Người chồng mù chương 14 | Hai trái tim hòa làm một

15/12/2023 Tác giả: Hà Phong 311

Sau khi cả hai đã kết thúc bữa sáng, Tuấn Phong yêu cầu chú Thẩm đưa anh và Diệp Lan đến Nhà hát Trung Ương. Thư mời từ đối tác vẫn đang chờ câu trả lời của anh, và hôm nay anh quyết định đưa cô tới đó một chuyến. Anh không muốn từ bỏ đam mê nghệ thuật của mình và cũng muốn đảm bảo rằng cô gái anh yêu không bao giờ phải thất vọng.

Khi chiếc xe dừng trước cửa Nhà hát, Diệp Lan mới biết rằng Phong đã chuẩn bị một trải nghiệm mới cho cả hai. Cô giúp Phong xuống xe với lòng tràn ngập niềm vui. Có vẻ như Phong đã suy nghĩ kỹ và cô hi vọng anh sẽ tiếp tục bước đi mạnh mẽ như trước đây. Cô nắm chặt tay anh và bày tỏ lòng chân thành:

– Bất cứ khi nào anh cần, em sẵn sàng là đôi mắt của anh!

– Cảm ơn em!

– Chúng ta đi thôi!

Trước đây, khi còn nhỏ, cô luôn mơ ước có cơ hội đặt chân tới một nơi như Nhà hát Trung Ương để nghe các nghệ sĩ biểu diễn. Giờ đây, cô đã có cơ hội thực hiện ước mơ đó. Tâm trạng của cô lúc này vừa vui vẻ, hào hứng và cũng đầy mong đợi.

Khi bước vào phòng làm việc, Diệp Lan nghe cuộc trao đổi giữa Phong và đối tác. Cô hiểu rõ sự ảnh hưởng của Phong và anh ta là một nhân tài hiếm có. Tuy nhiên, Phong không nhấn mạnh nhiều về thù lao mà thay vào đó muốn đóng góp hết mình cho khán giả.

Đây là nghệ sĩ chân chính, người đam mê nghệ thuật không bị ánh sáng của tiền bạc làm mờ mắt. Dì Na đã kể rằng có nhiều chương trình muốn mời anh tham gia nhưng anh luôn kén chọn. Bây giờ, cô đã hiểu điều đó. Tuấn Phong như một viên ngọc thô, nhưng lại phát sáng đúng lúc và cô hy vọng mình cũng có thể làm điều đó, trở thành một viên ngọc thô đầy giá trị nhân văn.

Nhìn thấy Phong vững bước trên con đường sự nghiệp, Diệp Lan cũng trưởng thành theo từng ngày. Ngoài những buổi học, cô vẫn luôn là người đồng hành quan trọng nhất của anh. Những ngày tháng trôi qua tươi đẹp, là nguồn động viên và hy vọng cho cả hai.

Nhanh chóng, họ đã bước vào năm cuối đại học. Trong những năm qua, Diệp Lan luôn là sinh viên xuất sắc của trường với thành tích học tập ấn tượng và khả năng nói năng lưu loát bằng 5 thứ tiếng. Tương lai rộng mở trước mắt cô, một cô gái trẻ xinh đẹp và tự tin. Chọn ngành Quản lý Hệ quốc tế, mặc dù khá khó khăn, nhưng cô vẫn nỗ lực vượt qua.

Cô được phú cho giọng hát dễ nghe, ngoại hình đẹp, và với sự linh hoạt ngôn ngữ, từ năm hai, cô đã nhận lời làm MC cho nhiều chương trình. Từ những bước tiến đó, cô đã xây dựng tên tuổi của mình.

Mặc dù chỉ là sinh viên năm cuối, nhưng tên Đặng Diệp Lan đã trở thành đề tài hot trên mặt báo, không chỉ với thành tích học tập ấn tượng mà còn với vai trò MC. Không kém phần quan trọng so với chồng Tuấn Phong, khi âm nhạc của anh làm xao lạc không khí quốc tế, Diệp Lan cũng chứng minh sự hiểu biết sâu sắc và vốn kiến thức rộng lớn trước đám đông đa dạng về trình độ và ngôn ngữ.

Dù đã nhận được nhiều đề nghị hợp tác từ các công ty sau khi ra trường, Diệp Lan vẫn chưa đưa ra quyết định chính thức. Gần đây, cô cũng giảm đáng kể việc nhận lời làm MC cho các sự kiện, chỉ dành thời gian cho các chương trình thiện nguyện hoặc sự kiện mang ý nghĩa đặc biệt. Cô chấp nhận chỉ khi có ý nghĩa đặc biệt, còn lại, cô dành thời gian cho chồng Tuấn Phong.

Cô hiểu rõ rằng sự nổi tiếng luôn đi đôi với giá phải trả, vì vậy cô chọn con đường êm đềm để có thêm thời gian cho gia đình. Mặc dù Phong chưa bày tỏ về kế hoạch tổ chức đám cưới hay lời yêu thương, nhưng Diệp Lan cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ anh, điều đó đã đủ làm cô hạnh phúc và nuôi dưỡng mối quan hệ của họ.

Trong khi đó, Trà My và Tuấn Huy đã nhanh chóng làm bố mẹ, cũng may Trà My sinh em bé vào kì nghỉ hè, không làm ảnh hưởng đến nửa năm còn lại của đại học.

Gia đình vui mừng chào đón thành viên mới, cảnh đại gia đình hạnh phúc bên nhau khiến Diệp Lan bất chợt nhớ về những ngày tháng trước kia và đau lòng. Những người không phải là họ街 thân nhưng luôn coi cô như ruột thịt, chia sẻ mọi khó khăn và niềm vui. Ngược lại, những người làm cha làm mẹ lại đối xử lạnh lùng, chỉ quan tâm đến tiền bạc. Những suy nghĩ này khiến cô buồn lòng, đặc biệt khi nhớ về người bố. Cảm giác đau đớn càng tăng lên khi nhớ đến sự chăm sóc và tình thân của họ.

Trong trạng thái suy nghĩ và buồn bã, tiếng chuông điện thoại vang lên, đưa Diệp Lan trở lại thực tế. Nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, cô không hề cảm thấy vui sướng, nhưng cuối cùng cô cũng quyết định bắt máy:

– Lần này lại có chuyện gì? Nếu vẫn là vấn đề về tiền, đừng mất công gọi tôi nữa!

– Lan à! Bố mẹ đang gặp khó khăn lắm, doanh nghiệp bố con thua lỗ liên tục, số nợ ngày càng lớn! Con xem có thể giúp được một chút không?

– Bà đã quên những gì bà làm với tôi à? Số tiền lớn ngày đó mà bà và ông hưởng, giờ bà lại đi gọi cho tôi làm gì? Ngày xưa tôi không nhận một đồng, bà cũng không hỏi han tôi xem đã sống hay chết mà giờ lại đòi tôi giúp đỡ, bà và ông còn xứng đáng làm bố mẹ của tôi không? Đừng gọi cho tôi nữa! Tôi không phải công cụ kiếm lợi của hai người!

– Lan! Con đừng trách bố mẹ mà quá độ! Lúc đó vì bất đắc dĩ mới phải làm thế chứ bố mẹ cũng không muốn đâu. Công ty nhà ta khi đó cần rất nhiều tiền nên mới…

Nghe dì Na nói như là khó khăn, khổ sở lắm vậy, Diệp Lan không thể nghe nổi nữa nên cô cắt ngang lời:

– Dì ơi, con gái bà rất giỏi đó, bà bảo nó đi mà giúp! Tôi chịu không giúp được!

– Bé Nguyệt nó còn non dại, không biết làm gì con không thương nó ư?

– Đúng rồi! Một đứa 20 tuổi bà cho là non dại, thương xót không muốn nó làm gì, còn tôi ngày xưa bà lừa bán đi thì tôi chưa tròn 18 tuổi đâu. Các người đối xử với tôi tệ bạc thế mà vẫn mặt dày muốn tôi giúp đỡ sao? Đúng là nực cười!

– Diệp Lan! Mẹ xin con đó!

– …!!!

Diệp Lan không muốn nói với loại người không tình nghĩa này nữa, định tắt máy thì đúng lúc nghe tiếng của bố cô quát qua điện thoại:

– Diệp Lan! Mày có phải là con của tao không? Mày thấy chúng tao ૮.ɦ.ế.ƭ mà không cứu à?

Lời của ông Đặng Chu như một mũi dao đâm sâu vào tâm cô, mọi sự hy sinh của cô từ trước tới giờ đều không được họ công nhận. Nếu ngày xưa cô bỏ trốn, nếu cô chống cự thì liệu cả nhà ông ấy có nuốt nổi 60 tỷ của nhà người ta không? Cô cười mà chảy ra nước mắt, cay đắng cho số phận bạc bẽo của mình, nếu đã vậy thì coi như không có cha đi…

– Các người bây giờ có ૮.ɦ.ế.ƭ trước mặt tôi thì tôi cũng không quan tâm đâu! Tôi còn định trả thù mấy người đã từng giày vò tôi, coi tôi không bằng con ở nhưng nay ông trời có mắt để các người xa cơ lỡ vận thì hay quá rồi, khỏi mất công tôi ra tay!

– Mày… Mày là đồ bất hiếu!

– Vậy ông bảo đứa con gái có hiếu của ông giúp đi! Nó cũng 20 tuổi rồi đấy!

– Mày…

– Ông cũng bất công với tôi quá! Cùng là con gái của ông nhưng nó được ông cưng chiều như vàng mười còn tôi thì ông coi như con ghẻ. Thế nên ông không còn có tư cách yêu cầu tôi làm bất cứ việc gì giúp đỡ nữa. Kể từ cái ngày ông và bà ta kí giấy bán tôi thì quαп Һệ của chúng ta đã chấm hết rồi!

Diệp Lan lạnh lùng tắt máy, cô ngồi thụp xuống gốc cây khóc nức nở thì bỗng có một bàn tay vỗ vỗ lên vai cô khiến cô giật mình. Tưởng là Phong nhưng hóa ra là dì Na thì cô liền xà vào lòng bà mà khóc nấc lên…

Dì Na là người cùng bà Diễm Lệ biết ngọn nguồn sự việc nên rất thương Diệp Lan, bà coi cô như con gái nên những lúc như này bà luôn dang rộng vòng tay an ủi cô:

– Bọn họ không đáng để con phải buồn phiền đâu nên đừng lãng phí nước mắt!

– Con…

– Giờ con có bố mẹ chồng yêu thương, có Tuấn Phong quan tâm con và cả mọi người nữa nên đừng bận tâm những chuyện không vui. Cũng không cần tính toán trả thù làm gì mà mang nặng nghiệp sau này. Hãy cứ sống tốt, sống vui vẻ là hạnh phúc con ạ!

– Con nghe lời Dì, sẽ không trả thù họ nữa!

– Con có biết chính sự nhân từ của con đã khiến mẹ chồng con tin tưởng, khiến cho Tuấn Phong gần gũi và thay đổi vậy nên hãy cứ sống là chính mình để nhận được yêu thương con nha!

– Vâng, con hiểu rồi!

– Ngoan lắm! Lau nước mắt đi rồi vào trong nhà với mọi người!

– Vâng ạ!

Diệp Lan ngồi ở ngoài đợi cho tới khi mắt cô khô lại bình thường thì mới đi vào nhà. Lúc này mọi người đưa bé con lên phòng nghỉ ngơi nên không còn ai ngoài Tuấn Phong, cô thấy anh vẫn đang đợi mình thì nhanh chân đi lại nói:

– Mình lên phòng ngủ thôi!

– Em nghe điện thoại của ai mà lâu thế?

– Dạ, là của mấy chỗ vẫn mời em đi làm Mc ấy mà!

– Em định nhận show ở đâu à?

– Không ạ! Em giờ chỉ ở nhà ăn bám anh và đợi làm luận văn tốt nghiệp thôi!

– Thật chứ?

– Thật! Anh có chịu nuôi em không?

– Nuôi cả đời cũng được!

– Nói phải giữ lời đấy! Chứ không đến lúc có em nào xuất hiện lại ném em ra ra thì buồn lắm!

– Vậy thì làm hợp đồng đi!

– Có vụ này ạ?

– Ừ!

Đến khúc này Diệp Lan không hiểu là hợp đồng gì, cô vẫn còn ngơ ngác thì hai người lên tới phòng ngủ. Lúc vừa làm vệ sinh cá nhân cô vừa nghĩ nhưng nghĩ mãi không hiểu ra làm sao cả, rồi đến khi nằm trên giường rồi cô vẫn lăn tăn thì quay qua hỏi Phong:

– Anh! Khi nãy anh nói làm hợp đồng gì thế?

– Ngủ đi! Sáng mai anh nói cho!

– Cứ úp mở thế ai ngủ nổi!

– Tò mò vậy à?

– Vâng!

– Ghé sát nữa đi anh nói cho!

– Ơ…ư…ưm…

Diệp Lan ngoan ngoãn ghé tai nhưng Tuấn Phong lại xoay mặt cô đối diện mình rồi cúi xuống hôn cô liền, không phải lần đầu hôn nhau nên giờ này Diệp Lan cũng không có gượng gạo hay phản đối, chỉ là nụ hôn hôm nay của Phong có phần chiếm hữu và mê hoặc quá khiến cả người cô nóng lên từng hồi…

Cả hai dường như sắp mất hết kiểm soát thì Tuấn Phong đột ngột nói nhỏ vào tai cô:

– Được không em?

– Em…

– Nếu em chưa sẵn sàng anh có thể dừng lại!

– Dừng được không?

Giọng cả hai càng lúc càng yếu ớt và hơi thở thì nặng nhọc nhưng Tuấn Phong vẫn cứ kiên trì trả lời cô:

– Thật lòng anh không muốn dừng nhưng chỉ cần em nói không thì anh vẫn có thể!

Thực ra cô sớm đã là sở hữu của anh rồi, anh muốn lúc nào thì cô phải chiều lúc ấy nhưng Phong từ ngày đó tới giờ chưa từng đòi hỏi cô lần nào. Gần bốn năm qua giữa hai người nhắc đến nụ hôn thì nhiều không đếm xuể nhưng tới chuyện xa hơn thì Phong luôn biết dừng đúng lúc. Thực sự những lúc như thế cô cũng rất tò mò không hiểu sao anh không vượt rào mà chịu nhẫn nhịn, cô không còn bé nhỏ để không hiểu chuyện này bởi nó là sιпҺ ℓý, là bản năng nhưng Phong lại kiềm chế rất tốt chuyện đó. Có nhiều lúc cô không phải là vì ham muốn mà là cô cảm thấy có chút ʇ⚡︎ự ti và suy nghĩ nghi ngờ đã hiện hữu trong cô. Rất có thể là cô vẫn chưa phải là sự lựa chọn cuối cùng của anh cho nên anh mới nhiều lần từ chối như vậy… Nhưng đêm nay cô lại muốn ᵭάпҺ cược một ván…

– Anh không hối hận chứ?

– Không!

– Phong…

– Em đồng ý làm vợ anh không?

Diệp Lan không trả lời mà giữ im lặng thay cho câu đồng ý, cùng với đó là hành động ôm nhẹ hai tay vào má anh rồi kéo xuống hôn.

Phong mỉm cười mãn nguyện và ngay lập tức đáp lại nụ hôn của Lan, đầu lưỡi man mác vị dâu tây của cô khiến anh mê mẩn, quyến luyến quấn lấy sau đó là hôn sâu đến mức đầu óc bắt đầu trở nên quay cuồng…

Diệp Lan cũng bị câu dẫn bởi mùi hương tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể Phong cùng với mùi vị bạc hà trong khoang miệng của anh, cứ mỗi lúc nụ hôn càng thêm nồng nàn và da diết mang đến cho Diệp Lan sự ham muốn dại khờ… Cô than nhẹ một tiếng, cảm giác khó mà chống cự được loại mê hoặc của môi lưỡi quá hấp dẫn này nên buông lỏng ς.-ơ τ.ɧ.ể mà đón nhận một cách khoan khoái… Mỗi lúc ς.-ơ τ.ɧ.ể cô một nóng dần lên, bàn tay cô vô thức ôm lên cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của người chồng mà cô yêu từ bao giờ…

Đối diện với người con gáι nhỏ bé này, dù không được nhìn thấy cô xinh đẹp, kiều diễm ra sao nhưng cô luôn mang cho anh một cảm giác gần gũi và vui vẻ. Không cần biết nhan sắc, không cần biết thời gian yêu ngắn hay dài mà chỉ cần một cảm xúc đó là chân thật…

Vòng tay ôm cô cứ vậy mà siết càng lúc càng chặt rồi lại hôn cho tới khi cảm giác trong anh nóng lên rần rần thì bàn tay dường như không còn để yên vị một chỗ mà chầm chậm ѵυốŧ ѵε từ vùng eo thon, rồi lướt qua vùng bùng phẳng lì và sau đó là luồn bàn tay ấm nóng của mình vào sâu trong áo cô. Ngón tay của anh chạm tгêภ da ϮhịϮ cô như đang dạo tгêภ những phím đàn một cách điêu luyện, dời qua dời lại rồi đến khi chạm đến đỉnh đôi căng tràn sức sống của cô thì mới chịu dừng lại. Trong không gian tĩnh mịch, giọng nói trầm khàn của anh vang lên đứt đoạn:

– Diệp Lan…Được không?

Dù đến bước này rồi nhưng cô vẫn ngại để nói ra câu trả lời nên lại dùng hành động thay cho sự đồng ý, cô kéo anh xuống tiếp tục hôn thì Phong ghì chặt lấy cô hôn một cách đιêи ¢υồиɢ… Bàn tay nóng rãy của anh lại không ngừng di chuyển tới những điểm ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ tгêภ người cô khiến cho từng thớ ϮhịϮ của cô căng lên, nhịp hô hấp cũng trở nên bấn loạn, thiêu đốt những khát khao trong cô đến cháy bỏng…

Nụ hôn của Phong lại rơi như mưa xuống môi rồi xuống cổ và tiếp là xuống ռ.ɠ-ự.ɕ cô, quần áo của cả hai bắt đầu cùng theo đó mà rời khỏi người một cách vội vã. Khi cả hai da ϮhịϮ chạm nhau bất giác niềm khát khao càng nhân lên gấp bội, giọng Phong như lạc đi khi sờ từng chỗ tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể của Lan…

– Không được nhìn nhưng anh biết em rất đẹp!

– Đừng nói nữa…

– Sao lại không?

– Thôi mà…

Phong khẽ cười rồi cầm bàn tay của Diệp Lan đưa lên sờ vào khuôn ռ.ɠ-ự.ɕ rắn chắc của mình…

– Em làm như anh đi!

– Em…

Mặc dù Phong không nhìn thấy nhưng cô là lần đầu trải nghiệm nên có hơi lúng túng, thế nhưng khi Phong hôn cô tiếp thì cô cũng bắt đầu động tác vụng về của mình. Hôm nay được sờ tận tay vào vùng ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc ấy, ngoài cảm giác đ.ê ๓.ê còn có cảm giác nóng rực như có điện, điện ngàn vôn của anh truyền đến bàn tay nhỏ bé của cô khiến cả người cô cũng bừng bừng khao khát… Diệp Lan vẫn mải mê nhìn vào khuôn ռ.ɠ-ự.ɕ đẹp đẽ đang ק.ђ.ậ.ק ק.ђ.ồ.ภ.ﻮ của anh thì ʇ⚡︎ự nhiên Phong hỏi cô:

– Em có nhận thấy điều gì không?

– Hồi hộp giống em!

– Không!

– Vậy thì căng thẳng?

– Không!

– Thế anh làm sao?

– Trái tιм anh đang ᵭ.ậ..℘ loạn vì yêu em!

Mong chờ gần bốn năm thì hôm nay anh cũng thừa nhận yêu cô rồi, vừa xấu hổ nhưng xen vào đó là hạnh phúc nhiều hơn. Diệp Lan vui tới nỗi giọt nước mắt đã lăn rơi khóe mắt và lần này cô chủ động hôn anh…

Phong cảm nhận được vị mằn mặn của nước mắt thì ôm cô chặt hơn… Nhớ lại những kỉ niệm cả hai cùng có với nhau, những tháng ngày cô cùng anh vượt khó thì càng trân trọng cô hơn hết tất thảy… Không nhìn được cô gáι của mình những mỗi cử chỉ, mỗi động tác lại rất chính ҳάc và ân cần…

Trong căn phòng lúc này như có lửa, hình bóng hai con người quấn quýt bên nhau không rời cho đến khi cảm xúc ham muốn bùng nổ thì Phong từ từ tiến vào trong cô, một cảm giác yêu thương đến ngọt ngào nhưng theo đó là cảm giác đau đớn cũng có. Thực lòng Diệp Lan muốn hét lên một tiếng cho bớt đau lại nhưng cuối cùng vì vẻ mặt say mê của Phong thì cô đã nhịn xuống. Có lẽ Phong nhận ra sự gồng mình của cô nên động tác của anh cũng kịp dừng lại mà nhẹ nhàng hỏi:

– Đau lắm phải không?

– Có một chút nhưng em chịu được!

Phong không hỏi nữa mà cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, lên môi cô như hiểu được sự đau đớn ấy và anh đang làm động tác để xoa dịu bớt đi cho cô. Nhìn hành động của anh, Diệp Lan vừa thương lại vừa yêu khôn tả…

– Em không sao, mình tiếp tục đi!

– Thả lỏng và ôm lấy anh!

– Vâng.

Tuấn Phong sợ người con gáι của mình đau nên anh làm rất nhẹ nhàng và từ tốn, mỗi nhịp ra vào cảm tưởng như bước đi rất chậm khiến cho Lan chỉ còn có chút cảm giác đau nhưng nhiều hơn là cảm giác đ.ê ๓.ê khó tả…Tấm ɭ.ư.ή.ɠ τ.ɾ.ầ.ή của Phong cứ thế luân động lên xuống theo nhịp chuyển động khiến cho ς.-ơ τ.ɧ.ể Diệp Lan giãn ra, sự khít chặt ban đầu dần được thay thế bằng cảm giác đ.ê ๓.ê chưa từng có. Bàn tay vô thức bám chặt tấm lưng rộng lớn của anh để kìm hãm sự sung sướиɠ nhưng sau đó cô bị từng đợt tấп côпg như vũ bão của Phong mang lại thì không còn có thể kìm nén được nữa. Khoái cảm bùng nổ như một cơn sóng dữ, cả hai người dính chặt lấy nhau cùng lên cùng xuống, cùng kêu lên những cảm xúc chân thật của chính mình… Và đến khi cả hai chạm đến đỉnh cao của sự hoan lạc thì Phong không quên thì thầm vào tai cô lời muốn nói của mình:

– Em có yêu anh không?

Không phải vì sự mê hoặc sai khiến, cũng không phải vì anh giàu có mới mê mà cô đã yêu anh ngay cả khi anh còn là một người xấu xí…

– Yêu! Em yêu anh rất nhiều!

Bài viết liên quan