Người chồng mù chương 22 | Ghép giác mạc

18/12/2023 Tác giả: Hà Phong 298

– Ông Nghiêm đã lắp bắp mãi sau mới nói rõ được…

– Anh con… Tuấn Phong nó có cơ hội rồi con ạ!

– Bố nói sao cơ?

– Bệnh viện vừa gọi cho bố xong, họ nói ngày mai đưa anh con đến kiểm tra lại để chuẩn bị làm phẫu thuật ghép giác mạc.

– Thật hả bố?

– Ừ! Bố mừng quá! Vậy là anh con sắp được nhìn thấy rồi!

– Để con đi báo cho anh ấy biết tin vui này!

– Ừ đi đi!

Cả nhà sau đó ai cũng biết tin thì đều mừng tới phát khóc, Diệp Lan ôm chầm lấy Phong òa khóc như đứa trẻ con, cô cứ ôm anh khóc mãi thì Phong dỗ cô chỉ bằng một câu nói:

– Anh mong ngày này chỉ để thỏa mong ước được nhìn thấy em, được yêu em trọn vẹn, được bảo vệ em trước mắt của cuộc đời!

– Anh…

– Đừng khóc nữa! Anh sẽ sớm nhìn thấy em thôi!

– Vâng. Hôm đó em sẽ trang điểm thật đẹp để anh không phải thất vọng về em!

– Em không cần làm gì cả, chỉ cần em là đủ rồi!

– Anh…

Tuấn Phong không để Diệp Lan nói hết câu mà đưa ngón tay đặt nhẹ lên miệng Diệp Lan ra dấu ngăn lại:

– Anh muốn em gom tất cả, đợi sau khi anh nhìn lại được thì nói cho anh nghe được không?

– Vâng. Em không nói nữa! Để tất cả lại chờ anh!

– Ừm…

Hôm sau Tuấn Phong đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, khi thấy đủ điều kiện thì bác sĩ ngay lập tức chỉ định ngày làm phẫu thuật ghép giác mạc cho anh vào cuối tuần.

Chờ bốn năm không sao nhưng chỉ còn hai ngày nữa thì Tuấn Phong lại hồi hộp, tâm lý. Diệp Lan nhận ra chồng lo lắng liền trấn an động viên anh ngay:

– Anh đừng lo quá! Mọi chuyện sẽ ổn thôi!

– Anh hơi có chút tâm lý chút.

– Làm theo em nào! Hít vào nhẹ nhàng rồi từ từ thở ra đều đều! Anh làm đi, làm vài lượt sẽ hết hồi hộp!

Phong nghe vợ liến thoắng thì cười cười kéo cô ngồi vào lòng mình:

– Anh nghe em nói thì hết tâm lý rồi!

– Nhanh vậy hả?

– Ừ. Vợ anh giỏi khoản này lắm mà!

– Lại trêu em!

– Anh chỉ là có chút xíu thôi nhưng có em bên cạnh thế này thì hết thật rồi!

Chụt…Chụt…

Diệp Lan ngẩng mặt thơm liền hai cái vào má chồng rồi cười bảo:

– Em tạm ứng trước cho thế này thì hết hẳn đúng không?

– Hết sạch luôn!

– Chồng em đáng yêu thế! Sáng lại mắt rồi thì phải đáng yêu hơn nữa nhé!

– Cho em sợ vẻ đáng yêu của anh thì thôi!

– Hi hi…

Rất nhanh đã qua hai ngày, Tuấn Phong đúng lịch liền cùng người nhà đến bệnh viện làm phẫu thuật ghép giác mạc. Thời gian tiến hành phẫu mất khoảng một giờ đồng hồ nhưng sau khi xong thì Tuấn Phong phải nằm trên bàn phẫu thuật khoảng hai tiếng nữa để theo dõi, sau khi không có vấn đề gì bất thường thì mới được về phòng bệnh nghỉ ngơi.

Ca phẫu thuật thành công, kèm theo đó là những hướng dẫn cần lưu ý về việc chăm sóc đôi mắt sau phẫu thuật đã được bác sĩ thông báo cẩn thận. Phong theo chỉ dẫn của bác sĩ về nhà nằm nghỉ ngơi, tránh mọi hoạt động có thể ảnh hưởng đến đôi mắt để mau chóng hồi phục. Phong trải qua hai cuộc phẫu thuật toàn bộ với sự chăm sóc tỉ mẩn của Diệp Lan, khiến anh luôn cảm thấy hài lòng và biết ơn. Dù đã đến ngày đi học trở lại, vất vả vì năm cuối đại học đầy áp lực, nhưng Diệp Lan hầu như không thấy mệt mỏi, thậm chí còn hào hứng hơn nữa.

Mỗi khi kết thúc buổi học, Diệp Lan luôn nhanh chóng trở về để chia sẻ những điều mới mẻ với chồng. Cô không chỉ kể chuyện về lớp học mà còn đọc sách cho chồng nghe, tìm mọi cách để giúp anh đánh bại sự nhàm chán trong thời gian chờ đợi ngày mắt anh phục hồi. Dù bác sĩ nói rằng quá trình này có thể mất 3-4 tuần để phục hồi thị lực và có thể mất từ 6 tháng đến 1 năm để hoàn toàn ổn định.

Diệp Lan hy vọng rằng mọi thứ sẽ diễn ra nhanh chóng trong 3-4 tuần đầu, và cô luôn kiên trì kiểm tra lịch đợi mỗi ngày. Khi đến tuần thứ 4, cả gia đình lại đưa Tuấn Phong tới bệnh viện. Hôm nay, Diệp Lan quên hết mọi thứ và để mặt mộc khi bác sĩ gỡ màng che mắt của Phong.

Khi màng che mắt được gỡ bỏ, tiếng bác sĩ dặn dò vọng lên:

– Mở mắt từ từ, làm quen với ánh sáng xung quanh trước đã…

Phong mở mắt và anh nghe thấy giọng bác sĩ:

– Đúng rồi, thấy ngón tay tôi đưa lên không không?

– Hơi mờ một chút ạ!

– Tốt, cứ bình tĩnh. Lần nữa, nhắm mắt lại từ từ… Rồi, đúng rồi, giờ mở mắt từ từ.

Trong sự hồi hộp, Phong chạm mặt hai cô gái trước mắt mình. Mặc dù họ giống nhau, nhưng Phong chẳng cần phải nhìn lâu, anh ôm chặt Diệp Lan. Mùi hương của cô, cảm xúc đồng đội, không cần nhìn, Phong nhận ra ngay.

Cố tình trêu chọc anh trai, Tuấn Huy ra hiệu để vợ và chị dâu đứng trước mặt Phong, xem anh ấy có nhận ra ai là vợ mình không. Phong không nhầm, và mọi người cười sảng khoái.

Trong niềm vui, Phong ôm chặt Diệp Lan, nhìn chăm chăm, không để sót bất cứ chi tiết nào. Diệp Lan hỏi nhỏ:

– Anh có thấy như anh tưởng tượng không?

– Còn hơn cả tưởng tượng của anh!

Nụ hôn của Phong đầy tình cảm làm cho không khí trở nên tuyệt vời hơn. Phong nói:

– Cuối cùng, anh cũng thấy em rồi!

– Phong, em thực sự rất hạnh phúc!

– Cảm ơn em nhiều! Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh!

Diệp Lan hạnh phúc nép mình vào Phong, cảm giác anh nhìn không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào. Phong nói:

– Để mặt mộc cũng rất xinh!

– Thực sự không?

– Thực sự!

– Em quên trang điểm cho anh mất rồi!

– Em không cần phải làm gì, tình yêu của anh đã thấy em rồi!

– Nghe như trong truyện ngôn tình vậy nhỉ?

– Từ giờ, để em sống trong thế giới ngôn tình thì thôi nhé!

– Dĩ nhiên, em không từ chối!

– Hãy thoải mái tận hưởng đi!

Hai vợ chồng ôm nhau nói chuyện vui vẻ, nhưng Diệp Lan nhắc nhở về điều quan trọng:

– Bác sĩ nói anh phải chăm sóc đôi mắt cẩn thận! Để hoàn toàn ổn định cần một năm.

– Anh biết rồi! Anh sẽ rất cẩn thận.

– Anh tạm nghỉ nửa năm và chỉ nhận công việc cần thiết thôi nhé!

– Chỉ nhận chương trình quan trọng được không?

– Muốn nhận cũng phải đợi thêm vài tháng nữa em mới đồng ý! Trong khoảng thời gian này anh không được!

– Dạ, tuân theo vợ yêu!

– Dẻo miệng!

Trở về nhà, Tuấn Phong quấn lấy vợ nhiều hơn, tình cảm giữa họ ngày càng mặn nồng. Diệp Lan, bận rộn với thực tập và bảo vệ luận văn tốt nghiệp, dành ít thời gian cho chồng. Phong, ở nhà nghỉ ngơi, thấy nhớ vợ và thậm chí có chút ghen tuông vì thấy Diệp Lan đi chung với Khải. Sự ghen tuông này khiến cho không khí gia đình trở nên căng thẳng.

Buổi sáng, Phong thấy con trai ủ dột và đâm ra ghen tỵ với con cá. Bà Lệ nhìn thấy mọi chuyện và trêu chọc con trai:

– Mấy con cá ấy nó nợ con gì vậy?

– Sao ạ?

– Con lườm chúng nãy giờ, mẹ cũng thấy thương chúng rồi đấy!

– Con chỉ xem chúng ăn thôi, không lườm gì đâu. Mẹ đoán linh tinh.

– Cha bố anh! Tôi đẻ ra lại không biết anh đang có tâm sự!

– Con không có!

Tuấn Phong trả lời và quay người, bà Lệ lại gần và tình cờ hỏi:

– Ghen à? Điều này rất hiển nhiên đấy nhỉ?

– Anh không có!

– Nhìn mặt anh mẹ nghi lắm! Đúng ghen thật đấy!

– Con không ghen chứ!

Nghe con trai phản kháng, bà Lệ càng cười phá lên:

– Có phải anh thấy Diệp Lan bận rộn với việc học làm anh không vui đúng không?

– Con không có!

– Hai đứa nó vô tư thôi, không có gì đâu mà lo lắng. Nếu có chuyện gì thì con canh cũng không giải quyết được đâu!

– Con biết rồi!

– Biết thì vui lên, đừng để mặt trông như mất sổ gạo!

Biết rằng sự kiện đang diễn ra là tích cực, nhưng bên trong Tuấn Phong vẫn cảm thấy không hài lòng. Dù đã khám phá và hồi phục sức khỏe, cảm giác ghen tức của anh vẫn tăng lên một cách bất ngờ.

Mặc dù họ là anh em, nhưng Phong không thể không so sánh với Khải, người có vẻ ngoại hình cuốn hút và sự duyên dáng. Phong cảm thấy như nếu một người đàn ông có tài năng, đặc biệt là trên sân khấu, thì anh ta đã chiếm lấy Spotlight. Ông Nghiêm, một người trong gia đình, vẫn chưa nói rõ vấn đề này…

Bài viết liên quan