Người chồng mù chương 19 | Thủ đoạn thâm độc
Tuấn Phong biết vợ không hợp với đồ ăn ở đây nên rất quan tâm, nhờ người mua đồ nấu theo kiểu ẩm thực Bắc. Tuy nhiên, mặc dù Diệp Lan có thể ăn, cô vẫn cảm thấy mệt mỏi. Phong không thể tập trung làm việc vì lo lắng cho vợ, khiến anh cảm thấy bất lực. Ngày sau, Diệp Lan bị tiêu chảy cấp và phải nhập viện, Phong liền gọi mẹ và dì Na đến Huế gấp. Buổi chiều, cả hai đã đến.
Nhìn thấy Diệp Lan nhợt nhạt, bà Lệ hỏi tình hình. Mọi người đều cho rằng cô không thích nghi với môi trường và điều kiện sống ở đây. Không có lý do khác phù hợp hơn, bà Lệ không hỏi nữa, mà vào phòng bệnh với con dâu.
Đến cuối ngày, Diệp Lan khá hơn. Bà Lệ nói với Tuấn Phong rằng hãy tiếp tục đi diễn cùng đoàn, để Diệp Lan được nghỉ ngơi. Tuấn Phong ban đầu không muốn, nhưng sau khi được mẹ và vợ động viên, anh cùng dì Na đã theo đoàn.
Điểm đến kế tiếp là Sài Gòn. Mặc dù nơi đây nắng nóng, mọi người trong đoàn vẫn đầy nhiệt huyết, sẵn sàng phục vụ khán giả. Phong không có vợ ở bên, nhưng trong công việc, anh vẫn chuẩn bị chu đáo.
Không có Diệp Lan ở gần, Hạ Lan thấy đây là cơ hội để tiếp cận Tuấn Phong. Khi họ ở dưới phòng chờ, Hạ Lan cố tình tiếp cận anh:
– “Tuấn Phong! Uống nước đi này!”
– “Cảm ơn! Tôi đã uống rồi!”
– “Anh có cần phải xa lạ với em không?”
– “Tôi đã có gia đình, mong cô hiểu lời nói của tôi!”
– “Phong! Anh tin cô ta yêu anh thật lòng sao? Anh tin cô ta yêu một người như anh?”
– “Diệp Lan không phải loại người như cô đâu! Cô không tham phú phụ, không vì tôi xấu xí mà bỏ rơi tôi như cô!”
– “Đó chỉ là vì anh không nhìn thấy, cô ta đã qua mắt anh thôi. Cô ta giả vờ yêu thương anh, nhưng thực ra, cô ta đã lừa gạt tình cảm của anh và đi với người con trai khác. Hãy xem cô ta có liên quan gì đến người bạn trai tên Khải không?”
Tuấn Phong không muốn nghe những lời này, anh đứng dậy rời khỏi chỗ đó, nhưng Hạ Lan kéo anh lại:
– “Em vẫn yêu anh bất chấp mọi khó khăn. Cô ta chỉ đến với anh vì mục đích, và khi cô ấy đã đạt được, cô ta sẽ từ bỏ anh ngay thôi!”
– “Tôi cấm cô không được nói xấu Diệp Lan!”
– “Nếu anh không tin em, em sẽ cung cấp chứng cứ cho anh!”
– “Anh không muốn nghe thêm! Hãy tránh xa tôi!”
Dì Na đến với mấy chai nước hoa quả, khi thấy Hạ Lan gần Phong, cô kéo anh về phía mình:
– “Hãy tránh xa cô Hạ Lan một chút!”
– “Dì Na! Dì cũng giận cháu sao?”
Xin lỗi, tôi không có lý do để giận cô, nhưng tôi có lý do bảo vệ chủ nhà tôi!
Cháu chỉ muốn nói với anh Phong những điều cần thiết!
Tôi không biết cô muốn nói gì nhưng phiền cô cách xa cậu ấy ra một chút, cậu Phong đã là người có vợ rồi!
Hạ Lan tức tím mặt nhưng vì có Phong ở đây nên cô ta đành giả lả nói lời nhẹ nhàng với dì Na. Nhưng mỗi khi dì Na bênh vực Diệp Lan, cô ta mất kiên nhẫn và mắng lớn:
– Bà chỉ là một người giúp việc thôi, biết mình ở đâu. Trước đây tôi quen anh Phong bà một lời không dám trái ý, vậy mà giờ bà mỗi câu mỗi ý muốn tôi tức điên phải không?
Tưởng khiến cho dì Na bẽ mặt, ai ngờ chính cô ta làm mình xấu hổ khi Phong lên tiếng đáp trả:
– Dì Na là người thân của nhà tôi chứ không phải người làm! Cô muốn phát điên phát tiết thì ra ngoài mà phát! Cấm cô không được hỗn với dì ấy, nếu để tôi nghe được một lời chướng tai nữa thì cô đừng trách!
– Anh… Anh nỡ nói với em như vậy ư?
– Tôi còn kiên trì nói với cô những lời này một phần là vì nể tình nghĩa trước kia nếu không cô đã không còn có thể biểu diễn chung một đoàn với tôi rồi!
– Anh…
– Ra ngoài!
Tuấn Phong không để ý tới cô ta mà hỏi dì Na:
– Dì ơi, mẹ con gọi điện cho dì chưa?
– Vừa gọi rồi! Diệp Lan đã khỏe lại, chắc ngày mai là bay qua đây thôi!
– Vợ con ăn được nhiều không dì?
– Ăn được! Yên tâm! Mà dì mua nước cho con này! Uống chút đi!
– Vâng.
– Sắp tới lượt con biểu diễn rồi đó! Làm tốt nhé!
– Vâng.
Cùng thời gian này ở thành phố Huế, bà Diễm Lệ đưa cốc nước ấm cho con dâu rồi hỏi thăm cô:
– Giờ con thấy trong người sao rồi?
– Con đỡ nhiều rồi, mẹ yên tâm ạ!
– Con mạo hiểm quá! Ai lại đem sức khỏe ra liều vậy!
– Con biết nhưng để chị ta không còn ghen ghét anh Phong nữa thì con đành hy sinh một chút vậy!
– Mà sao con phát hiện ra họ hại con?
– Dạ, là do vô tình thôi ạ! Lúc đó con đi vệ sinh thì bắt gặp trợ lý của chị ta lén lút nói chuyện với nhân viên của khách sạn, đứng nấp vào nghe mới biết là họ lên kế hoạch hại mình. Con biết họ chỉ dùng tђยốς sổ thôi chứ không phải loại gì quá nghiêm trọng nên con mới liều. Con quay lại hết rồi con sẽ ᵭάпҺ đòn cảnh cáo chị ta!
Bà Diễm Lệ mặt mày đăm chiêu rồi trầm giọng nói:
– Mẹ nghĩ nếu bị lộ cô ta chắc không nhận Ϯộι đâu!
– Mẹ cho là cô trợ lý sẽ nhận hết ư?
– Chắc vậy! Con bé này nó cáo lắm, giống mẹ nó chứ không phải dạng hiền lành gì đâu. Nó chỉ được cái vẻ ngoài giả hiền dịu thục nữ thôi!
– Có phải vì vậy mà trước đó anh Phong mới yêu không ạ?
– Phải rồi! Đến khi thằng bé bị пα̣п thì cả nhà nó nòi mặt chuột ra! Nghĩ lại còn tức!
– Vậy lần này để con đòi lại công bằng cho anh ấy!
– Mẹ vẫn thấy lo!
– Mẹ yên tâm! Con đã có cách!
Bà Diễm Lệ không biết cô con dâu nhỏ này lại dùng chiêu gì mà chắc thắng thế, vừa thương lại vừa có chút mừng vì bà có cô con dâu giỏi giang lại có chút đáo lý. Nếu quả thật con trai bà không may mắn, suốt phần đời còn lại phải sống trong bóng tối thì bà cũng không còn lo ngại nhiều vì bên cạnh đã có người vợ nhất mực yêu thương như này…
Diệp Lan nằm lại bệnh viện ở Huế đến chiều tối hôm sau mới cùng mẹ chồng bay tới Sài Gòn. Điểm cuối cùng của nhóm là ở đây, khi chương trình kết thúc thì mọi người được nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần trước khi trở về ngoại Bắc.
Buổi tối, cả nhóm tổ chức một bữa tiệc tại khách sạn. Mọi người sau những ngày làm việc hết mình, nay có bữa tối thoải mái, không lo lắng về công việc nên ai cũng ăn uống vô tư. Hạ Lan vẫn không bỏ qua cơ hội để gần Phong, cô ta cố ý ngồi cùng bàn để quan tâm, chăm sóc…
– Anh Phong! Mấy món này ngon, để em giúp anh lấy nha?
– Không cần! Tôi tự làm được!
– Dì Na bị đau chân không có, thì anh cứ để em giúp đi! Nếu dì Na ở đây, em sẽ không phiền anh đâu!
Phong không muốn làm nổi bật trước mọi người, không muốn gây chú ý, nói rằng anh là người mù vẫn có thể tự làm mọi thứ. Do đó, anh lặng lẽ để Hạ Lan gắp thức ăn vào bát.
Hạ Lan thấy Phong im lặng, biết anh đã đồng ý, nên cô ta vui vẻ nói tiếp:
– Anh yên tâm! Phần của dì Na, em đã bảo trợ lý lấy đồ ăn cho dì ấy rồi! Khổ thân, không biết dì đi đứng thế nào mà lại bị trẹo chân!
– Cảm ơn!
– Anh khách sáo với em làm gì! Nè… Há miệng ra em đút cho, món này ngon cực!
– Tôi không đến nỗi vô dụng đâu, cô ăn đi, tự tôi làm được!
– Là em muốn quan tâm anh thôi mà!
– Không cần phiền! Cô tự ăn đi!
Biết Tuấn Phong chưa tha thứ cho mình về chuyện cũ, Hạ Lan nhịn xuống. Cô vẫn kiên trì gắp đều đồ ăn cho anh và nói chuyện về ngày trước, như muốn ôn lại ký ức xưa với anh…
Gắp miếng nem hải sản vào bát Phong, Hạ Lan nói:
– Ngày trước món này anh thích ăn nhất đấy!
– Tất cả mọi thứ đều có thể thay đổi!
– Em vì anh mà đã học làm món này và giờ em đã thành thục làm được rồi, nhưng anh không còn là của em nữa!
– Cô có thể làm cho người khác ăn! Người đàn ông yêu cô!
– Em không thể yêu ai ngoài anh, Phong ạ!
– Cô dừng nói chuyện này lại đi, để ai nghe được không hay đâu!
– Ai ở đây giờ này cũng biết em là bạn gái cũ của anh, anh trốn tránh gì chứ?
– Cô…
Phong buông bát không muốn ăn nữa, Hạ Lan dở giọng ngọt nhạt:
– Em xin lỗi! Là em không làm chủ được cảm xúc! Em sẽ không như vậy nữa!
– Tôi không hiểu cô còn cố níu kéo cái gì ở tôi. Cô đã vứt bỏ một người mù như tôi, thì cô còn quay lại gây khó dễ làm gì?
– Là em yêu anh, em không muốn cô ta lừa dối tình cảm của anh! Phong! Khi nào cô ta nói thật với anh về mọi chuyện trước đó chưa? Hay là anh chỉ biết được vấn đề nổi thôi?
– Nếu cô không muốn ăn nữa, có thể đi ra ngoài, chúng tôi không muốn bữa ăn mất hứng!
– Phong…
– Cô đi hay là tôi đi!
– Được rồi, em không nói nữa!
Cô nhẫn xuống và ăn tiếp, nhưng sau đó, cô nhìn thấy một bóng dáng từ xa đi lại. Hạ Lan liền gắp thức ăn vào bát Phong và giục:
– Anh ăn món này đi!
– Cứ kệ tôi!
– Trời ơi… Bị lem ra miệng rồi! Để em lau giúp!
– Không cần… Tôi tự làm…
Phong đẩy tay Hạ Lan ra, nhưng cô ta cố tình lấy giấy ăn lau cho anh. Lúc này, tiếng nói quen thuộc vang lên phía sau:
– Chị Hạ Lan! Cảm ơn chị đã chăm sóc anh Phong khi tôi không có ở đây nhé!
– Ô… Diệp Lan! Em khỏe rồi hả?
!
Chàng Phong vừa thấy Diệp Lan đỡ hẳn thì buông đũa nằm xuống, cầm tay cô:
– Lan! Cảm ơn chút!
– Không gì cả! Tôi đã lo được Phong rồi!
Người ta trong nhóm đã để ý mối quan hệ giữa ba người, ai không ưa Diệp Lan thì đứng về Hạ Lan và ngược lại. Thế nhưng chỉ dừng ở mức nói chuyện, không có hành động gì nghiêm trọng. Hạ Lan có danh tiếng trong ngành nghệ thuật nhưng Diệp Lan không quá phải lòng.
Phong nhìn vợ rồi hỏi:
– Lan! Em khỏe chưa?
– Ừ! Đã khá hẳn rồi, anh đừng lo!
Phong xoa xoa vai cô:
– Em vẫn còn khỏe đấy, mẹ chăm sóc em cẩn thận lắm!
– Anh lo lắm!
– Em biết, nên em chú ý khẩu phần ăn của mình. Nếu không tin, đêm nay anh kiểm tra xem em có giảm cân không!
– Em còn chọc anh nữa!
– Haha…
– Em đã ăn chưa?
– Em đói lắm đấy! Vừa xuống máy bay là em tới đây, chưa kịp ăn gì cả!
– Anh cũng ăn thêm nữa nhé?
– Ừm…
Hạ Lan nhìn thấy cảnh tình cảm ngọt ngào của hai người thì căm ghét Diệp Lan. Cô ấy không ăn ngon mà cuối bữa chỉ toàn là ánh mắt tiêu cực.
Khi kết thúc bữa ăn, vợ chồng Diệp Lan không vội về phòng mà dạo một chút. Phong thấy vợ khỏe lại rất vui, dù có nhiều người xung quanh nhưng anh vẫn thể hiện tình cảm:
– Yêu vợ quá!
– Không sao đâu!
– Để anh kiểm tra xem có vấn đề gì không?
– Ai nhìn kìa!
– Kệ họ! Anh quan tâm vợ mình mà!
– Không cần phải thế đâu?
Hai từ “không cần” rất dứt khoát nhưng hôn nhẹ lên má thì lại rất dịu dàng. Diệp Lan cảm thấy hạnh phúc lắm, không ngần ngại hôn lên môi Phong và thì thầm:
– Em nhớ chồng lắm!
– Thôi về phòng thôi!
– Không đi dạo nữa hả?
– Về phòng tập thể dục còn tốt hơn!
– Anh nói thật đấy?
– Về thử nghiệm thì em biết anh nói thật không!
– Chồng em hư lắm!
– Em muốn ૮.ɦ.ế.ƭ…
– Ghét thế…
– Còn anh thì rất yêu em…
Hai người tình tứ về phòng vẫn còn tươi cười hạnh phúc, nhưng từ xa, có hai ánh mắt dõi theo với lửa giận nguy hiểm… Tiếng lệnh lạnh lùng không có chút tình người vang lên khiến người đứng bên cạnh cảm thấy rùng mình…
– Đồ đã đặt mua đã có, đêm nay cho chúng thăng thiên đi!