Người chồng mù chương 15 | Kế hoạch của Nguyệt
!
Sau khi nghe câu trả lời, vẻ mặt của Phong tỏa ra sự hạnh phúc, ôm cô gái của mình thêm chặt và bất ngờ nói ra điều mà anh đã mong chờ từ lâu:
– Mai anh sẽ đăng ký kết hôn với em nhé!
Đã có lời thú nhận tình cảm từ Phong, cùng với ý nguyện này, Diệp Lan tràn ngập niềm hạnh phúc tột độ. Mặc dù đã nghĩ rằng mối hôn nhân này không thể nào tiến xa, nhưng lúc này cô đã có thể an tâm…
– Anh muốn làm gì cũng được ạ!
– Vợ anh ngoan quá!
– Mà sao anh gọi vợ ngọt thế?
– Hừm… Vậy lúc nãy không phải là em ký tên và đóng dấu rồi sao?
– Hóa ra em đã rơi vào bẫy à?
– Ha ha…
Hai người sau đoạn hội thoại đó cười vui vẻ, ôm nhau và sau những lo lắng, hồi tưởng, bây giờ như không còn bất kỳ rào cản nào. Diệp Lan đầu gối nhỏ nhắn dựa vào ngực chồng, trong khi Phong ôm chặt người vợ hiền của mình để chìm vào giấc ngủ ngon…
Sáng hôm sau, Phong tỉnh dậy cảm thấy hết sức sảng khoái, không còn phải kìm nén sự khao khát của mình khi có Lan bên cạnh. Trái lại, còn nhiều điều anh muốn thể hiện…
Trong lúc Diệp Lan còn ngủ say, tay Phong liền trườn vào áo cô, làm cô bừng tỉnh. Chưa kịp tỉnh táo thì Phong thì thầm vào tai cô:
– Dậy tập thể dục đi em!
– Thôi mà… Em buồn ngủ quá!
– Anh muốn tập ngay bây giờ đó!
Phong không ngần ngại, liền hôn liên tục mặt cô, làm cô không thể ngủ nữa, nhìn vẻ mặt hứng khởi của anh, cô chỉ có thể theo ý anh, và từ đó, buổi tập thể dục vào buổi sáng bắt đầu…
Chồng thối thân này, sáng sớm đã bắt cô tập thể dục, chưa kịp ăn gì đã bắt phải làm việc nặng, mệt mỏi nên cô lười biếng không muốn rời giường, Phong lại thì thầm:
– Dậy ăn sáng đi em!
– Giờ em chỉ muốn ngủ thôi!
– Em không muốn đóng dấu quyền sở hữu à?
– Ai dám đến đây!
– Tự tin vậy à?
– Tất nhiên rồi! Con giáp chỉ là một loài động vật, trà xanh chỉ là một đồ uống… Không có gì đáng sợ cả!
– Em hài hước quá!
– Anh làm em hết buồn ngủ rồi đấy! Chờ em đi tắm rồi mình cùng xuống nhé!
– Ừ…
Sau khi hai người hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn, ông bà Nghiêm Lệ muốn hai người làm lễ cưới luôn nhưng Diệp Lan muốn chờ sau khi cô tốt nghiệp đại học, khi đó có thể dành nhiều thời gian cho việc chuẩn bị. Phong cũng đồng ý với ý kiến của cô vì muốn đợi thời điểm thích hợp để tổ chức lễ cưới. Điều này khiến ngày cưới trở nên ý nghĩa hơn…
Kể từ ngày chính thức trở thành vợ chồng, Tuấn Phong tỏ ra càng chiều chuộng Diệp Lan hơn. Anh đi đâu, cô cũng theo như hình với bóng. Hôm nay, khi anh ra ngoài với chút việc, vợ cũng đồng hành. Tuấn Huy, em trai của Phong, không kìm lòng được và trêu chọc anh:
– Ôi trời! Anh như kiểu sợ chị Lan đi mất ấy nhỉ?
– Liên quan gì đến em?
– Em thấy anh chăm chỉ kéo theo chị dâu quá, nên mới có ý kiến đấy!
– Rảnh quá thì lên phòng chăm con cho vợ đi! Làm bố mà lười như hủi!
– Em lười khi nào? Anh làm bố đi rồi sẽ biết!
– Nói nhiều! Lên phòng thay bỉm cho con đi!
– Ha ha…
Diệp Lan thấy hai anh em trêu chọc nhau, cười nhẹ và nhắc nhở chồng về việc giữ giờ:
– Chúng ta đi thôi, đừng trễ giờ!
– Thằng em kia! Lát về anh “trừng phạt” nó một trận!
– Được rồi! Đi nhanh thôi!
Khi lên xe, Phong vẫn còn mắng mỏ em trai, Diệp Lan phải chuyển chủ đề về công việc:
– Anh ơi! Chỗ anh biểu diễn vào tuần sau, họ mời em làm MC luôn, anh nghĩ sao?
– Họ đã liên lạc với em à?
– Vâng! Lúc ăn sáng, khi đó anh lên phòng thay đồ nên em chưa kịp nói! Vì có nhiều quan khách nước ngoài đến, họ muốn em và có vẻ nhiều nghệ sĩ nước ngoài tham gia cùng anh!
– Ừ! Có ba khách mời cùng nhóm với bọn anh, trong đó có hai Việt Kiều Mỹ và một người Canada. Em nhận show anh không có ý kiến, chỉ là anh thấy có chút lo lắng cho em vì chương trình lớn, quan chức nước ngoài đông, danh sách có thể lên tới mấy chục người, chỉ việc đọc tên đã đủ làm đau đầu.
– Anh yên tâm! Em sẽ học thuộc tên từng người!
– Anh biết em thông thạo 5 ngoại ngữ, nhưng anh vẫn lo lắng cho em.
– Chồng phải tin em chứ!
– Có phải vì anh tham gia chương trình lần này mà em mới nhận lời họ không?
– Ồ… Phần lớn là vì anh, nhưng phần còn lại cũng là vì em muốn thử sức mình thêm chút! Lâu nay ở nhà cũng buồn chán quá!
– Còn 5 ngày, em có đủ thời gian chuẩn bị không?
– Chồng hãy tin em!
Cô vợ nhỏ luôn năng động và lạc quan, dù anh biết rõ, nhưng lần này anh vẫn có chút lo lắng. Hay là anh quá nghĩ nhiều?
Sau khi thảo luận công việc, vẫn còn thời gian, Phong mời vợ đi mua sắm. Mặc dù anh không thoải mái về việc di chuyển, nhưng vì muốn vợ vui vẻ, anh rất hào hứng.
Khi bước vào trung tâm thương mại, đột nhiên họ gặp Thu Nguyệt cùng mẹ đang mua sắm, mỗi người mang túi đủ thứ. Dù mới hôm qua cô gọi điện kể về khó khăn, nhưng hôm nay họ thấy cô lại tự tin với đủ đồ đạc như vậy. Cô cười khẩy, cố ý nắm chặt tay chồng và đi lên phía trước để họ nhìn thấy. Khi bà Thu Liễu phát hiện, bà ta ngay lập tức giả vờ tươi cười và nói trước:
– Ôi, con gái và con rể à! Hai đôi mới cưới đi mua sắm sao?
– À, sao hai người mua sắm nhiều thế? Hôm trước bà nói kinh tế khó khăn mà, sao hôm nay lại hoành tráng vậy?
Tuấn Phong không ưa bọn họ nên để Diệp Lan nói chuyện, đám người đó đối xử với con cái mình quá tệ, không đáng tôn trọng.
Mặc dù Diệp Lan đã chỉ trích nhưng mẹ con bà vẫn tiếp tục:
– Kinh tế khó khăn là sự thật đấy con ạ! Nay mẹ dẫn em đi chọn đồ để biếu xén người ta! Có việc phải cầu cạnh, xin xỏ con ạ!
– À vậy à? Có phải quan chức nào cũng sử dụng những thứ đó không? Tôi thấy nó rất hợp với con gái bà!
– Không phải đâu con!
– Nhưng tôi thấy nó rất phù hợp!
Thu Nguyệt giữ lại từ lâu, nói với vẻ uất hận:
– Chị đừng nói mẹ vậy, được không? Nhà mình thực sự rất khó khăn ạ! Bố mẹ mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo để lo lắng về công việc, cả hai đều đã già rồi ạ!
– Chúng ta hiểu nhau rồi, không cần phải diễn tả thêm. Ngày ấy khi mẹ con mày lừa bán tôi cho nhà người ta, chúng ta không còn mối quan hệ nào nữa. Hãy kết thúc mọi thứ từ đây đi! Cuộc sống của mấy người không liên quan tới tôi nữa.
– Chị…
– Mày đừng bao giờ coi tao là chị, đừng giả tạo! Trước đây, bây giờ và sau này đều vậy!
– Chị quá đáng! Sao chị nói như vậy?
– Đúng, tôi muốn nói thêm nhiều hơn nhưng so với mày, tôi thua xa!
– Chị…
Diệp Lan không trả lời, quay đi dẫn Phong theo hướng khác. Tuy nhiên, Thu Liễu không để cho Diệp Lan yên bình. Bà ta nhanh chóng gửi một tin nhắn:
– Con gái! Nếu con không giúp bố mẹ, phần của mẹ sẽ không bình yên đâu.
Bà ta thực sự độc ác, ngay cả người đã khuất bà ta cũng không để yên. Và người cha của Diệp Lan chỉ quan tâm đến tiền, không quan tâm đến mẹ cô. Đối mặt với đe dọa của bà, Diệp Lan phải trả lời:
– Nếu bà làm tổn thương mộ của mẹ tôi, bà sẽ không nhận được gì đâu.
– Con cứ ngoan ngoãn, mẹ sẽ cẩn thận.
– Tôi không làm tổn thương mẹ, điều đó tôi làm không được.
– Vậy con nhanh chóng thu xếp 20 tỷ đi!
Diệp Lan nhấp nháy vì ngạc nhiên khi thấy con số lên tới 20 tỷ trong tin nhắn, cô nhanh chóng hỏi:
– Bà có nhầm không, thừa số tiền ư?
– Không nhầm đâu con gái!
– Tôi không có số tiền đó bà ạ!
– Mày nói thế làm gì! Nhà chồng mày có công ty trang sức lớn nhất thành phố này, còn các chi nhánh khác nữa. Giá trị hàng chục ngàn tỷ, 20 tỷ chỉ là một phần nhỏ thôi.
– Nhưng tiền đó không phải của tôi. Bà đừng nghĩ hão huyền! Tôi chỉ có 500 triệu, bà muốn lấy thì lấy!
Bà trở mặt sau tin nhắn đó:
– Mày muốn trêu tao à? Số tiền này không đủ nhét kẽ răng tao đâu! Mày có một tuần nữa để gửi tiền cho tao, không thì mỗi ngày tao sẽ làm điều không hay với mộ mẹ mày!
– …
Tuấ
n Phong, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy cô liên tục nhận tin nhắn, anh hỏi:
– Tin nhắn về công việc hay là của bà ấy?
Cô không thể giải quyết một mình số tiền lớn như vậy, cần sự trợ giúp của Phong. Nhưng khi mở miệng, cô không biết phải nói gì:
– Là của bà ấy ạ!
– Anh có thể biết được nội dung tin nhắn không?
– Bà ấy kêu khó khăn thôi ạ!
– Nếu họ cần, em có thể giúp họ một lần.
– Giúp một lần cũng dẫn đến những lần sau!
– Anh sẽ lo, đừng lo về tiền!
– Phong…
– Đi thôi! Đứng đây làm gì khi đường phố rộng lớn như thế này!
– …
Diệp Lan không muốn làm mất hứng vui của Phong, nên cô tạm gác sang một bên và cùng anh đi mua sắm. Trong khi đó, hai mẹ con nhìn theo với sự ghen tị, Thu Nguyệt nói với mẹ:
– Mẹ! Ngày mua con đó, mẹ giữ giấy tờ không?
– Tất cả giấy tờ giao kèo đều trao cho Diễm Lệ! Nhưng mẹ đã chụp lại để đề phòng.
Thu Nguyệt mỉm cười và tiếp:
– Chỉ cần vậy thôi, con sẽ làm cho họ phải trả giá đắt cho chuyện này!
– Làm thế nào?
– Nhà họ quan trọng sĩ diện, chúng ta tung tin về việc cô dâu mua sắm, xem họ sẽ phản ứng như thế nào?
– Ồ… Ý tưởng hay đấy, mẹ không nghĩ tới!