Người chồng mù chương 16 | Hạ Lan trở lại
Tối đó, khi về nhà, Diệp Lan vẫn chưa tìm ra cách giải quyết vấn đề. Buồn bực, cô quyết định xuống nhà đi dạo. Tuy nhiên, Phong lại mời cô lên phòng tập đàn. Cả hai đang thực hành vài bài, Phong nhận thấy Diệp Lan không hào hứng như bình thường, liền dừng lại để hỏi:
– Em có chuyện gì giấu anh không?
– Dạ, không ạ!
– Anh thấy em không tập trung lắm!
– Không giấu được anh, là do em lo học thuộc danh sách các quan khách nước ngoài đấy. Nhiều tên quá, em sợ bị sơ xuất.
– Có thật là vậy không?
– Còn việc gì khiến em mất tập trung cơ chứ!
Diệp Lan trả lời xong, đứng dậy nói với chồng:
– Hôm nay anh chịu khó ở lại đàn một mình, em xuống tranh thủ học lại phần của em nhé!
– Ừ.
Mọi lần bận đến mấy, Diệp Lan cũng chưa từng để công việc xen lẫn lúc hai vợ chồng thư thái bên nhau. Nhưng bữa nay, cô lại để lại anh một mình ở phòng tập đàn mà xuống xem lại công việc riêng. Tâm trạng của cô có vẻ khác biệt, ʇ⚡︎ự nhiên lại ước gì lúc này mắt anh có thể sáng lên thì tốt biết mấy. Tuấn Phong thở dài và cuối cùng, anh rút máy điện thoại, bấm số gọi cho em trai lên gặp.
– Anh! Anh ngồi rảnh rỗi ở đây, có biết em đang bận lắm không? Em còn bận thay bỉm cho con em đấy!
– Anh có việc quan trọng!
Tuấn Huy đang định mắng vốn anh trai tiếp thì nghe được câu này và vội thu lại vẻ cợt nhả của mình:
– Có chuyện gì vậy anh?
– Em tìm cách liên lạc với bà Thu Liễu xem sao!
– Bà ta lại gây khó dễ gì cho chị dâu ạ?
Tuấn Phong kể lại toàn bộ chuyện gặp mẹ con bà Thu Liễu cho Tuấn Huy nghe, rồi nói về những biểu hiện của Diệp Lan khi nãy. Huy bày tỏ:
– Chắc chắn lại mòi tiền chị dâu hoặc đe dọa gì đấy!
– Anh muốn biết rõ là chuyện gì, nên em cứ liên lạc với bà ta. Bọn họ mê tiền, em cứ nói chính xác con số.
– Em hiểu rồi!
Tuấn Huy không mất quá nhiều thời gian để biết sơ qua tình hình kinh doanh nhà bà Thu Liễu. Sau khi có thông tin, anh ngay lập tức liên lạc với bà để trò chuyện. Tín hiệu mới truyền đi chưa lâu, đã có hồi đáp nhanh chóng:
– A lo?
– Chào bà Thu Liễu! Tôi là em trai của anh Tuấn Phong!
– À… Cậu Tuấn Huy đó à?
– Vâng. Tôi có nghe chị Diệp Lan nói ông bà đang gặp khó khăn đúng không?
Bà ta nghe Tuấn Huy hỏi câu này thì mỉm cười thoải mái. Không ngờ bé con riêng của chồng bà lại xử lý chuyện này nhanh chóng như thế. Với thời hạn một tuần mà chưa hết một ngày đã có câu trả lời, thật sự là nhà giàu có khác. Nhưng đồng thời, bà cũng chia sẻ:
– Đúng là gia đình tôi đang gặp khó khăn. Thực sự, tôi rất phiền lòng về vấn đề này, nhưng chúng tôi đã hết cách rồi!
– Tôi biết chị dâu tôi ngại nhờ vả, không nói ra con số, nên tôi không hỏi sâu vấn đề này. Vẫn là gọi cho bà để bà nói trực tiếp con số sẽ chính xác hơn.
– Thật sự là ái ngại lắm, nhưng chúng tôi bây giờ đang nợ lên đến con số 20 tỷ… Tôi… tôi không muốn phiền lòng con cái đâu, nhưng bây giờ nhà tôi sắp mất nhà ở, chồng tôi còn bạc tóc rồi, cậu ạ!
Nghe bà ta khóc giả tạo, Tuấn Huy muốn cớι thề lắm. Công ty làm ăn khá tốt, nhưng mẹ con bà ta thường xuyên ăn chơi phá phách, tiền núi cũng hao mòn. Bố bạc tóc kiếm tiền cho con gáι đi bar bay lắc, vợ ς.ờ .๒.ạ.ς xuyên đêm thì ai mà tài trợ được, đúng là lũ người tham lam. Anh trai đã nghe rõ câu chuyện nhưng chưa ra chỉ thị, Tuấn Huy quyết định nói tiếp để hiểu rõ hơn về bà ta.
– Có phải là nhầm lẫn gì không? Chứ tôi thấy công ty nhà bà vẫn làm ăn khá tốt mà?
– Không đâu cậu ơi, ông nhà tôi bị lừa nên đâm ra nợ nần nhưng giấu con cái đấy, là tôi không nỡ nhìn ông ấy khổ sở nên mới cầu cứu con gáι.
– Sao làm ăn mà bị lừa liên tục vậy? Có phải dân mới làm ăn đâu, ông nhà cũng hơn sáu mươi rồi, tôi nghĩ ông ấy không lừa người thì thôi chứ nhỉ?
Nói tới đây Huy thấy anh trai ra hiệu hai ngón tay thì hiểu ý chốt luôn:
– Không nói nhiều nữa! Nhà tôi giúp ông bà 2 tỷ, coi như là tiền chị Lan biếu ông bà quà bánh!
– Cậu bảo hỏi rõ số tiền vậy mà giờ chốt lại là biếu tiền quà bánh là sao?
– Bà Thu Liễu! Làm người đừng nên tham quá!
– Ý cậu là sao?
– Ý chúng tôi đã quá rõ, 2 tỷ là số cuối cùng và từ nay về sau đừng có phiền chị dâu tôi nữa!
– Vậy tôi sẽ bàn lại với con gáι tôi!
– Bà một lời nhắc tới chị dâu tôi thì một xu cũng không nhận được! Nếu bà không biết đủ mà còn làm phiền tới chị ấy thì ngay ngày mai hình ảnh con gáι bà bay lắc được đăng lên ๓.ạ.ภ .ﻮ đấy!
– Cậu…
– Sao? Bà có ý kiến gì nữa?
– Được rồi! Bảo Diệp Lan tôi nhận tiền quà bánh của nó!
Tuấn Huy khinh thường cúp tắt máy và nói với anh trai:
– Đúng là lũ tham lam!
– Hóa ra Diệp Lan vì bà ta đòi số tiền lớn này nên mới tâm trạng bất ổn. Chỉ là sao đến giờ cô ấy vẫn không có lựa chọn tin tưởng mà nói với anh?
– Anh đừng trách chị ấy. Có lẽ chị ấy không biết nói với anh như thế nào. Thực ra đối với nhà mình, số tiền đó không là gì, nhưng đối với người khác, đặc biệt là những người khó khăn, con số đó là rất lớn. Có khi làm cả đời cũng không có nổi.
– Nhưng bọn anh đã là vợ chồng rồi, nên nếu khó khăn thì nên nói ra chứ?
– Anh biết rõ lúc đầu là vì đâu mà chị ấy gả tới đây. Sau khi biết rõ chị ấy bị người nhà bán đến đây, anh mới thương chị ấy nhiều hơn. Dù biết tình cảm anh dành cho chị ấy nhiều, nhưng chị ấy vẫn chưa hết hẳn mặc cảm tự ti, có thể cảm giác đó sẽ kéo dài thêm một thời gian lâu.
– Được rồi! Anh về phòng ngủ đây!
– Vâng.
Tuấn Phong về lại phòng, anh gọi cô nhưng cô trả lời từ phòng nhỏ bên kia. Phong coi như chưa biết chuyện gì, lên tiếng gọi cô tiếp:
– Diệp Lan! Muộn rồi, ngủ thôi em!
– Vâng. Em qua liền!
– Anh không gọi, em định ngủ bên đó luôn hả?
– Đâu có đâu. Em đang đợi anh về mà!
– Đợi mà ở lì bên đó là sao?
– Thì em đang xem lại danh sách! Đợi em đi ᵭάпҺ răng rồi ngủ nha!
– Ừm…
Tuấn Phong ngồi giường trước, sau khi Diệp Lan trở lại giường, anh đưa gối cho vợ và ôm cô vào lòng. Mái tóc của cô nằm trên vai anh, và sau một khoảnh khắc êm đềm, Phong nói:
– Em này! Khi nãy bà Thu Liễu gọi tới cho anh đấy!
Diệp Lan nghe xong cảm giác bất ổn nảy lên trong lòng. Bà ta chỉ cần hai tỷ mà chưa hết một ngày đã gọi điện cho anh làm sao. Không biết nội dung cuộc gọi, cô lo lắng hỏi:
– Bà ta gọi anh vì lí do gì vậy?
– Bà ta nói vợ chồng mình giúp bà ấy 2 tỷ.
– Hai… hai tỷ thôi à?
– Ừ, bà ấy bảo đã vay mượn đủ, chỉ còn thiếu chỗ đó thôi, nên nhờ mình giúp. Anh đã bảo Huy chuyển khoản cho bà ấy rồi. Anh bảo coi như chỗ tiền đó em biếu ông bà ấy làm quà!
– Bà ấy còn nói gì không ạ?
– Không có, chỉ cảm ơn vợ chồng mình thôi!
Thật sự, Diệp Lan thấy ngạc nhiên vì bà ta chỉ cần có hai tỷ. Trưa nay còn đòi hai mươi tỷ, giờ lại chỉ hai tỷ thôi. Lạ thật! Nhưng suy nghĩ lại, cô cảm thấy áy náy với Tuấn Phong hơn. Dù sao, nhà anh mới mất oan 2 tỷ này cũng là do cô. Dù là vợ thật nhưng cô không muốn liên quan đến tiền với mục đích này.
– Em xin lỗi vì em mà họ đã làm phiền anh!
– Mình là vợ chồng, sao em còn nói như khách sáo vậy?
– Không phải, nhưng em thật sự không muốn anh liên quan đến chuyện này!
– Em là vợ của anh, mọi chuyện của em cũng là của anh. Từ sau có vấn đề gì, nói với anh không cần ngại! Nếu nói yêu anh, tin anh, thì hãy để anh san sẻ cùng. Đúng không?
– Cảm ơn anh!
– Nhưng nói câu này, anh giận đấy!
– Nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh!
– Vậy thì thay cảm ơn bằng cách khác đi!
– Làm sao ạ? Bất cứ điều gì anh muốn em làm, em đều chấp nhận!
– …
Tuấn Phong cười tủm tỉm rồi ghé tai cô nói nhỏ:
– Yêu anh!
Diệp Lan vẫn chưa hiểu rõ ý của Phong nên trả lời một cách ngây thơ:
– Thì em vẫn yêu anh mà!
– Có nhiều kiểu yêu lắm!
– Như nào ạ?
– Như này này…
– Ơ…ư…ưm…
Hiểu được lời chồng nói, cô bị anh hôn tới tấp. Diệp Lan ấn ủi được vài tiếng, sau đó im lặng. Tiếng kêu dần thay bằng hơi thở nặng và những cử chỉ hòa hợp, cả hai dẫn dụ nhau vào mê cung tình yêu, cho đến khi hai vợ chồng mệt mỏi mới buông nhau ra. Phong quyết định áp dụng kỹ thuật tránh thai vì không muốn làm Diệp Lan vất vả thêm trước kỳ thi.
Diệp Lan vẫn có nửa tin nửa ngờ về việc bà Thu Liễu chỉ chấp nhận hai tỷ. Nhưng ba hôm sau, bà ta cũng không có ý kiến gì. Đến hôm sau nữa, bà ta đột nhiên nhắn tin:
– Tao chuẩn bị đủ tiền rồi, nên không cần nữa!
Tin nhắn này khiến cô cảm thấy yên tâm. Cô tập trung chuẩn bị cho buổi làm MC và hỗ trợ chồng để anh có thêm danh tiếng. Đến ngày biểu diễn tài năng của Tuấn Phong cùng các nghệ sĩ nổi tiếng, trước đám đông khán giả trong và ngoài nước, Phong có chút hồi hộp, nhưng Diệp Lan luôn đứng sau sẵn sàng hỗ trợ. Cô thầm thì và nhắc nhở anh bằng những lời yêu thương, lời động viên tinh thần. Giữa không khí ấm áp, hai người tận hưởng những khoảnh khắc gắn bó, đến khi mệt mỏi, họ lại dẫn dụ nhau vào thế giới riêng tư.
– Phong!
Cả hai người dừng nói chuyện, Diệp Lan không quen người con gái trước mặt này, còn Phong thì đã nhận ra ai nhưng anh không biết người ta cũng có mặt ở đây. Phong cố tình giả vờ quên và hỏi lạnh nhạt:
– Ai gọi tôi vậy?
– Là em!
– Tôi có quen cô không?
– Mới gặp gần 4 năm mà anh đã quên em rồi sao?
Diệp Lan nhận ra ai rồi, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh và ngồi im. Bất ngờ, Phong nắm chặt tay cô và nói với người kia:
– Hạ Lan?
– Em đây!
– Sao cô có mặt ở đây?
– Em cùng biểu diễn với anh hôm nay, anh không biết ư?
– Tôi không nghe có tên cô trong danh sách!
– Jennifer Trần đó!
– Ô… Bảo sao tôi không biết. Xem ra tôi đã lạc hậu mất rồi!
Hạ Lan nhìn Phong, người đàn ông trước mặt ngày càng phấn trấn đẹp trai, nhưng tiếc nuối vì đã mất đi cơ hội nhìn thấy anh trước đó. Cô đã cố gắng và chi trả nhiều tiền để có được cơ hội biểu diễn cùng với Phong. Nhưng khi bước vào, cô nhìn thấy một màn tình tứ giữa Phong và Diệp Lan, điều này khiến cô không hài lòng.
– Phong? Ai ngồi cùng anh đây?
– Cô ấy là MC của chương trình hôm nay!
– Anh quen thân với bạn này ư?
– Không những quen thân mà còn rất rất thân! Cô ấy là vợ tôi!
Hạ Lan ngạc nhiên và đau lòng nghe Phong nói như vậy. Cô lắng nghe hồi lâu, rồi lên tiếng:
– Anh cưới vợ khi nào mà em không biết?
– Tôi đâu có là gì với cô mà phải báo cáo?
– Anh nỡ nói với em như vậy sao?
– Tại sao lại không?
– Ngày đó em đi du học là bất đắc dĩ, mẹ em đe doạ anh nói em phải làm sao? Những lời hứa hẹn em đã nói với anh khi ở trong bệnh viện anh đã quên hết rồi sao?
– Đúng, tôi đã quên hết! Tôi không cần nhớ những lời nói giả tạo của người con gái vô tâm với tôi! Yêu ư? Yêu mà thấy tôi mới như vậy đã bỏ đi không một lời từ biệt mà chỉ biết lấy lý do lấp vào chỗ trống, đó không gọi là yêu mà là chạy trốn hiểu không?
– Phong! Em không phải như thế!
– Không cần nói nữa! Chúng ta đã chấm dứt từ cái ngày cô bỏ lại tất cả mà đi!
– Phong…
Tuấn Phong không muốn ở lại nói chuyện với Hạ Lan nữa, anh kêu Diệp Lan đưa mình ra chỗ khác. Diệp Lan hỏi Phong:
– Sắp đến giờ rồi, anh vẫn ổn chứ?
– Anh không sao! Em cũng đừng suy nghĩ gì nhé?
– Yên tâm! Em không nghĩ gì đâu!
– Mình cùng làm tốt nha!
– Vâng. Em yêu anh!
Diệp Lan muốn buổi biểu diễn của Phong thành công, nên cô động viên anh trước khi mỗi người về lại chỗ chuẩn bị phần việc của mình.
Phong cười hiền từ ngồi lại, còn Diệp Lan qua chỗ của mình ngồi đợi. Bạn trợ lý trường quay gọi cô ra để giúp một chút việc. Cô để lại tài liệu ở ghế và chạy ra ngoài. Sau khi trao đổi xong, khi quay lại, cô phát hiện tập kịch bản không cánh mà bay. Cô lo lắng tìm quanh, nhưng không thấy đâu. Chỗ này là phần sau cánh gà nên không có camera, và dù có cũng không kịp để xem lại.
Cô vừa mới rời khỏi đây có vài phút mà mất được cái micro, thật là vô lý. Nhớ lại, cô không nghĩ mình đã để quên nó ở đâu vì cô chắc chắn mình vẫn cầm nó cho tới khi vào đây ngồi. Lúc trước, khi nói chuyện với Phong, cô còn cầm nó và xem đi xem lại mấy lần nữa. Thời gian không còn nhiều, cô không còn cách nào khác ngoài việc bắt buộc phải lên sân khấu mà không có micro.
Dưới sân khấu, một người bạn diễn chung với Tuấn Phong và cũng là người quen của cả hai, khi nhìn thấy Diệp Lan đi lên sân khấu không cầm theo kịch bản, người đó giật mình và nói:
– Ô… Diệp Lan dẫn chương trình lớn như vậy mà không cầm theo kịch bản à? Tôi biết cô gái này được mệnh danh là thầy phù thủy ăn nói lưu loát, nhà ngoại giao kiệt xuất trong tương lai, nhưng mà dẫn chương trình không cần kịch bản thế này thì mạo hiểm quá! Kịch bản chương trình có khoảng hơn 2000 chữ và 45 tên riêng, chứ không phải là bài viết văn đơn thuần đâu… Ôi… Cô gái này thật là quá tin vào khả năng của mình rồi… Nguy hiểm quá…