đôi khi mất cảm giác thì sẽ cần một chất xúc tác để lấy lại cảm giác đó! Nếu anh không ghét bỏ tôi thì tôi sẽ giúp anh!
– A… Em nhớ rồi!
– Vậy giờ còn tính không?