Người chồng mù chương 17 | Âm mưu hãm hại
Tuấn Phong nghe vậy, nét mặt anh trở nên lo lắng. Anh hỏi người bên cạnh:
– Cậu nói gì? Cô ấy không cầm kịch bản à?
– Không biết làm sao, cô ấy đi tay không như múa võ vậy! Tự tin thì đừng mạo hiểm quá, hỏng chương trình là lấy lòng người ta đấy!
Phong đứng ngồi không yên vì anh rất hiểu vợ mình. Công việc của cô luôn được thực hiện cẩn thận và chu toàn, không bao giờ mạo hiểm. Anh lo lắng vì chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với cô. Nhưng vì không nhìn thấy nên Phong chỉ có thể đứng bất lực tại chỗ. Bản thân anh đang tự trách mình làm sao không giúp được vợ trong những lúc như này.
Phong vẫn đang mải mê tự trách bản thân khi không để ý đến trên sân khấu, Diệp Lan vẫn duy trì giọng nói trôi chảy và tự tin, giới thiệu khách mời một cách hoàn hảo. Người bạn diễn của anh vỗ vai khen ngợi:
– Wow, cô Diệp Lan này giỏi thật, phong thái tốt, giới thiệu hàng chục tên mà đều là nước ngoài, và thậm chí ҳάc tới 100%, quả là… ạ… ạ…
Nghe lời khen, Phong mới để tâm lắng nghe. Thật sự, Diệp Lan giữ vững phong thái, giới thiệu mọi thứ một cách mượt mà, không một động tác thừa thãi.
Buổi biểu diễn của Phong kết thúc, tiếp theo là phần của Hạ Lan. Khi cô bước lên sân khấu, Diệp Lan rời khỏi sân khấu để đợi. Phát hiện Phong đang đứng ở đó, cô hỏi:
– Anh, sao anh không vào trong xem, lát còn phần hòa tấu nữa đấy!
– Em, em có chuyện gì với kịch bản không?
– Sao anh biết?
– Cậu bạn diễn của em nói. Cậu ấy thấy em không lên sân khấu, nên tò mò và nói em mạo hiểm. Anh biết là em không mạo hiểm, có vẻ đã xảy ra chuyện gì đúng không?
– Đúng là kịch bản bị mất vào phút cuối, nhưng anh yên tâm, em sẽ làm rất tốt! Vợ anh không dễ bị hại đâu. Bây giờ không phải lúc đi tìm kẻ nào đã lấy cắp, mà là lúc em phải tự tin hoàn thành tốt để khiến kẻ muốn chơi xấu phải bẽ mặt.
– Em đã và đang làm rất tốt! Anh tin em!
– Cảm ơn chồng yêu của em! Bản nhạc mà anh đàn vừa nãy thật sự rất hay! Em rất thích!
– Ừ.
– Anh ngồi đây đợi nhé, em lên tiếp tục chương trình đây!
– Ừm. Em đi đi!
Từ đầu đến cuối chương trình, Diệp Lan ngày càng thăng hoa. Lời nói của cô trở nên mượt mà, lưu loát, và mỗi phần trình bày đều được thực hiện với sự chính xác đến từng chi tiết nhỏ. Cả ban lãnh đạo và quan khách đều hài lòng, và khán giả dưới đất đều thán phục tài năng của cô.
Sau khi chương trình kết thúc, các lãnh đạo công ty sự kiện đến gặp cô để trao đổi. Diệp Lan, đối mặt với những người có vị thế cao này, hiểu rõ phải làm thế nào. Khi được một trong số họ hỏi tại sao cô không cầm kịch bản lên sân khấu, cô trả lời một cách rõ ràng:
– Trước hết, tôi xin lỗi vì sơ suất của mình đã khiến kịch bản thất lạc trước giờ bắt đầu chương trình! Đây là một lỗi không thể chấp nhận của một MC chuyên nghiệp. Tôi biết từ “xin lỗi” không giúp gì cho công ty nếu sai sót làm hỏng buổi lễ này. Tôi chấp nhận trách nhiệm và xin lỗi một cách chân thành. Tôi cũng hiểu rằng những đau đầu để đạt được thành quả này đã mất nhiều công sức và tâm huyết của mọi người. Trước khi nhận lời làm việc cho công ty, tôi đã tự đảm bảo rằng mình có khả năng làm được. Để chứng minh sự chắc chắn của mình, tôi luôn cố gắng hết mình và luôn nhắc nhở bản thân rằng khi lên sân khấu, cầm kịch bản chỉ để làm cho ban lãnh đạo yên tâm, không nên phụ thuộc hoàn toàn vào đó. Nếu quá thụ động, MC sẽ không tỏa sáng và không thể phát huy hết khả năng.
– Cô có phải đang tìm lý do cho sự cố vừa xảy ra không?
– Không, ông ạ! Những gì tôi nói và thực hiện đã chứng minh rõ năng lực và cách giải quyết của tôi!
Dù ông có chút hài lòng với thái độ bình tĩnh của Diệp Lan, nhưng ông vẫn hỏi tiếp:
– Vậy tại sao cô không tìm ra kẻ đã lấy cắp kịch bản mà quyết định tay không bắt giặc?
– Ở trong tình huống đó, tôi chọn cách giải quyết vấn đề thay vì tìm kẻ gây ra vấn đề!
– Tốt! Tốt! Tuổi trẻ có bản lĩnh và năng lực!
Mấy vị lãnh đạo rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Lan, cũng như với cách cô đã xử lý công việc trong ngày hôm đó. Lãnh đạo chủ chốt đã rời đi, nhưng ông đột nhiên quay lại nói với cô:
– Cô cần thêm chút mánh khóe để đứng vững trên cương vị cao của mình. Con đường đến thành công không dễ dàng!
– Cảm ơn ông rất nhiều!
Sau khi tiễn mấy vị lãnh đạo, Diệp Lan ra ngoài tìm Tuấn Phong nhưng gặp Hạ Lan đang đợi sẵn. Mặc dù cô không còn là cô gái 18 tuổi non nớt, nhưng qua những va vấp trong xã hội và làm việc sớm, cô giữ thái độ hòa khí và quyết định hỏi chuyện:
– Chị có việc gì với tôi không?
– Cô là vợ của Phong đúng không?
– Chị không tin tưởng vào lời giới thiệu của anh ấy à?
– Nếu có câu hỏi, cô hãy trả lời. Đừng có hỏi lại tôi!
Kiểu nói của tiểu thư đã quen với sự chiều chuộng, đòi hỏi trên trời, nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của Diệp Lan, cô cười mỉa mai…
– Tôi không phải là cấp dưới của chị, càng không phải nhân viên hay người ở nhà chị, nên tôi không có nghĩa vụ phải làm theo ý chị. Nói chuyện lịch sự đi, chưa kịp ăn ai mà thích thú tỏ ra kiêu căng như vậy à?
– Cậu cũng khá đấy! Tôi nghe về cậu vẫn chưa tin, nhưng dường như tôi đã đánh giá cao cậu quá thấp rồi!
– Ôi, không ngờ tôi lại quan trọng đến vậy với chị, tiểu thư Hạ Lan lại mất công để người điều tra cơ à! Hảy… Cũng cảm ơn chị đã định giá tôi cao như vậy, nhưng tôi thì không có định giá nào dành cho chị đâu!
– Cậu…
– Nếu chị không có gì để nói thì tôi xin phép đi tìm chồng, trễ rồi!
– …!!!
Một cách thẳng thắn như là câu trả lời rằng Diệp Lan chính là vợ của Tuấn Phong, ánh mắt của người đi đầy vui mừng, trong khi người ở lại giữ lại nét căm hận…
Diệp Lan tiến ra bên ngoài tìm chồng, nhìn thấy Tuấn Phong đang đợi mình, cô nhanh chóng đi về phía anh và nói:
– Anh! Mình về thôi!
– Lâu quá em à?
– Dạ, còn vài công việc cần giải quyết, mới xong giờ này thôi ạ! Hôm nay chồng em đánh đàn rất hay!
– Em cũng rất giỏi! Một mình cầm cả chương trình lớn!
– Em chỉ may mắn thôi ạ!
– Tối nay anh sẽ thưởng cho em đấy!
– Anh bảo em điều gì để em hồi hộp thế?
– Không! Bí mật mới thú vị!
– Hihi…
Hai vợ chồng trên đường về nhà, Tuấn Phong nhắc đến sự cố mất nội dung kịch bản vào phút cuối, nhưng Diệp Lan xua đi chuyện đó. Cô nói anh không cần phải quan tâm nhiều về vấn đề này, vì những gì cô vừa thể hiện đủ để đánh bại những người có ý đồ xấu. Tuy nhiên, Phong vẫn lo lắng rằng anh không giúp được cho vợ, để vợ tổn thất.
Diệp Lan nhận ra tâm ý của chồng, và cô muốn anh vui vẻ hơn, nên cô an ủi:
– Em đã làm tốt rồi! Người nào muốn hại em, họ chỉ khiến cho bản thân họ kém cỏi hơn thôi!
– Anh biết nhưng anh không muốn em bị người khác đối xử xấu!
– Được rồi! Anh hiểu tâm ý của chồng em. Sau này, em sẽ cẩn thận hơn, anh yên tâm nhé!
– …
Thấy chồng vẫn còn lo lắng, cô đùa:
– Anh này!
– Sao em?
– Em giả định nhé! Nếu người hại em là chị Hạ Lan, anh có thể giúp em lấy lại công bằng không?
– Không ai có quyền làm tổn thương em, bất kỳ ai là anh cũng không nể mặt họ!
Thấy chồng trả lời mạnh mẽ như vậy, Diệp Lan rất hạnh phúc. Một lời ҳάc nhận như vậy là đủ với cô rồi, làm hay không là tùy thuộc vào người khác, không còn quan trọng nữa…
– Ai làm xấu người đó sẽ chịu quả báo. Em có chồng thương như anh là đủ rồi!
Tuấn Phong ôm vợ sát vào người, anh vuốt nhẹ đầu cô và thơm lên trán cô một cách yêu chiều:
– Dù có xảy ra chuyện gì, anh luôn ở bên em!
– Cảm ơn chồng yêu của em nhiều!
Kẻ hại Diệp Lan, thay vì làm cô thất bại, đã tạo ra một đòn bẩy, làm tăng thêm sự nổi tiếng cho cô. Trước đây, cô đã nổi tiếng, nhưng qua sự kiện này, cô chính thức trở thành một MC chất lượng hảo hạng, với thành tích đọc lưu loát hơn 2000 từ và 45 tên riêng, không cầm kịch bản. Từ đây, cô được mệnh danh là “MC không cầm kịch bản”.
Hạ Lan, sau khi trở về nước, tích cực tham gia hoạt động cùng nhóm của Phong, mặc dù anh ta có phần lạnh nhạt. Hơn một tuần sau, khi Phong tham gia chương trình từ thiện ở miền Nam, cô không tham gia do bận diễn show. Tưởng rằng họ không cần phải đối mặt với cô, nhưng đúng ngày cả đoàn chuẩn bị lên đường, Hạ Lan xuất hiện. Diệp Lan thông báo cho chồng và nói trêu:
– “Người cũ của chồng đây rồi!”
– “Làm sao vậy?”
– “Người yêu cũ đó!”
– “Cô ta không có trong danh sách lần này mà!”
– “Vừa đến đây thôi! Trông có vẻ rất phấn khích!”
– “Thôi thì để cô ta đi!”
Diệp Lan, nghe chồng nói vậy, lại nói trêu anh:
– “Chết thật! Người ta thường nói về người yêu cũ như là thành phần A, B, C gì đó nhiều, không biết chúng ta rơi vào tình huống như thế không nhỉ?”
– “Em yên tâm! Lòng anh vững như bàn thạch!”
– “Em chỉ đi cùng anh chuyến này thôi, sau đó em bận học rồi làm sao theo sát anh được, em thấy hơi lo!”
– “Anh nói rồi, em cứ yên tâm đi. Anh đã chuẩn bị hết rồi!”
– “Chuẩn bị hết là sao?”
– “Anh đã tìm được trợ lý riêng cho mình rồi! Là nam, nên em cứ yên tâm học hành, anh đã chuẩn bị hết mọi vấn đề khác rồi!”
– “Thật hả?”
– “Thật một trăm phần trăm! Cậu trợ lý này em cũng biết đó!”