Người chồng mù chương 20 | Chết một cách khổ sở

18/12/2023 Tác giả: Hà Phong 266

Bé trợ lý của Hạ Lan nghe lời cô ta nói mà trở nên lo lắng, cô ta thất thố:

– Em… Em sợ lắm!

– Còn tiền của mày, mày sợ không?

– Em không dám gìết người đâu! Em còn cha mẹ già và em nhỏ nữa… Hic… hic…

– Tao chỉ bảo mày đặt đồ kia vào phòng của nó thôi!

– Em… Em không dám đâu!

– Mày được 1 tỷ đồng và một chiếc xe SH để đi học. Có làm không?

– Em…

Hạ Lan nhận ra rằng bé trợ lý đang phân vân, cô ta nói châm biếm:

– Một tỷ đồng, đó là bảo hiểm cả đời của bố mẹ mày đó, ở quê sống chật chội, mày cũng hiểu rõ. Số tiền này là để giúp bố mẹ mày có cuộc sống thoải mái khi già, mày có hiểu không?

– Nhưng thứ đó có hại gì không chị?

– Không đâu! Nó chỉ khiến nó không thể làm phiền tao nữa thôi!

– Chị hứa nhé! Chỉ là đặt đồ đó vào phòng, em sẽ không làm tổn thương người khác!

– Mày đừng làm ngốc, chỉ là muốn đe dọa nó để nó rời xa anh Phong thôi!

– Chị chắc không lấy ๓.ạ.ภ .ﻮ người ta chứ? Em mới làm!

– Chắc mày đâu điên đâu, chỉ là đe dọa thôi!

– Vậy khi nào hàng về?

– Sắp có đấy! Đợi một lúc nữa thôi!

Trong phòng của Phong và Lan, hai người đang ôm nhau và nói chuyện vui vẻ. Phong trách móc vợ:

– Sao không nhắn trước khi vào đây với mẹ?

– Để anh bất ngờ chứ! Với cả như vậy mới bắt được cảnh chúng nó lau miệng cho nhau đấy!

– Không phải là do chị ta kích động mà!

– Em thấy rõ là anh để im, chị ta mới lau miệng được mà!

– Không phải, nếu anh mở mắt sớm hơn thì chị ta không làm phiền được đâu.

Diệp Lan không muốn chọc chồng nữa, sợ khiến anh buồn nên cô nhanh chóng ôm lấy cổ Phong:

– Bắt đền anh!

– Bắt đền làm thế nào?

– Hôn em 100 lần!

Phong chỉ đợi vợ nói câu này là anh nắm lấy cơ hội, môi anh áp sát môi cô, nụ hôn nồng nàn, chất chứa yêu thương. Qua những ngày ốm, Phong rất nhớ mùi hương dịu dàng của hoa nhài trên cơ thể Diệp Lan. Nụ hôn đầy tình cảm được trao đổ lên nhau, môi và trái tim của cả hai như hòa quyện, hòa mình vào khúc tình ca của đêm đẹp.

– Phong…

– Ừ…

– Em yêu anh…

– Anh yêu em nhiều hơn…

Giọng nói ấm áp của Phong truyền đi trong bóng đêm tĩnh lặng, như là âm nhạc dịu dàng đưa theo biển cảm xúc… Biển có cát, anh có em… Họ hiện hữu trong nhau, nồng nàn và say đắm…

Cả hai hòa mình vào đêm tĩnh lặng, những tiếng thốt nghẹn và yêu thương lưu lại, tình yêu thắm thiết làm cho trái tim họ đắm chìm trong hạnh phúc và biết ơn.

– Vợ ơi… Anh yêu em quá rồi, làm thế nào đây?

– Không biết đâu…

Tuấn Phong cười nhẹ, một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt lên trán Diệp Lan, toát lên sự cưng chiều và ấm áp. Âm thanh trầm ấm, ngọt ngào vang lên một lần nữa:

– Chúng ta nghỉ ngơi chút, sau đó tiếp tục nhé?

– Ngày mai không có lịch diễn nên chúng ta có thể thư giãn thoải mái!

– Anh sẽ làm mọi điều để em hạnh phúc!

– Hôm nay đã rất tuyệt vời!

– Đúng không?

Diệp Lan muốn tạo niềm vui cho chồng, vì vậy cô nói thầm vào tai anh:

– Đêm nay chồng em tuyệt vời lắm!

– Em vui là anh hạnh phúc!

– Em thực sự rất hạnh phúc! Em yêu chồng nhất!

Tuấn Phong cười tít mắt, ôm Diệp Lan mạnh mẽ, muốn nắm giữ cô mãi mãi, nhưng cô nhẹ nhàng để chồng thể hiện tình cảm. Cả hai lười biếng ôm nhau đến khi điện thoại của dì Na gọi qua phòng ăn chè. Lúc đó, họ mới đồng lòng đẩy giường ra khỏi phòng để đi tắm.

Diệp Lan nhìn vào đồng hồ và nói với Phong:

– Mẹ và dì thật sự không sợ béo, đêm muộn rồi mà vẫn mua chè về!

– Có lẽ họ biết em thích chè Sầu nên mới mua đấy! Em là con dâu số một mà!

– Chè Sầu! Anh đi nhanh đấy, em thèm lắm rồi!

– Sao lại thèm ăn vậy?

– Em thèm lắm!

– Anh lấy thẻ phòng chưa?

– Đã lấy rồi, đi thôi!

Chắc chắn, dì Na đã biết Phong thích chè đậu đỏ, và mỗi lần đều mua một cốc cho anh. Còn cho Diệp Lan, họ mang về một cốc chè sầu và một túi dâu tây. Khi thấy món ưa thích, Diệp Lan không kìm được niềm vui:

– Ôi… Mẹ và dì yêu quý nhất, con thích chè Sầu và dâu tây nhất ạ!

– Và cũng sợ nhất là chuột, phải không?

Dì Na châm chọc cô. Khi nói về chuột, Diệp Lan giật mình và bày tỏ sự khó chịu:

– Không hiểu tại sao con sợ chúng đến vậy!

– Ha ha…

Cả ba người cười vui vẻ, sau đó, dì Na chia sẻ quan điểm của mình:

– Có lẽ chúng ta nên cảm ơn chuột đấy nhỉ?

– Dì lại trêu con.

– Hai người nhanh chóng đưa cháu đi, cảm ơn mấy bà già này quá rồi đấy!

Bà Diễm Lệ cũng tham gia vào, khiến Diệp Lan cảm thấy khó xử. Cô không phải là không muốn, mà là Phong luôn là người quyết định mọi kế hoạch. Dù có yêu cầu anh, nhưng anh lại thường tự do chủ động. Diệp Lan không biết phải trả lời mẹ chồng thế nào, nhưng Tuấn Phong đã nhanh chóng nói:

– Mẹ! Chúng tôi còn trẻ, và Diệp Lan vẫn chưa hoàn thành học vấn!

– Cô ấy còn nửa kỳ nữa là xong, đó là cách hợp lý!

– Nếu cô ấy đi làm ngay, sau này học vấn đâu?

– Ừ… Mẹ cũng đã nhắc nhở, hai người hãy cân nhắc!

– Dạ, chúng tôi nhớ rồi! Không còn sớm lắm, mẹ và dì hãy nghỉ ngơi đi!

– Ừ, cả hai về phòng ngủ đi!

– Dạ ạ!

Diệp Lan nhìn Phong, đang trầm ngâm không biết anh đang suy nghĩ gì. Phong không thấy, vì vậy cô cầm tay anh và giục đi về phòng ngủ, hai vợ chồng đóng cửa sau lưng để lại những nghi ngờ và suy tư trong đêm dài.

– Anh này! Em thấy em bé nhà Trà My cũng đáng yêu lắm!

– Ừ. Rất đáng yêu! Sau này mình cũng sinh một đứa như thế!

– Sau này là bao giờ ạ?

– Thì khi nào thích hợp thì sinh! Bây giờ em còn đi học, cứ từ từ đã!

– Anh có thích em bé không ạ?

– Thích nhưng anh thích em hơn!

– Em hỏi thật mà!

– Thì anh trả lời thật mà!

Diệp Lan nghe vậy thì thở phào, chắc không phải là anh vì không muốn sinh con mà anh lo cho cô thật. Không nghĩ nữa, để học xong rồi tính tiếp.

Hai vợ chồng về tới phòng ngủ, Diệp Lan giúp chồng làm vệ sinh cá nhân xong thì cô mới đi đánh răng, rửa mặt rồi thoa ít kem dưỡng thể nữa thì mới hoàn thành thủ tục. Diệp Lan đưa tay vỗ vỗ lên mặt, cô ngắm mình qua gương cảm thấy hài lòng thì mới xoay người đi về hướng giường ngủ, nhưng vừa mới bước được một bước thì cô khựng lại, nhìn con rắn đang lè lưỡi trước mặt khiến cô กร.ế đứng không dám nhúc nhích.

Cô biết loài trước mặt là một loại rắn cực độc, chỉ một phát cắn của nó có thể khiến mất mạng luôn. Loài rắn thích tấn công những thứ phản kháng hoặc gây tiếng động, mà cô lúc này chỉ cách nó chưa đầy nửa mét. Nếu cô nhúc nhích, chắc chắn cô không thoát được.

Đúng lúc cô chưa biết làm sao thì tiếng Phong gọi cô:

– Diệp Lan?

– …

– Diệp Lan? Em đâu rồi?

Mặc dù sốt ruột nhưng cô vẫn cố nhịn mà đứng im nhưng Phong dường như mất hết kiên nhẫn nên ngồi dậy tìm cô. Trong lúc cấp bách cô sợ anh กร.ế nên vội nhắc anh:

– Phong! Đừng xuống! Có rắn độc đấy!

Tất cả đều xảy ra cùng lúc, con rắn nghe tiếng kêu gào thì nhảy vọt về trước mặt nhằm thẳng Diệp Lan mà cắn. Trong thời khắc sinh tồn ấy, cô đã may mắn được ông trời phù hộ tránh được kiếp กร.ế. Người ta thường nói trước ranh giới giữa sự sống và cái กร.ế thì ý chí thường xuất hiện và lúc này một ý chí sắt đá, một sức mạnh phi thường như nhập vào người con gái này. Cô ngay lập tức túm nhanh được đuôi con rắn và quật mạnh một cái khiến nó ngấp ngoái. Không dừng lại, Diệp Lan với cái bình hoa ngay đó กร.ế liên tiếp lên đầu nó khiến nó không thể gây กร.ế cho cô được nữa.

Cũng may ngày nhỏ cô thường đi theo bà nội hái ถ.h.ยốς nên được bà chỉ dạy cách phòng tránh. Nếu không, hôm nay chắc cô không còn đủ bình tĩnh để đối đầu với loài กร.ế này. Trong lúc nguy cấp nhưng cô không quên nhắc nhở chồng ngồi im trên giường, không được xuống đất nếu không cả hai sẽ กร.ế. Có điều khi กร.ế qua đi, Diệp Lan lại òa khóc như một đứa trẻ.

Phong không sợ กร.ế, vì anh không nhìn thấy gì. Nếu xuống, anh chỉ sợ làm cản trở và không giúp được gì. Đến khi nghe tiếng khóc của cô thì anh mới vội vàng lần giường xuống, Lan ôm chầm lấy anh và khóc to hơn:

– Anh ơi… Nó กร.ế rồi… Nó กร.ế rồi…

– Không sao… Không sao rồi!

Cảm nhận vợ đang run rẩy trong lòng, Phong trách bản thân mình ghê gớm. Rất nhiều lần rồi, đã bao lần cô rơi vào tình huống กร.ế mà anh chỉ có thể ngồi trơ ra đó mà không giúp được gì. Đến hôm nay suýt chút nữa, mạng sống của cô cũng không còn nhưng anh thì đúng là một người vô dụng, không những không giúp được gì mà còn liên lụy đến cô. Phong càng thương vợ, càng giận bản thân mình hơn. Anh như thế chỉ làm gánh nặng cho cô, chẳng bảo vệ cô được gì.

– Hic… hic…

Tiếng vợ càng nấc lên, Phong càng đau lòng nhiều. Mỗi lời dỗ dành cũng trở nên khó nói khiến anh không biết làm thế nào để an ủi cô. Đến khi toàn thân Diệp Lan run lên, nói không ra hơi, Phong bắt đầu hoảng loạn:

– Diệp Lan… Diệp Lan! Em sao vậy?

– …!!!

– Lan ơi? Em ơi…

Phong lo sợ, vội vã bế cô lên đi. May mắn phòng của anh gần phòng mẹ, anh nhanh chóng mở cửa, gọi bà Lệ ra giúp đỡ.

Khi bà Lệ thấy con dâu ngất lịm, bảo dì Na gọi điện cho lễ tân, yêu cầu gọi xe đưa cô đến bệnh viện ngay. Diệp Lan được đưa vào bệnh viện cấp cứu và sau một thời gian, cô bắt đầu tỉnh táo trở lại. Bác sĩ cho biết cô chỉ bị ngất do sợ hãi, không có vấn đề gì đáng lo ngại.

Phong, sau những giây phút lo lắng, mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ngồi bên giường vợ, cầm đôi tay nhỏ bé của cô, nước mắt rơi tựa như dòng suối. Bà Lệ nhìn con trai buồn bã, đau lòng, vỗ nhẹ vào vai anh và nói:

– Vợ con không sao rồi! Hãy để cô ấy nghỉ ngơi đi, con trai ơi!

– Mẹ… Con thật vô dụng, chỉ vì con không thấy được nên mới khiến cô ấy phải trải qua điều này. Con không giúp được gì mà suýt chút nữa còn liên lụy tới cô ấy… Con thật đáng trách, con thật là vô dụng mà…

– Phong! Không ai muốn vậy cả. Diệp Lan không trách con đâu!

– Cô ấy không trách, thì con càng thấy có lỗi! Thật sự là con không xứng với cô ấy, mẹ à!

– Con… Đừng nghĩ thế! Nghe mẹ! Đừng trách bản thân thế này, Lan nó không vui đâu!

– …!!!

Nhìn con trai đau lòng, đầy tự trách, bà Lệ càng thêm đau lòng. Bà gọi điện thoại cho ông Tuấn Huy và ông Tuấn Nghiêm, kể rõ mọi chuyện. Tuấn Huy hứa sẽ sớm có mặt để xử lý mọi việc.

Sáng hôm sau, Hạ Lan tỉnh dậy sớm và nghe đồn về việc Diệp Lan được đưa vào bệnh viện. Cô nhanh chóng đến để tìm hiểu tình hình. Trưởng đoàn và mọi người trong nhóm cũng quan tâm và tới hỏi thăm. Bà Lệ ngồi ngoài hành lang với vẻ ủ dột. Hạ Lan nhìn thấy Tuấn Huy, em trai của Phong, đến, cô đoán rằng tình hình của Diệp Lan chắc là rất nặng. Cô mỉm cười đắc thắng trong lòng và thầm bẩm:

– Chắc chắn Lan sẽ không sống sót. Ai cản trở Hạ Lan thì sẽ chết một cách khổ sở…

Bài viết liên quan