Người chồng mù chương 2 | Tiếp tục nghiệp học

14/12/2023 Tác giả: Hà Phong 270

Diệp Lan vừa trở về nhà, tiếng kêu mời của bà Thu Liễu ngân lên:

– Con vào ăn cơm ngay đi!

Diệp Lan nhìn bà mẹ kế, kinh ngạc hồi lâu. Không thể tin được, suốt những năm qua, bà ta luôn xem cô như một gai trong mắt, ghét bỏ cô đến nỗi muốn cô biến mất. Bà ta thậm chí còn đuổi cô xuống nhà kho để sống. Mỗi lần tức giận, bà ta đều tập trung hết lên cô, với những trận đòn roi không đếm xuể. Bà ta không làm tổn thương cô ngoại trừ những vết thương ẩn sau bên trong. Bà ta cấm cô không được giao tiếp với bà nội, và sống trong căn nhà lớn này, chỉ có bà nội thương cô. Nhưng sau khi bà nội qua đời, không ai đứng về phía cô nữa, bà ta thay đổi thái độ và đuổi cô lên phòng để sống.

Mặc dù đã trải qua 18 năm, trong đó có 13 năm sống trong đau khổ và sự thù ghét từ những người xem như người thân, hôm nay bà ta lại thay đổi đột ngột. Diệp Lan biết rõ rằng bản chất xấu xa của bà ta không bao giờ thay đổi được.

Thấy cô đứng im không nói gì, bà ta lại mỉm cười lần nữa:

– Con mệt, nhanh chóng vào ăn cơm đi!

– Vâng, chờ con cất đồ đã ạ!

Cô quyết định đối mặt với tình huống, để xem bà ta có ý đồ gì. Cô đi thẳng về nhà kho cất đồ, nhưng bà ta ngăn lại:

– Ấy, con hôm nay chuyển lên ở trên tầng nhà, mẹ đã cho người dọn phòng cho con rồi!

– Tại sao vậy ạ?

– Con về phòng cũ tầng dưới nhé! Ở đây ẩm ướt, dễ bị bệnh lắm!

– Nhưng con đã ở đây lâu rồi mà!

– Thôi, lên nhà đi!

Bất ngờ đến khó tin, chắc chắn có mục đích gì đằng sau. Diệp Lan thở dài, giữ chặt đồ của mình và quay lại phòng cũ. Mở cửa, cô ngạc nhiên với cảnh trước mắt. Liệu việc dọn sạch sẽ chỉ là một phần của kịch bản mới? Cô cười trong lòng, đồng thời tò mò về những gì sắp xảy ra.

Bữa cơm diễn ra, lần đầu tiên mà bố cô, bà ta và người em gái cùng cha khác mẹ có vẻ vui vẻ với cô. Tuy nhiên, Thu Phượng chỉ bằng mặt, còn lòng chưa bao giờ dễ chịu với cô. Có lẽ, bữa nay là do bà ta ép buộc. Cô tiếp tục bình thản ăn để xem kế hoạch của ba người này là gì.

Cô giữ bình tĩnh khi ăn để xem liệu ba người này có kế hoạch gì không. Người bố từ lúc nào đó nhạt nhẽo, hôm nay lại chậm rãi nở nụ cười và nói:

– Bữa nay cả nhà đông đủ, bố có vài lời muốn nói! Thu Phượng còn bận học nên thôi, nhưng Diệp Lan đã thôi học, con gái không học nhiều thì nên kết hôn sớm là tốt nhất!

Như vậy là họ muốn gả cô sớm à? Bà nội mới qua đời, bà ta đã đuổi cô xuống nhà kho, và còn ngăn cản cô học tiếp đại học. Đối với bên ngoài, cô vẫn là người con gái danh giá của nhà họ Đặng, nhưng với gia đình này, cô chỉ là một người ở, thậm chí có thể thấp hơn mọi người ở đây. Sự thay đổi về chỗ ở này, cô không muốn chấp nhận nhưng cô cũng hy vọng người bố này sẽ tha thứ vì một chút tình thương.

– Bố ơi! Con mới 18 tuổi, con không hiểu biết nhiều, nếu kết hôn sớm, sợ rằng con sẽ mắc sai lầm và bị người ta chê cười!
– 18 tuổi là đủ trưởng thành, không học thì kết hôn sớm để không bị người ta nói xấu!

Cô biết không có cách nào thay đổi, vì vậy cô nghiêm túc hỏi hai người làm bố mẹ này:

– Bố mẹ đã chọn chỗ cho con rồi ạ?

Bà Thu Liễu đáp:

– Mẹ đã chọn mấy nơi rồi nhưng không biết ý con thế nào?

Cô cười trong lòng với câu hỏi của bà mẹ kế:

– Con có quyền chọn không ạ?
– Mẹ cũng chọn mấy nơi, nhà ông Mộc, nhà bà Sen, và nhà bà Diễm Lệ. Tất cả đều là nhà tốt!

Cô cười nhẹ, dù không được như người em gái nhưng cô đã học hết cấp ba, không phải là người không biết gì. Sự lựa chọn của cô không được xem xét. Tất cả đều là nhà giàu, nhưng con trai họ không giống ai.

Nhà ông Mộc, con trai nằm liệt giường đã hàng chục năm, nhà bà Sen cũng không khác hơn với con trai lớn nhưng suy nghĩ như trẻ con. Nhà bà Diễm Lệ thì quá nổi tiếng, có lẽ vì người con trai mù và xấu xí mà nhà họ mới đặt tiêu chuẩn tìm vợ như vậy? Cô biết họ muốn tống cô đi, nhưng lòng họ quá xấu xa, muốn đuổi cô nhưng không muốn tự mình chịu thiệt hại. Họ chọn toàn nhà giàu để có tiền lễ lớn.

Biết là không thể chống lại ý kiến của họ, cô đưa ra sự lựa chọn của mình. Nếu không thể thay đổi, thì ức chế cũng nên có giá trị, có thể từ căn nhà lạnh lẽo này, cô sẽ tìm được ánh sáng trong tương lai. Suy nghĩ trong vài giây, Diệp Lan đưa ra một cái tên:

– Con chọn trở thành vợ nhà bà Diễm Lệ!
– Con cũng đã suy nghĩ về quyết định đó!
– Dù sao, con vẫn muốn bày tỏ lòng biết ơn với bố mẹ vì đã chọn những ngôi nhà giàu có cho con. Mặc dù con không có sức học cao, kiến thức rộng, nhưng lại có cơ hội trở thành vợ nhà giàu, điều đó không phải là điều tồi tệ!

Có vẻ như họ đang ép buộc cô vào một lựa chọn khó khăn, và cảm giác như họ đang tận dụng việc làm đám cưới để ép cô vào tình thế khó khăn. Hai người em không thèm quan tâm, nhưng bố ruột cô lại không có chút thương cảm nào. Nụ cười chua chát nở trên môi Diệp Lan, cô nhìn bố và mẹ kế một cách lạnh lùng, sau đó gật đầu nói:

– Vấn đề của con, bố mẹ hãy lo liệu đi ạ!
– Được, được…

Một tuần sau:

Sáng sớm, cả nhà rộn ràng, Thu Phượng vẫn còn đang ngủ, nhưng khi nghe tiếng ồn, cô bức tức bước ra ngoài và la lớn:

– Mẹ! Mới sáng đã ồn ào thế? Con đang ngủ mà!
– Ồ! Mẹ xin lỗi con gái! Con gái mẹ cứ thoải mái ngủ đi, không cần phải dậy đâu!
– Con đã tỉnh rồi mẹ ạ! Thật là khó chịu!

Bà Thu Liễu ôm con gái xuống ghế, vuốt vuốt tóc và nói những lời dỗ dành. Sau đó, bà bảo người làm:

– Kiểm tra cẩn thận một chút, đừng để nhà trai có cơ hội chê bai mình nhé!
– Vâng! Chúng con biết rồi ạ!

Bà Thu Liễu nhắc nhở xong, quay lại nói chuyện với con gái:

– Nhà bà Diễm Lệ giàu có và nổi tiếng, con trai họ, mặc dù mù lòa và xấu xí, nhưng nếu con trở thành vợ nhà đó, thì thật tốt!
– Nhà mình cũng không kém phần giàu có, không có gì phải lo lắng cả mẹ ạ!
– Mẹ cũng không giấu giếm, bố con bị lừa nên mang về một mớ nợ lớn! Bố con…

Thu Phượng không chờ nghe hết câu đã hét to lớn:

– Sao ạ? Không… Con không biết gì hết, con đang sống thoải mái như vậy, không thể chấp nhận sự khó khăn đâu!
– Được rồi! Hãy bình tĩnh mà nghe! Tuần trước đúng là bố mẹ lo lắm, nhưng giờ có con chăm sóc việc đó, và cũng đã tìm được cách giải quyết nợ. Bố mẹ…

Thu Phượng không nghe hết đã hét lên:

– Mẹ mới nói với con bây giờ à.
– Đúng vậy! Để mẹ xem xét xong rồi mẹ mới chia sẻ tin vui với con. Con hãy cố gắng diễn xuất tốt với em nó vài câu, để nó không nghi ngờ và rời khỏi đây sớm!
– Con mệt mỏi rồi, mẹ hãy tự quyết định đi!
– Ừ, con vào nghỉ đi!

Thu Phượng nghe mẹ nói đã giải quyết vấn đề nên không cần lo lắng gì nữa, đứng dậy vào phòng của mình. Bà Thu Liễu ngồi đó suy nghĩ về bước tiếp theo, lúc này tiếng ông Chu hỏi hơi có vẻ cay độc từ phía sau:

– Ông dậy rồi à?
– Chẳng lẽ tiếng tôi ầm ầm thế mà ông không thức được à? Chuyện có người làm thì đừng có ngủ lơ mơ, bà nói cứ như đúng!
– Ông nói không sai, nhưng lẽ nào bà cũng có cách diễn đạt hay hay sao í!

– Được rồi! Tôi sẽ đi xem thôi!
– Ông ấy, làm ăn sao mà không khá lên được!

Bà Thu Liễu nhìn ông chồng bước vào và thở dài, nghĩ rằng nhà này nếu không có sự quản lý chặt chẽ của bà thì có lẽ đã rối tung cả lên. Cô nghĩ bụng rằng nếu không phải do bàn tay của bà thì giờ này gia đình họ đã rơi vào cảnh khó khăn hơn nhiều.

Khi nghe thấy tiếng xe dừng ở cổng, và tiếng người làm báo cáo, bà Thu Liễu vội vàng chuẩn bị lại trang phục, sẵn sàng đón tiếp khách từ nhà ông bà Diễm Lệ. Bà quan tâm chủ yếu là liệu người ta có hài lòng với sự chuẩn bị của gia đình bà không, và bà không quan tâm đến cảm xúc của Diệp Lan lúc này, vui hay buồn.

Diệp Lan, biết rõ vị trí của mình, không lạc quan mà tìm kiếm những điều vô nghĩa. Khi cô quyết định chấp nhận cuộc hôn nhân này, cô cũng đồng ý với tình trạng phải về nhà trai trước để làm quen. Thậm chí, cô nghĩ, có lẽ nó càng tốt khi đối diện với sự thật sớm.

Bước xuống từ xe, cô cảm thấy đầy tủi thân với chiếc vali đơn độc bên cạnh cô. Điều khó chịu hơn nữa là khi cô đến cổng, bà Thu Liễu còn nhắc nhở cô:

– Khi chuyển sang nhà bên kia, nhớ sống tốt và biết quản lý mọi thứ để nhà mình được nhờ vả. Hãy giữ gương mặt lịch lãm, biết lễ phép!

Cô chỉ cười trừ rồi bước lên chiếc xe. Nếu đã bất công với cô như vậy, cô quyết định đứng vững và tự mình định đoạt tương lai.

Nhìn thấy bản thân trong gương chiếc xe, cô thì thầm với chính mình:

– Trời ban cho sắc đẹp, đừng để lãng phí. Tay này dù đã làm nhiều việc nhưng vẫn có thể làm nó trở nên mềm mại hơn, cố lên Diệp Lan! Mày có khả năng làm được!

Chiếc xe di chuyển nhanh chóng và cuối cùng đã đỗ trước một biệt thự lớn đẹp. Diệp Lan bước xuống và không giữ được cảm giác kinh ngạc trước sự sang trọng của nơi này. So với những gì cô nghe nói, cảnh trước mắt chỉ có thể diễn đạt bằng ba từ: quá lớn lao.

Khi thấy cô vẫn đứng lặng, người phụ nữ bên cạnh nhắc nhở cô:

– Diệp Lan, vào trong đi!

Cô gật đầu lịch sự và bước theo họ vào trong ngôi nhà lớn. Lúc này, trước mặt cô là hai người trưởng thành, có vẻ như họ là những người quan trọng. Dù cô đã đoán rằng họ có thể là người quyền lực, nhưng cô vẫn tỏ ra e dè, nhìn chăm chú hơn để xác định.

Một trong hai người ấy đứng lên với vẻ vui sướng:

– Hãy xem nào! Con dâu của tôi đẹp quá! Đẹp hơn cả trong ảnh nhiều!

Khi nghe bà nói vậy, Diệp Lan biết đây chắc chắn là chủ nhà. Dù cô đang đau lòng, nhưng cô không thể phủ nhận rằng cuộc sống của mình đang trải qua một biến cố lớn.

Cô tiếp tục làm theo chỉ dẫn của họ, tôn trọng và chào hỏi:

– Cháu chào bác!
– Ồ… Tại sao lại chào bác? Mặc dù chưa cưới nhưng hãy gọi mẹ chồng đi, chớ gọi nhau kiểu đó làm gì! Gọi dần cho quen con nhé?
– Vâng, con chào mẹ ạ!
– Rất tốt, rất tốt! Còn đó là bố chồng con!
– Dạ, con chào bố ạ!

Ông Tuấn Nghiêm, người ít nói, chỉ gật đầu và đứng lên đi trước, trong khi bà Diễm Lệ, hiểu ý, nắm nhẹ tay của con dâu:

– Tuấn Phong không thể đến đón con vì anh không thuận tiện di chuyển, con đừng buồn nhé!
– Vâng, con hiểu ạ!
– Tuấn Phong đang không khỏe, vì vậy con phải chịu thiệt thòi một chút. Khi anh khỏe lại, mẹ sẽ tổ chức lễ cưới tốt đẹp cho con!
– Dạ, con sẽ tuân theo mẹ ạ!

Bà Diễm Lệ có vẻ hài lòng nhưng còn muốn nói thêm:

– Nếu con sống tốt, mẹ sẽ không thất vọng đâu!
– Con hiểu ạ!
– Mẹ để hai người có thời gian hiểu biết và quen thuộc hơn. Mẹ hy vọng sẽ có sự tiến triển tốt giữa hai người. Dù chưa cưới nhưng mẹ coi con như vợ của Phong, nên con không cần phải lo lắng khi ở nhà hoặc ra ngoài. Con có hiểu không?

Diệp Lan hiểu ý bà Diễm Lệ. Thời gian để hai người hiểu biết, quen thuộc là quan trọng. Người ta chẳng để đổ một khoản tiền lớn như vậy nếu không có mục đích, nhưng người mẹ chồng này có vẻ tốt hơn so với người bố và mẹ kế của cô. Cô không quan tâm mục đích của họ là gì, mà chỉ quan trọng là mục tiêu của cô sẽ được thực hiện.

– Vâng, con hiểu ạ!
– Rất tốt! Và mẹ sẽ đặc quyền cho con nữa! Con sẽ tiếp tục học đại học nếu muốn!
Lời này khiến Diệp Lan ngạc nhiên. Bà Lệ tiếp tục:
– Mẹ nghe nói thành tích học tập của con rất tốt!
– Dạ… Con chỉ học bình thường thôi ạ!
– Nếu con muốn học đại học, mẹ sẽ giúp!
– Mẹ… Mẹ nói thật à? Mẹ… Mẹ cho con đi học thật à?
– Đúng! Mẹ sẽ giúp con theo đuổi ước mơ của mình! Càng học cao càng tốt!

Dù con trai có tình trạng sức khỏe không tốt, họ vẫn muốn có một con dâu thông minh để không bị coi thường. Điều này cũng tốt, Diệp Lan không quan trọng mục đích của họ, mà chỉ quan trọng mục tiêu của bản thân cô.

– Con cảm ơn mẹ ạ! Con sẽ làm việc tốt!
– Được rồi! Còn thời gian thi cử, bây giờ con hãy lên phòng nghỉ ngơi đi!
– Vâng, con xin phép ạ!

Bà Diễm Lệ gật đầu, sau đó hỏi người hầu:

– Dì Na, đưa con dâu lên phòng đi!
– Vâng, bà chủ!

Người phụ nữ đi cùng Diệp Lan từ sáng là Dì Na. Có vẻ như bà ấy cũng có vai trò quan trọng trong gia đình này. Diệp Lan gật đầu và xin phép mẹ chồng rồi đi lên phòng.

Dì Na chỉ phòng của cô ở tầng hai, bên trái. Khi cô đến cửa phòng, một người đàn ông tuấn tú đi ra…

Bài viết liên quan