Người chồng mù chương 12 | Chất xúc tác
Một lời nói này khiến tâm tình của Diệp Lan vừa vui vẻ lại vừa hồi hộp xen lẫn ҳúc ᵭộпg:
– Anh… Anh thực sự muốn em giúp chứ?
– Giờ này tôi đang rất cần một chất xúc tác đây!
– Được… Được! Chỉ cần anh có quyết tâm thì em không ngại gì cả.
– Cảm ơn!
– Chưa làm được gì nên em không nhận lời cảm ơn đâu.
– Tôi ứng trước cho đấy!
– Lại có kiểu trả góp à?
– Cứ coi như vậy cũng được!
Câu chuyện của họ, dù ít lời nhưng hiểu nhau nhiều, coi như đã có một thỏa thuận.
Cả hai đi dạo thêm một lúc nữa thì Phong nhắc về việc quay lại phòng ngủ. Diệp Lan, đã bắt đầu mệt mỏi, gật đầu đồng ý. Khi quay về phòng, cô, lúc nào không biết, bắt đầu cảm thấy mỏi chân, và khi nằm trên giường quen thuộc, sự cảm giác ám ảnh của đêm trước lại ùa về, làm cho cô không thể vào giấc ngủ.
Nằm mãi mà không thể chợp mắt, cô quyết định dậy đọc sách, cố gắng làm mọi thứ nhẹ nhàng để không phát ra tiếng, nhưng đúng lúc đó, cô vô tình đụng phải chiếc điều khiển điều hòa nằm trên bàn làm rơi xuống đất.
Phong, nghe thấy tiếng ồn, vừa mới chợp mắt, ngóc đầu lên hỏi:
– Diệp Lan! Vẫn chưa ngủ à?
– Dạ, em dậy đi vệ sinh, em ngủ ngay đây!
– Muộn rồi đó!
– Vâng.
Diệp Lan đặt chiếc điều khiển trở lại bàn rồi ngồi ʇ⚡︎ựa giường bắt đầu đọc sách. May mắn là đọc hết một phần tư quyển sách, cô cảm thấy buồn ngủ, nhưng ngay khi cô chìm vào giấc ngủ, mấy con chuột ૮.ɦ.ế.ƭ, từ đêm trước, lại xuất hiện dưới sàn nhà, khiến cô hoảng hồn. Nhìn chúng chạy tung tăng dưới sàn khiến cô không dám xuống đất, chỉ biết kêu gào Phong sang cứu mình.
Phong nghe thấy tiếng kêu của Lan, lập tức vượt chăn, bước đi trong bóng tối. Sức mạnh của người đồng hành đã giúp Phong nhanh chóng đến gần giường của Diệp Lan. Anh gọi cô lại chỗ anh nhưng cô không dám. Sau một thời gian lưỡng lự, cô mới lắp bắp nói:
– Có… Có một con ở gần chân anh kia kìa!
– Không sợ! Chỉ là con chuột nhỏ thôi mà! Mai tôi bảo chú Thẩm diệt hết đi! Lại đây!
– Không… Em sợ lắm!
– Có tôi đây! Không cần sợ!
– Không…
Diệp Lan lắc đầu, nước mắt giàn giụa càng co rúm một góc không dám xuống đất, Phong đành łầɲ ɱò tiến lại gần cô hơn. Khi sờ được tới người của cô, anh cảm thấy lo lắng, không nghĩ rằng tгêภ đời này có thứ gì lại khiến cô bé gai góc này sợ đến thế. Từ đêm qua đến đêm nay, anh đã biết rõ đây là điểm yếu của Diệp Lan, và anh vỗ nhẹ vai trấn an, nhưng Diệp Lan vẫn Һσα̉пg ℓσα̣п vì tiếng mấy con chuột kia cứ kêu mãi mà chưa chịu rời đi. Phong hết cách đành nói với cô:
– Sang phòng bên kia nhé?
– Em… Em không dám xuống đâu!
– Tôi cõng em!
– Nhưng…
– Được mà! Leo lên lưng đi!
– Anh ngã đó!
– Tôi đi được! Đừng lo!
Cảm thấy phiền Phong lắm, nhưng Diệp Lan đành mặt dày leo lên lưng anh. Khi qua giường của Phong, Lan, lí nhí, nói:
– Em xin lỗi! Em…
– Đừng nói nữa! Nằm xuống ngủ đi!
– Em không dám ngủ…
– Tôi đã đóng cửa. Nó không chạy qua được bên này đâu. Mà giờ cũng không còn nghe tiếng nữa.
– Vẫn còn, em còn nghe thấy!
– Em cứ ám ảnh chứ, chúng chạy đi hết rồi!
– Em…
– Ngoan! Nằm ngủ đi, tôi ở ngay bên cạnh em!
Diệp Lan đưa tay lau khô nước mắt, nằm im lặng, nhưng thực sự vẫn chưa dám ngủ. Tuấn Phong không nằm xuống cùng cô mà ngồi dựa lưng vào thành giường, bàn tay vỗ vỗ lên vai cô tiếp tục khuyên nhủ:
– Đừng sợ!
– Anh đừng ngồi nữa!
– Em cứ ngủ đi rồi tôi ngủ!
– Anh nằm xuống đi không em thấy mình có lỗi lắm!
Tuấn Phong nghe vậy thì cũng nằm xuống, có điều nằm sẽ rất khác với việc ngồi. Tim anh ʇ⚡︎ự nhiên ᵭ.ậ..℘ loạn lên vì mùi hương thơm dịu từ người Diệp Lan tỏa ra. Thực sự, cứ nằm như này thì anh không thể ngủ nổi… Tiếng thở dài lại nhẹ nhàng thoát ra và người bên cạnh cũng không khác anh là mấy…
Thấy Diệp Lan vẫn xoay xở mãi không yên thì cuối cùng Tuấn Phong cũng không nhịn được. Thôi thì ʇ⚡︎ự vả miệng mình lần nữa cũng chẳng ch.ết ai, vả nhiều cũng thành quen thôi mà… Anh nghiêng người, mạnh miệng nói ra điều mình đang nghĩ:
– Nằm lại đây đi!
– Em…
– Nếu em không ngại thì tôi cũng vậy!
– …!!!
Diệp Lan quay lại nhìn Phong đã dang cάпh tay chờ sẵn thì cô cũng không ngại ngần nữa mà nằm vào. Khi cάпh tay còn lại ôm lên vai cô thì ngay lập tức cảm giác chống chếnh đã không còn nữa. Đôi mắt anh tuy không nhìn thấy, nhưng đôi tay này đã mang lại cho cô cảm giác rất ấm áp và an toàn. Bàn tay nhỏ bé của cô cũng ʇ⚡︎ự nguyện đáp lại tгêภ eo của anh, đầu cô cũng rụi nhẹ vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh mà nhắm mắt từ từ…
– Sáng mai tôi sẽ bảo chú Thẩm kiểm tra kĩ càng.
– Cảm ơn anh!
– Sợ chuột thế à?
– Sợ chuột nhất! Sợ anh thứ hai!
– Gì mà có cả tôi trong đó?
– Thì lúc đầu anh chả khiến em sợ!
– Vậy giờ thì sao?
– Giờ vẫn chỉ sợ chuột thôi!
Câu chuyện như hài hước mà có thật với hai người, nhớ lại đúng là ngày đầu Phong đã gây rất nhiều khó khăn áp lực cho cô, ʇ⚡︎ự nhiên lại thấy thương người ta và rồi ʋòпg tay anh cứ vậy mà siết chặt hơn chút xíu thì Lan bất ngờ hỏi anh:
– Phong! Anh trước đó đã có bạn gái chưa?
Nghe câu hỏi đột xuất này nhưng Phong cũng không giấu diếm mà trả lời ngay:
– Đã từng!
– Lâu không?
– Tính cả lúc quen là gần ba năm.
– Hai người …
Phong biết cô định hỏi gì, nên tranh nói trước:
– Đã từng rất hạnh phúc và cũng đã từng rất tin vào tình yêu nhưng chỉ vì hậu quả của tai пα̣п xảy ra đã phá nát cái hạnh phúc ấy và phá vỡ luôn niềm tin vào tình yêu đẹp rồi!
– Cho em hỏi câu nữa thôi!
– Ừ!
– Anh còn yêu chị ấy không?
– Không!
– Thêm một câu nữa nhé?
Nghe trong lời nói của Diệp Lan đã bình thường trở lại, tức là nỗi sợ chuột cũng quên đi rồi, Phong mỉm cười nhẹ rồi trêu cô:
– Hết sợ chuột rồi à?
– Có anh em không sợ nữa!
– Vậy ngủ thôi!
– Trả lời một câu nữa rồi đi ngủ, nhớ?
– Hỏi gì?
– Anh có định mở lòng ra yêu lần nữa không?
– Câu này khó quá nên chưa nghĩ ra câu trả lời!
– Khó á?
– Ừ! Vậy nên đi ngủ trước! Khi nào nghĩ xong tôi sẽ nói với em!
– …!!!
Thấy Diệp Lan im lặng thì Phong cốc nhẹ đầu cô mắng vốn:
– Có phải đang bĩu mỗi với tôi không?
– Sao anh biết?
– Tôi có giác quan thứ sáu rất mạnh!
– Lại điêu!
– Nói hỗn tôi lại bắt chống đẩy 10 cái bây giờ!
– Hư…
– Không nằm ngủ ngoan đi, tôi đuổi về phòng của em đấy!
– Em cứ ở lì ăn vạ bên này không thèm về, thì làm gì được em!
– Ơ… Lại dở bài cùn ra à?
– Không thèm dở bài mà ngang nhiên luôn!
Lan nói xong, trêu Phong, cô ʋòпg tay ôm chặt lấy anh nằm im, thì anh hết đường nhúc nhích. Cô bé này lúc nóng lúc lạnh khiến anh quay như chong chóng. Diệp Lan cứ ôm chặt rồi lại rúc rúc cái đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh khiến nhịp thở của Phong bắt đầu trở lên bất ổn, sợ cô phát hiện ra điều khác lạ ở mình nên anh vội nhắc cô:
– Nới lỏng tay ra đi, không tôi sắp ngạt thở rồi này!
– Có chặt lắm đâu! Để im cho em ngủ!
– Lan! Lan?
– Hử?
– Nằm xích ra một chút thôi!
– Được chưa?
– Xíu nữa đi!
– Đêm qua anh cũng ôm vậy sao, đêm nay anh kì kèo với em thế? Để em ngủ say rồi lát hất ra, em cũng không phản đối đâu!
– Nhưng…
– Em buồn ngủ lắm rồi đây này… Không thương em gì hết!
Phong chỉ biết cảm thán trong lòng mà không nỡ đẩy người ta ra. Cuối cùng là phải ém tất cả xuống và chờ cho người ta ngủ say thì anh mới đẩy nhẹ cô ra một chút. Thế nhưng chỉ được một lúc thôi là cô lại vơ vào người anh như vơ cái gối và ôm rất chặt, còn gác cả chân lên bụng anh ngủ ngon lành luôn. Phong hết cách, chỉ đành nằm im đếm cừu để ru mình vào giấc ngủ.
Ngay sáng hôm sau, tình trạng chuột đã được cả Phong và Lan kiện tụng với cả nhà. Tuấn Huy và ông Nghiêm ngơ ngác không tin nhà có chuột giống như Phong và Diệp Lan, nhưng bà Lệ, dì Na và chú Thẩm với mấy người làm khác thì nói ra mấy lý do cũng nên suy nghĩ lại.
Chú Thẩm có vẻ nghiêm túc khi ρhâп tích:
– Chắc dạo này mấy khu bên cạnh đang có công trình thi công nhà ở, đồ đạc nhiều rồi thức ăn họ mang đến nên dẫn theo chuột chăng?
– Nhưng nhà mình sạch sẽ, thông thoáng lại kín cổng cao tường thế này thì lấy đâu ra chuột vào được nhỉ?
– Ôi giời! Mấy con động vật ăn tạp đó thì cứ gì chứ, ở đâu chúng cũng mò tới!
– Ch.ết thật…
Tiếng Huy cứ ca thán thì bà Lệ lên tiếng như dặn dò chú Thẩm phải triệt để hơn nữa:
– Chú Thẩm với dì Na xem mà xử lý vấn đề này dứt điểm nhé! Khổ thân con dâu tôi, hai đêm mất ngủ rồi!
– Vâng. Chúng em sẽ xử lý ngay!
– Nhớ làm cho triệt để vào! Con dâu tôi sợ nhất là mấy con chuột đó đấy!
– Vâng… Vâng…
Diệp Lan đi học với tâm trạng khá hơn vì trong ngày nay kiểu gì chú Thẩm với dì Na cũng giúp cô đuổi mấy lũ chuột ấy đi và đêm đó đúng là chúng không còn quấy nhiễu cô thật.
Ung dung đêm sau cũng thế nên khi học bài xong là cô hào hứng ℓêп gιườпg đi ngủ ngay, nhưng không… Bọn chuột như có thù hằn với cô hay sao mà cách một đêm chúng lại mò tới ám hại cô. Đời cô đúng là đen như chó mực…
Đêm nay không phải một, hai con như lần trước mà tới ba, bốn con, bọn chúng như nhảy tanggo tгêภ sàn nhà luôn khiến cô á khẩu không cả kêu lên được. Phải mất một lúc lâu cô mới cố gắng kêu Phong cứu mình…
Cứ thế tình trạng lũ chuột đến thăm phòng cô cách nhật trong cả hai tuần liền khiến cô muốn kiệt sức, cuối cùng cô chuyển khẩu qua phòng của Phong ngủ luôn mà không dám về lại phòng của mình nữa.
Phong sau khoảng thời gian này đã quen với sự hiện diện của Diệp Lan trên giường của mình. Đến tối, mỗi khi chuẩn bị đi ngủ, Diệp Lan tự tiện chiếm nửa giường của Phong mà không cần hỏi lịch sự như lần đầu tiên.
Đêm nay cũng không ngoại lệ. Sau khi tắm rửa xong, Diệp Lan leo lên giường nằm cùng Phong, anh liền hỏi:
– Có cần mai chuyển hết đồ của em qua phòng anh không?
– Anh đang nói đùa à? Mượn nửa giường mà còn “ki bo”!
– Mượn gì, đã được một tháng rồi đấy!
– Thế anh muốn em mất ngủ cả đêm à? Sang phòng khác thì bố mẹ anh lại bảo chúng mình cãi nhau, ông bà buồn thì sao?
– Tốt bụng, nghĩ xa thế ư?
– Em đâu có xấu xa, keo kiệt như anh!
– Nhưng hình như là lũ chuột hết ghé thăm rồi thì phải!
Nghe Phong nói vậy, Diệp Lan mới để ý. Đúng là mấy hôm nay không có lũ chuột quấy nhiễu nữa. Cô nghĩ Phong muốn đuổi cô đi, nhưng nếu đuổi thì đuổi thẳng đi chứ không cần nói bóng gió.
– Không cần đuổi khéo đâu, ngủ nốt đêm nay, mai em về lại phòng của mình!
– Ai đuổi khéo?
– Thì vừa nói đó thôi!
– Ha ha…
Diệp Lan thấy Phong cười trêu mình, cô ném cái gối sang anh cảnh cáo:
– Còn cười nữa em đạp cho phát đấy!
– Cứ tưởng hiền hóa ra ngày càng lộ bản chất đanh đá rồi!
– Ghét!
– Này…
– Không thèm nói với anh nữa!
– Từ mai lên phòng học đàn đàn với anh không?
Trong lòng Diệp Lan vui lắm, cuối cùng thì Phong cũng lấy lại sự tin rồi. Đã vậy, còn thay đổi xưng hô với cô nữa, cô vui tới nỗi muốn khóc, nhưng lại chọn cách khiến anh cười:
– Để xem thái độ của anh đã!
– Kiêu thế?
– Vậy mới vừa với anh!
– Nằm lại đây đi!
– Định dụ dỗ con nhà lành đấy à?
– Ừ. Nhưng không biết có ăn thua không?
– Nể lắm mới cho ôm đấy!
– Thích thì từ nay nằm bên này luôn cũng được!
– …!!!
Những ngày sau đó, ngoài giờ lên lớp, những buổi không phải học, Diệp Lan đều dành hết thời gian cho Tuấn Phong. Cô tận tụy giúp anh từng chút một, lúc đầu, Phong gặp nhiều khó khăn khi làm quen với cây đàn trong bóng tối. Nhưng với sự nghiệp của người đam mê và kiên trì của đồng hành, cô giúp Phong nhanh chóng vượt qua những ngày khó khăn nhất.
Khi Tuấn Phong đã làm quen thành thục với cây đàn, cũng là lúc Diệp Lan kết thúc một học kỳ. Tình cảm của họ không còn là gượng gạo nữa mà trở nên thân thiết hơn. Điều này giúp Phong mạnh dạn hơn khi tiếp xúc với mọi người, không còn tư tưởng nhốt mình trong nhà như trước, và cũng không để ý nhiều đến những lời gièm pha ác ý nữa.
Sau bao nhiêu ngày vất vả, Phong đã ʇ⚡︎ự tin tưởng lại đến 70-80%. Nhìn Phong hào hứng chơi đàn, Diệp Lan gần bên cạnh và đề nghị:
– Hôm nay đàn tặng em bài “My Heart Will Go On” đi!
Phong nghe Diệp Lan mở lời, dừng tay lại và hỏi cô:
– Thích xem phim đó à?
– Vâng. Phim buồn nhưng tình yêu của hai nhân vật chính sẽ còn sống mãi với thời gian vì “mãi mãi trái tιм chỉ hướng về một người”. Lời bài hát chính là mạch tiếp nối tình yêu của Rose và Jack qua mấy thập kỷ. Đó cũng là thông điệp ý nghĩa về tình yêu cho những cặp đôi yêu nhau.
– Có vẻ em đã xem bộ phim này nhiều lần phải không?
– Vâng, mới bằng tuổi em thôi ạ… hi hi…
– Ngay từ nhỏ đã thích xem phim tình cảm và mơ mộng à?
– Không phải đâu ạ. Mọi người trong khu nhà em, từ trẻ đến già, đều thích bộ phim này. Em tò mò nên xem thử, từ đó đến giờ là mê luôn ạ.
– Chắc em thích trai Tây lõ mũi từ khi nhỏ rồi?
– Thôi ạ, đừng chọc em nữa ạ!
Tuấn Phong không nói gì, nhưng ngón tay nhẹ nhàng chạm qua các phím đàn, anh hỏi cô:
– Nghe xong đàn, em muốn anh hậu tạ gì?
– Có khán giả nhiệt tình nghe mà còn muốn hậu tạ!
– Vậy thì thôi!
Anh bắt đầu đánh nhạc, và trước khi anh dừng lại, Diệp Lan vội vàng nói:
– Anh… Anh định không đánh thật à?
– Đàn mà không có thưởng thì nhàm chán lắm!
– Vậy em thưởng gì?
– Tự nghĩ đi!
– Ơ… em làm sao biết anh thích gì?
– Đã gần nửa năm rồi mà không biết người ta thích gì?
– Thế anh có biết em thích gì không?
– Được rồi, ngồi qua đây!
Diệp Lan nghe xong đôi mắt nhếch mép, trong lòng trách anh hạnh họe vậy mà bản thân anh cũng không biết cô thích gì. Nhưng trước khi anh bắt đầu đánh nhạc, Phong đã nói:
– Em thích ăn Dâu Tây phải không?
Diệp Lan bị “đơ” một lúc vì Phong đã nói đúng sở thích của cô, nhưng sau đó chỉ còn cách ngỡ ngàng và thưởng thức âm nhạc say đắm của anh. Tiếng đàn trầm bổng làm cuốn hút, và cô bị mê mải trong khoảnh khắc tuyệt vời đó cho đến khi bản nhạc kết thúc, vẫn chưa thoát ra khỏi “hồi ức âm nhạc”. Lúc này, tiếng gọi của Phong đưa cô trở lại thực tại:
– Diệp Lan?
– À… Vâng.
– Sao em im lặng thế?
– À… Tại anh đánh đàn quá hay, làm em mãi không muốn thoát ra. Cứ như đang xem phim vậy ạ!
– Tưởng tượng phong phú đấy!
– Không phải đâu ạ.
– Vậy thì có nhớ em thích gì không?
– …