Người chồng mù chương 23 | Liệu còn yêu em?

18/12/2023 Tác giả: Hà Phong 332

Tối nay Diệp Lan trở về muộn hơn bình thường vì có hẹn đi ăn với bạn bè. Cô đã lâu không tham gia tiệc tùng nhiều như vậy, nhóm bạn có thời gian rảnh nên quyết định cùng nhau đi giải tỏa stress. Khải cũng tham gia cùng nhóm, sau khi ăn uống, mọi người quyết định đi hát karaoke. Diệp Lan cũng nhiệt tình tham gia nhưng đến 10 giờ cô xin phép mọi người về trước.

Vì biết cô có giờ giấc nên không ai ép buộc, mọi người vui vẻ tạm biệt nhau. Khải lo rằng việc Diệp Lan đi một mình không an toàn, nên đề xuất chở cô về. Cả nhóm đồng ý ủng hộ, cô cũng không từ chối ý kiến tốt đẹp của bạn.

Khi hai người lên xe, họ nói chuyện về những điều linh tinh. Khải sau đó hỏi về cuộc sống cá nhân của Diệp Lan:

– Cậu và anh ấy sống tốt chứ?

– Cảm ơn cậu. Mình rất may mắn có được người chồng như anh ấy!

– Chúc mừng cậu nha!

– Mình cảm ơn!

Sau khi cảm ơn, họ im lặng. Diệp Lan nhìn ra cửa sổ xe và nhớ lại thời học sinh, cô bất ngờ nói:

– Ngày ấy chúng ta là những cô bé, cậu bé mới lớn, tình cảm lúc đó nếu có chỉ là trong mức tình bạn nhưng dưới đó là tình yêu!

– Tớ hiểu!

– Cảm ơn cậu đã dành thứ tình cảm thân thiết đó cho mình! Đối với mình, cậu và Trà My là những người bạn thân nhất, tốt nhất. Mình mong muốn cả ba chúng ta vẫn giữ được mối quan hệ như thuở học sinh!

– Tớ hứa! Phải sống thật hạnh phúc nhé!

– Mình hứa!

Khải gật đầu mỉm cười, nụ cười của cậu hôm nay tự nhiên hơn rất nhiều! Diệp Lan đọc được điều này và quý trọng tấm lòng của Khải. Cô mỉm cười và chia sẻ:

– Mình hy vọng cậu sớm gặp được người mình mong đợi! Khi tìm được, nhớ báo cho mình và Trà My xem mắt nhé!

– Chắc chắn!

Hai người cùng nhau cười sau những lời trò chuyện, và sau đoạn đường còn lại, họ đến nhà Diệp Lan. Cô xuống xe và Khải cũng xuống. Sau khi tạm biệt, Khải đột nhiên hỏi:

– Mình ôm cậu được không?

Chắc là lo sợ cô không đồng ý, Khải nhanh chóng thêm:

– Chỉ là ôm như hai người bạn thôi!

Diệp Lan hiểu Khải đã hoàn toàn thoải mái, cô không ngần ngại:

– Được chứ!

Khải mỉm cười rồi ôm cô, cái ôm đúng chất của hai người bạn thân không có chút vụ lợi…

– Mình vẫn là bạn nhau như trước nhé!

– Cảm ơn cậu!

– Vào nhà đi!

– Về nhà cẩn thận nhé!

Khải vẫy tay chờ Diệp Lan bước vào nhà rồi mới lên xe đi. Tâm trạng thoải mái, cậu mở nhạc trữ tình êm dịu, lời bài hát nhẹ nhàng cất lên khiến Khải cảm thấy thật sự thoải mái. Tình cảm là điều tự nguyện, nếu không thể thì hãy làm bạn, và khi bạn hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc…

Diệp Lan lên phòng vợ chồng nhưng không thấy Phong ở đó, sang phòng bên cạnh cũng không thấy. Cô nghĩ chắc anh ta đang ở đâu đó, nên không đi tìm mà lấy đồ đi tắm trước. Nhưng sau khi tắm xong vẫn chưa thấy anh trở về, cô quyết định xuống nhà kiểm tra. Lúc này, Phong mới bước vào…

– Em đang định đi tìm anh! Muộn rồi không ngủ mà anh đi đâu vậy?

– Anh ở dưới nhà! Mà biết muộn còn không chịu sấy cho khô tóc đi!

– Em tính sấy mà chưa thấy anh về phòng nên tìm anh trước! Thế anh ngồi đâu sao lúc em về không nhìn thấy vậy?

– Anh đứng dưới chờ em nhưng chắc em mải tạm biệt bạn nên không nhìn thấy.

Ui… Nghe âm giọng có chút hờn ghen đâu đây… Diệp Lan ᵭάпҺ ánh mắt nhìn chồng với kiểu dò xét thì Phong hắng giọng nhắc nhở:

– Em còn không mau sấy khô tóc rồi đi ngủ!

– Anh sấy giúp em đi!

Rõ là đang giận hờn nhưng không từ chối lời nhờ vả của vợ, Phong cầm máy sấy đi lại đẩy nhẹ cô ngồi xuống ghế rồi bắt đầu sấy tóc. Người ung dung ngồi hưởng thụ còn người đứng sấy tóc thì mặt sụ ra một đống. Diệp Lan thấy chồng kiểu hậm hực nhưng không nói ra được thì buồn cười lắm, có ý trêu chồng chút xíu nên cô dở bài làm nũng ra.

Diệp Lan xoay người lại, cô ʋòпg tay ôm lấy eo anh, cái đầu rúc rúc vào bụng anh làm trò thì Phong không nhịn được lên tiếng:

– Ngồi im thì anh mới sấy được chứ!

– Không ngồi im!

– Sắp khô rồi!

– Anh làm như bị ép thế em không dám nhờ nữa!

– Nói linh ϮιпҺ!

– Thế không phải thì sao anh không như mọi hôm?

– Không như mọi hôm bao giờ?

– Còn không à? Từ lúc em về anh mặt cứ xị ra, không ôm em, không hỏi em nhiều như mọi ngày, hay là anh chán em rồi?

– Không có!

– Hay em làm gì khiến anh phật lòng?

– Không có gì…

Diệp Lan tủm tỉm cười trước giọng buồn thiu của chồng, cô với tay tắt máy sấy tóc đi, ngước đôi mắt to tròn nhìn anh rồi hỏi:

– Chồng em ghen đấy à?

– Bật máy lên, tóc còn chưa khô hẳn đâu!

– Đàn ông ghen thì nhận chứ sao phải tránh!

– Ghen ai? Ai ghen?

Thấy chồng vẫn tránh né cô liền buông tay khỏi người anh, làm điệu bộ nhún vai rồi lại tủm tỉm cười hì…

– Thế không phải chồng em ghen à?

– Không!

– Thật không?

– Thật!

– Thế thì tốt rồi! Mình đi ngủ thôi chồng!

Diệp Lan nói rồi di chuyển nhanh về giường nằm thì Phong cũng thất thểu đi theo. Lên giường nằm, tay ôm vợ rồi đấy mà mặt thì cứ trầm ngâm trông đến Ϯộι nhưng cô nhất định thi gan với anh tới cùng, mặc chồng ôm thì cô vẫn quay lưng lại, cuối cùng Phong nhịn không được đành lên tiếng:

– Cậu Khải đó… Cậu ta…

– Cậu ấy sao ạ?

– Cậu ta vẫn còn theo đuổi em hả?

– Sao vậy?

– Lần sau đừng có cho cậu ta ôm đấy!

– Anh nhìn thấy à?

– Ừm…

Biết chồng mãi mới bộc lộ ra được mà Lan vẫn muốn đùa tiếp:

– Bọn em không có gì cả, cái ôm tình hữu nghị thôi!

– Không thích tình hữu nghị kiểu đó!

– Còn nói không ghen?

– Thế anh ghen không được à?

– Có chứ! Nhưng ghen một chút thì vui chứ ghen nhiều chút thì không vui tí nào… Hi…hi…

– Dám trêu anh hả?

– Chồng em ghen trông đáng yêu thật đấy… Hi hi…

Diệp Lan lại cười khiến Phong có chút xấu hổ, nhìn biểu hiện này Lan càng thấy chồng đáng yêu hơn nên rướn người hôn lên môi anh một cái rồi thủ thỉ:

– Bọn em vẫn chỉ là bạn như trước kia thôi, cái ôm hôm nay thực sự không có gì hết, người em chọn là anh và yêu duy nhất cũng là anh.

– …!!!

– Không tin em à?

– Tin! Chỉ là thấy hơi khó chịu khi cậu ta ôm em thôi!

– Cậu ấy xin phép em đàng hoàng, cái ôm rất vô tư không có gì hết! Chồng yên tâm chưa?

Tuấn Phong gật đầu nhìn Lan đầy cưng chiều, nhưng cô lúc này lại ăn vạ chồng:

– Đền em cái cắn má hồi nãy đi! Vẫn còn đau đây này!

– Đền như nào?

Phong hỏi nhưng tay xoa xoa nhẹ lên má cô, nhưng cô vẫn chu cái mỏ ra bắt vạ:

– Làm như nào mà em hài lòng là được!

– Thế thưởng cho củ khoai nóng nhé?

Giọng Phong đều đều nên Lan chưa nhận ra ý tứ của chồng mà vô tư nói:

– Đêm hôm không ăn khoai!

– Thế thì ăn xúc xích được không?

– Em mới đi ăn với các bạn về còn no lắm!

– Khoai không thích, xúc xích cũng không vậy ăn món truyền thống nhé?

– Món truyền thống là món gì?

– Món này…

Diệp Lan lúc này nhận ra món ăn truyền thống mà chồng nói là gì thì cũng không kịp phản ứng nữa, vì môi Phong đã khóa chặt môi cô, nụ hôn vừa bá đạo vừa chiếm hữu khiến cô cũng mê mẩn… Thế rồi cả hai nhanh chóng chìm vào cuộc yêu với tất cả cảm xúc và bản năng tuyệt vời nhất cho tới khi hai thân thể mệt mỏi mới chịu buông nhau ra…

Dù vẫn đang thở hổn hển vì cuộc vận động kịch liệt vừa mới đây, nhưng Phong lại muốn trêu vợ mình:

– Giờ em đã hiểu món ăn truyền thống chưa?

– Ghét… Đồ lươn lẹo…

– Hi hi… Nhưng mà thích phải không?

– Không biết!

– Thế để anh làm lại lần nữa để em cảm nhận nhé?

– Thôi đi, em mệt đến nỗi này đây! Mai còn đi cả ngày nữa đó!

Tuấn Phong nghe vợ kêu mệt thì bỏ hết vẻ đùa cợt mà chuyển sang nghiêm túc:

– Hay là em nghỉ thực tập ở công ty A đi, tập trung làm luận văn tốt nghiệp là được rồi!

– Em muốn ra trường đi làm thuận lợi hơn, cố gắng một chút là được!

– Nhưng nhìn em tất bật anh không nỡ!

– Công việc sau này còn nhiều bận rộn, áp lực hơn, đi thực tập chỉ là va chạm ban đầu thôi!

Phong gật gù hồi lâu thì muốn tâm sự với cô về tình hình của nhà mình:

– Em này! Không phải anh có ý tứ gì cả, chỉ là anh không có chuyên môn kinh doanh nên không giúp được cho gia đình, và một mình Huy cũng đáng thương, vất vả quá!

– Có Trà My về giúp rồi, anh yên tâm đi!

– Vì em không giống các cô gái khác nên em không biết nhà mình có bao nhiêu chi nhánh công ty về đá quý. Hôm nay anh nói cho em biết rằng gia sản nhà mình rất lớn, đồng nghĩa với lượng công việc rất nhiều, và cũng phải đi thuê người có trình độ học vấn, ngoại giao tốt để cùng quản lý kinh doanh với Huy. Bố có tuổi rồi, làm cùng Huy cũng chỉ một, hai năm nữa. Trà My về giúp thì em ấy cũng chỉ quản lý về tài chính được thôi, vì đúng chuyên môn của mình nhưng em thì khác. Em học về ngoại giao, biết nhiều ngoại ngữ, nếu có em về sẽ giúp Huy rất nhiều trong việc phát triển công ty, mở rộng với các đối tác nước ngoài.

– Cho em suy nghĩ được không?

– Ừ, em cứ suy nghĩ đi! Nếu em vẫn quyết định theo ý tưởng ban đầu của mình thì anh vẫn tôn trọng em!

– Vâng. Em cảm ơn ạ!

– Mình ngủ thôi!

Diệp Lan đúng là bốn năm làm dâu nhưng chưa bao giờ hỏi chồng hay bất cứ ai trong gia đình về tài sản của nhà mình. Cô chỉ biết qua lời đồn rằng nhà anh rất giàu, nhưng xem ra còn hơn cả tỷ phú. Cô chỉ nghĩ nhà chồng cô kinh doanh đá quý với quy mô vừa phải, nhưng thực sự là cô không biết rằng mọi thứ đã mở rộng như thế. Mặc dù gia đình anh có gia sản lớn, nhưng từ bố mẹ đến anh và Huy, đều giản dị, sống không phô trương.

Diệp Lan nằm đó mà chưa vào giấc được vì những suy nghĩ đang chiếm hết tâm trí cô. Mỗi khi nhớ đến mẹ, cô chứa chất nỗi hận thù với những người đó, hận đến mức không thể nào kiểm soát được, nhưng cô không muốn điều đó xảy ra. Cô muốn làm cho họ chịu đựng, từ từ hối hận vì những hành động ác độc của mình. Các người thích ăn chơi, sống không có lòng nhân ái, nhưng có một ngày, cô sẽ khiến cho họ không còn gì cả, giống như ngày mẹ cô phải ra đi đau đớn như vậy. Cô đã nhịn đủ bao năm, thêm một ít thời gian nữa cũng không gì, những người đó có thể tranh thủ khi cô còn yếu đuối…

Tuấn Phong à! Xin lỗi anh nhé… Xin lỗi vì em không phải là một người tốt như anh nghĩ… Liệu khi anh biết em có mưu mô thủ đoạn, anh có thể tiếp tục yêu em không?

Bài viết liên quan