Người chồng mù chương 13 | Nụ hôn ngọt ngào
Ngoại trừ mấy món ăn, Lan không biết Phong thích gì nhất. Anh ta thường ăn mọi thứ mà Lan nấu, không còn khó tính hay phàn nàn gì cả. Cô quên mất điều quan trọng về sở thích của Phong. Sau khi nghe anh ta nói về sở thích, khi cô bị hỏi, cô áy náy và sau vài giây suy nghĩ, cô trả lời:
– Em biết mà, chỉ là em không nói thôi.
– Biết thật hay giả vờ chống chế?
– Anh thấy em chống chế bao giờ chưa?
– Cũng có lúc!
– Anh đừng có điêu!
– …
Tuấn Phong, mặc dù có chút buồn, nhưng anh không làm khó Lan nữa, chỉ nhắc nhở cô:
– Đi ngủ thôi!
– Vẫn còn sớm mà!
– Lại làm sao đây?
– Anh dạy em đàn nhé?
– Không!
– Đi mà! Năn nỉ đấy!
– Trả công như nào?
– Anh thích gì cũng được!
– Nhớ đấy?
– Ừ! Quân ʇ⚡︎ử nói là làm!
– Quân ʇ⚡︎ử dởm thì biết bị gì rồi đó!
– Anh lại định phạt em chống đẩy mười cái như hôm trước chứ gì?
– Lần này không chống đẩy mà chỉ chạy bộ mười ʋòпg thôi!
– Thế thì khác gì nhau? Ác ma!
– Thì thế mới biết ai không quân ʇ⚡︎ử chứ!
Lan nhìn Phong nhăn nhó nhưng vì cô muốn khích lệ Phong thêm, nên gật đầu đồng ý:
– Được rồi! Như nào cũng được! Càng được cơ hội rèn luyện sức khỏe!
– Có chí khí thế thì tốt!
Cô không thèm tranh cãi với tên chồng này nữa, ngồi lại bên anh, còn làm điệu bộ đẩy anh vài cái thì Phong húng hắng nói:
– Không biết điều thì nghỉ dạy luôn đấy!
– Ai làm gì?
– Trẻ con!
– Thì em vốn vẫn là trẻ con mà!
– Tập trung vào đây, chỉ giỏi cãi là tài!
– Em cứ thích thế đấy!
– Ơ… Thế rốt cuộc có học không đây?
– Có…
Hai đứa bên trong chí chóe dạy nhau còn bên ngoài hai bà già lấp ló đứng rình, thấy một màn vừa rồi bà Lệ thở phào rồi kéo dì Na xuống nhà:
– Ổn rồi, ngon rồi… Ha ha…
– Dạ, em cũng thấy vui quá!
– Dì thấy kế của tôi hay không?
– Quá tuyệt ạ!
– Cũng cảm ơn Dì với chú Thẩm phối hợp cùng tôi mới khiến chúng nó được như ngày hôm nay. Cô bé này phải là con dâu cưng của tôi chứ không để nhà khác có được!
– Vâng, đúng ạ!
– Tôi đang vui nên muốn chia sẻ niềm vui với mọi người. Tháng này tăng lương gấp đôi cho người làm không chỉ ở nhà mà cả ở công ty luôn. Thưởng cho chú Thẩm với Dì mỗi người một chiếc nhẫn trị giá 100 triệu.
Dì Na nghe tới phần thưởng này thì ấp úng nói:
– Ôi… Em không dám nhận đâu ạ!
– Tôi coi chú Thẩm với Dì như người nhà, không việc gì phải ngại!
– Nhưng mà phần thưởng lớn quá!
– Những gì mà chú Thẩm và Dì làm cho nhà tôi còn nhiều hơn thế với chúng tôi kiếm tiền dễ hơn mọi người nên đừng thấy ngại, cứ nhận đi!
– Dạ, em cảm ơn anh chị!
Bà Lệ vui mừng vì con trai và con dâu đã gần thêm mấy bước, nếu cứ suôn sẻ thế này thì chẳng mấy chốc bà có cháu mà bế. Mỗi bước đi về sau bà càng nên cẩn thận để giúp con trai có thể ngẩng mặt với đời, đám người vô nhân đạo kia sớm sẽ không còn dịp phách lối, cao ngạo nữa. Bà chắc chắn cô con dâu nhỏ kia còn đạt được những vị thế cao hơn nữa trong xã hội với thành tích xuất sắc của mình. Sau này sẽ là điểm ʇ⚡︎ựa vững chắc, là người đồng hành đáng tin cậy nhất cho Tuấn Phong của bà…
Khi Phong tập trung học đàn, Lan nói rằng cô học chủ yếu để làm vui Phong. Tuy nhiên, sau một thời gian, Lan lại gây sự và Phong buộc phải đuổi cô ra khỏi phòng:
– Đi ngủ đi!
– Em vẫn chưa học được gì cả!
– Học kiểu này không ai dạy nổi.
– Kiểu gì? Em rất chú tâm mà!
– Mời cô ra ngay cho!
– Không đi!
– Ơ…
– Vẫn còn sớm!
– Ngủ đi! Không nói nhiều!
– Em còn nghỉ nghè một tháng nữa mà!
– Nghỉ hè cũng về phòng đi! Nói không nghe thì đêm nay em về phòng của mình mà ngủ nhé!
– Được! Vậy em về lại phòng của em! Không thèm ngủ giường của anh nữa!
– OK!
Tuấn Phong tin rằng Diệp Lan chỉ nói chơi và sẽ không về phòng của mình. Sau khi đánh đàn, Phong đi về phòng ngủ của mình, nhưng khi nằm xuống, anh nhận ra rằng Diệp Lan không ở đây. Phong suy nghĩ rằng cô đang trêu chọc anh. Anh quyết định đi tìm cô:
– Diệp Lan!
– …
– Diệp Lan? Em ngủ ở phòng của mình à?
– Khuya rồi anh gọi em cái gì?
– Về bên đó ngủ thật à? Không sợ chuột ư?
– Không!
– Thật à?
– Chỗ mình mình ngủ không lại mất công bị nói chiếm chỗ, ăn vạ lì lợm không chịu đi. Mất công ai đó hơi tý lấy cớ đuổi!
– Giận anh đấy à?
– Làm gì đâu mà giận!
– Còn nói không?
– Không giận ai cả, anh về giường của mình ngủ đi!
– Ngủ bên đó thật hả?
– Không ngủ đây thì ngủ đâu, hỏi kì cục!
Phong quay lại giường của mình, nhưng không thể ngủ yên vì quen với sự hiện diện của Diệp Lan. Anh quyết định mò qua phòng của cô:
– Có mỗi việc xông dầu cho anh dễ ngủ mà không làm được!
– Em quên!
– Quên thì làm sao cho anh dễ ngủ đi!
– Kệ!
Phong bất ngờ nằm xuống giường của Lan, khiến cô bị ép vào trong. Anh còn làm ra vẻ bực bội:
– Có mỗi việc xông dầu cho anh dễ ngủ mà không làm được!
– Em quên!
– Quên thì làm sao cho anh dễ ngủ đi!
– Kệ!
Phong lấy cớ trêu chọc cô:
– Á… Anh làm cái gì vậy? Đẩy em vừa thôi!
– Nằm lui vào không, anh lăn xuống đất bây giờ!
– Muốn rộng về giường của anh mà ngủ!
– Anh làm người tốt thì làm cho trót, mất công nửa đêm có con chuột nào mò tới em lại dựng anh dậy giữa đêm khuya mệt lắm!
– Không sợ nên em không cần nhờ vả nữa!
Nghe mùi hậm hực từ người bên cạnh, Phong vẫn tủm tỉm cười mà chưa có ý định trêu chọc người ta. Tuy nhiên, cảm nhận được cô trở mình quay qua bên kia ôm gối và không muốn cãi nhau nữa, Phong thản nhiên hỏi:
– Này… Giận thật đấy à?
– Em không dám!
– Quay lại đây anh bảo!
– Buồn ngủ rồi! Anh không muốn ngủ thì về phòng của mình đi!
Phong trêu tức thì nói:
– Đây cũng thuộc địa phận của anh, anh ở đâu cũng không ai quản được!
– Vậy thì em đi là được chứ gì?
– Em cũng thuộc quyền sở hữu của anh!
Cô thở phào và chọn giữ im lặng thay vì cãi. Sau một thời gian, khi không thấy Phong nói thêm, cô nghĩ rằng anh đã ngủ. Cô xoay người, định nằm xuống, nhưng bất ngờ Phong đưa cánh tay qua bụng cô kéo sát lại:
– Đùa tý thôi mà cũng giận dai nữa!
– Tưởng anh ngủ rồi!
– Ai ngủ được khi nhà đang cháy!
– Làm gì mà cháy?
– Thôi, không giận nữa!
– Không giận dỗi gì cả, đuổi thì về phòng của mình chứ mặt dày ở bên đó làm gì?
– Thì em vẫn mặt dày từ trước mà! Ha ha…
Diệp Lan bị Phong nói trắng ra mà anh còn cười, cô xoay người vung tay ᵭάпҺ vào người Phong và nói:
– Quá đáng! Dám bảo em…ư… ưm…
Phong cũng không biết mình đã làm gì, chặn ngang lời Diệp Lan bằng một nụ hôn nhẹ, chỉ là lướt qua thôi nhưng đã làm cho cả hai thấy bối rối. Diệp Lan im bặt sau nụ hôn, còn Phong, để tránh không khí trở nên ngượng ngùng, nói một cách bừa bãi:
– Không biết mặt có xinh không nhưng môi thì rất mềm và thơm!
Nói rồi mới nhận ra Phong cũng mặt dày như cô, nhưng tính đến giờ này anh đã bị “đánh” bao nhiêu lần, nên mặt dày cũng là điều tất nhiên. Diệp Lan không nghĩ rằng Phong càng ngày càng mất liêm sỉ và ăn nói không biết ngại. Cô cảm thấy bất lực:
– Anh… Anh nói vậy mà cũng nói được!
– Sao vậy? Mất nụ hôn đầu à?
– Còn gì nữa!
– Vậy thì hôn lại đi cho đỡ thiệt thòi!
– Dở hơi!
– Dám nói anh dở hơi à?
– Không dở lại nói thế? Khôn như anh thiên hạ có đầy!
– Ha ha…
Lần đầu bị người khác giới hôn mà lại bị trêu chọc khiến Lan xấu hổ lắm, cô không tiếp lời với Phong như mọi ngày được nữa mà chùm chăn đi ngủ thì Phong lại không để cô được như ý:
– Bỏ chăn ra không ngạt!
– Em muốn đi ngủ!
– Sao vậy?
– Không sao cả!
– Em xấu hổ đấy à?
– …
Diệp Lan ngại ngùng không trả lời mà quay người kéo chăn trùm kín đầu thì Phong lại kéo ra. Hai người cứ như vậy giằng co một lúc, sau đó lại chạm môi nhau. Bình thường, việc nằm bên cạnh chỉ có trêu đùa vài câu, nhưng từ lúc Phong cố ý hôn cô, Diệp Lan lại cảm thấy ngượng ngùng. Khi môi hai người chạm nhau, tιм của cô suýt chút thì văng ra ngoài…
Diệp Lan bừng tỉnh, cố gắng tránh đi, nhưng lúc này Phong không muốn dừng lại. Anh giữ chặt để cô không thể từ chối và tiếp tục miệt đôi môi ấm nóng lên môi mềm của cô. Cảm xúc và sự tò mò về dư vị của nụ hôn khiến hành động từ chối của Diệp Lan trở nên yếu ớt và cuối cùng, cô bị cuốn vào với Phong.
Sau khoảnh khắc của cảm xúc, Diệp Lan ngượng ngùng úp mặt vào chăn, trong khi Phong không trốn tránh nữa. Anh cưng chiều cô bằng cách nhẹ nhàng xoa đầu và ôm cô sát vào người mình, thầm thì:
– Từ từ anh sẽ dạy em!
– Em buồn ngủ!
– Ôm như mọi ngày đi!
– Như này được rồi!
– Vòng tay qua đây, không anh hôn nữa đấy!
Cánh tay bé nhỏ của Diệp Lan từ từ đi qua eo Phong, ôm lại. Mọi ngày, cảm giác khác biệt, nhưng đêm nay, cảm giác hạnh phúc len lỏi vào tâm hồn cô. Hành động tự nguyện này, Phong rúc chiếc đầu nhỏ vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh, tìm sự bình yên mà lâu nay anh thiếu. Cô nhớ lại lời hứa ngày nào của mình… Mục tiêu chưa hoàn thành, ước mơ còn dang dở, cô đã vội đắm chìm vào tình yêu này liệu có đúng không…
Ánh sáng rọi qua khung cửa sổ chiếu trực tiếp lên chiếc giường với hai người đang ôm nhau, chưa buồn tỉnh giấc.
Gần bảy giờ rồi mà vẫn chưa thấy Phong và Lan dậy. Dì Na, lo sợ làm trễ bữa sáng, định lên phòng nhắc nhở thì bà Diễm Lệ ngăn lại:
– Mặc kệ hai đứa nó, chúng ta cứ ăn trước!
– Dạ!
Tuấn Huy, nhận thấy anh trai gần đây có vẻ nuông chiều chị dâu và phá bỏ quy tắc đúng giờ của mình, tò mò nói với mẹ:
– Mẹ thấy anh Phong dạo này sao ạ?
– Sao đấy?
– Hình như bị chị Diệp Lan làm cho mất hết phương hướng rồi!
– Càng tốt! Mẹ đang muốn vậy đấy!
– Mẹ! Con hỏi mẹ cái này nhé?
– Nói đi!
– Lần trước Trà My về chơi nhà mình rồi, mẹ cho con cảm nhận công bằng đi, so với chị dâu thế nào?
– Mỗi đứa một vẻ, hợp với ai mới là quan trọng!
– Mẹ của con vẫn là đỉnh! Yêu mẹ nhất!
– Cha bố anh, chỉ khéo nịnh!
– Yêu mẹ nhất nhưng vợ con là đặc biệt!
– Biết ngay mà!
– Hi hi… Thì mẹ cũng là đặc biệt của bố con còn gì!
– Từ ngày có bạn gáι là cái miệng tía lia đấy nhớ! Đợi con bé học xong thì tính!
– …
Tuấn Huy gật gù ra chừng hiểu ý mẹ, nhưng khi uống xong ngụm cafe, lại thay đổi ý định và nói với bà:
– Con cũng không chắc có đợi được không nữa!
– Ý con là sao đây?
– Thì là ý mẹ đang nghĩ đấy! Mẹ rất thích có cháu bế, con trai mẹ không giữ được lời hứa thì chắc chắn sẽ để Trà My vừa làm dâu, vừa đi học và vừa làm mẹ luôn!
– Ơ… Cái thằng…Làm thế lại vất vả cho con nhà người ta à?
– Con cứ phải chắc chắn mẹ ạ!
Nói xong, Tuấn Huy đứng dậy hôn lên trán mẹ mình một cái rồi vẫy vẫy tay trêu bà nữa…
– Bái bai mẹ yêu của con!
– Ơ… Này… Không ăn sáng mà uống mỗi cafe hả?
– Con đi ăn với tình yêu của con đây!
– …!!!
Khi bức tranh ánh sáng bừng lên, mọi người dường như đã tỉnh giấc trước Diệp Lan. Ánh nắng rọi vào phòng, khiến cho người nào đó, ngay cả khi muốn lười biếng, cũng phải thức dậy. Diệp Lan, với vẻ mặt uể oải, mở mắt và thấy Phong vẫn nằm ôm mình trong giấc ngủ say sưa. Cô vỗ vỗ tay anh:
– Anh Phong! Dậy đi!
– Em chưa phải đi học, ngủ thêm chút đi!
– Ánh nắng mặt trời đã cao rồi! Dậy đi!
– Mọi người cũng đã ăn sáng hết rồi, cứ tiếp tục ngủ đi!
– Nhưng em đói!
– Đói thật không?
– Thật! Đói meo đây này!
Tuấn Phong xoa xoa cái bụng phẳng lì của Diệp Lan, đúng lúc đó, bụng cô lại kêu lên òng ọc khiến anh phải phì cười:
– Cái bụng của em biểu tình đúng lúc quá nhỉ?
– Là nó luôn biết đứng về phía chủ nhân của nó!
– Ừ.
– Thế có cho em dậy đi ăn không? Nói nhiều thế không biết!
Phong cười hì hì, anh đưa tay xoa đầu cô, tiếp đến là thơm nhẹ lên trán cô một cái rồi thủ thỉ nói:
– Ăn xong anh đưa em đến một nơi!
– Đi đâu ạ?
– Cứ ăn sáng xong đã!