Người chồng mù chương 24 | Bí mật của Diệp Lan

18/12/2023 Tác giả: Hà Phong 343

Đêm qua, Diệp Lan thức trắng đến khuya nên sáng nay cô dậy muộn. Lo lắng về việc trễ học, cô chỉ kịp cầm theo miếng bánh mì rồi chạy ra cổng, nhưng Phong gọi cô lại:

– Đợi anh chở đi!

– Không được! Anh không nên đi ra ngoài, bụi bặm vào mắt không tốt đâu.

– Anh đeo kính, ngồi trong ô tô mà!

– Nghe em! Cứ ở nhà đi, em bắt xe đi được rồi! Vậy nhé!

Diệp Lan không để Phong nói thêm, chạy biến ra cổng vẫy taxi. Phong quay lại phòng ăn, mẹ lại trêu:

– Sao hai đứa sáng nay dậy muộn vậy? Bữa sáng không kịp ăn nữa.

– Vì ngủ ngon quá chứ bọn con có làm gì đâu!

– Chắc con lại tra khảo đến tận đêm chứ gì?

– Mẹ nghĩ xấu cho con!

– Nhớ vợ thì trưa lái xe đi đón đi! Ngồi trong xe nhớ đeo kính cẩn thận!

– Vâng. Con biết rồi!

– Ăn sáng đi con!

– Vâng. Con mời mẹ!

Đầu óc đang nghĩ về vợ, Phong không còn muốn ăn nữa. Bà Lệ nhìn con trai muốn bỏ phở thì gõ tay xuống bàn…

– Con yên tâm, con gái sợ béo, ăn miếng bánh mì với hộp sữa là đủ rồi, một bữa như vậy không cần quá lo lắng.

– Vâng.

– Mẹ tưởng Huy đã chiều vợ quá rồi, giờ thấy con còn gấp mấy lần em trai đấy! Kể bố Nghiêm biết độ của hai đứa thì tốt quá!

– Mẹ chê bố con! Chẳng qua bố thương mẹ nhiều lắm, không nỡ để mẹ làm dù là việc nhỏ nhất đâu.

– Chỉ có điều bênh vực nhau là không ai bằng. Mà không nói nhiều nữa! Mau mau mà sinh cho tôi đứa cháu đi!

– Con bắt đầu triển khai đây mẹ!

– Tốt… Tốt… Mẹ chờ tin vui đấy!

Bà Lệ rất vui khi con trai nói về việc triển khai này, cô tính ngày để làm lễ cưới cho hai con. Con dâu bà chắc chắn sẽ tốt nghiệp đạt loại giỏi và là một chuyên viên ngoại giao thương mại xuất sắc nhất. Từ nay, con trai bà sẽ tự tin đứng trên bục vinh quang với người vợ tài hoa. Không còn ai có thể khinh thường con trai của bà nữa mà chỉ có sự hâm mộ và tán thưởng…

Phong ngồi đếm thời gian cho đến trưa để đi đón vợ. Trải qua cảm giác lái xe lại, anh cảm nhận được sự khó khăn mà Lan đã phải trải qua hàng năm qua. Vợ anh phải đi bốn chặng xe buýt mỗi ngày, không kể những công việc tăng thêm từ trường hay công việc phát sinh. Nhưng cô không bao giờ than phiền, không nhờ đến sự giúp đỡ của người khác, và cố gắng hết mình. Lan luôn là người đặc biệt, điều này khiến Phong yêu và trân trọng cô hơn…

Đỗ xe gần cổng trường, Phong chờ đợi Lan xuất hiện giữa đám sinh viên. Khi thấy cô, anh liền nhấn còi và gọi điện thoại:

– Em nhìn bên trái kìa!

– Sao vậy ạ?

– Nhìn sang bên trái đi em!

– Ơ… Tại sao?

– Đi nhanh đi!

Diệp Lan, nhìn thấy xe Phong, nhanh chóng đến và mở cửa. Trước khi cô kịp nói gì, Phong nhanh chóng nói:

– Anh đã nhắc em mà, sao em không nghe lời! Mắt anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, giữ gìn sức khỏe là quan trọng đấy!

– Anh biết rồi, anh ngồi trong xe mà!

– Anh chỉ muốn em đừng lo lắng nhiều thôi. Đợi em lên thay đồ, anh mời em ăn!

– Được rồi, nhưng anh nhớ giữ gìn sức khỏe!

Phong cười và hứa sẽ cẩn thận. Khi về nhà, Lan cũng đành mở lòng cười sau khi anh giải quyết tình huống một cách hài hước. Phong đề nghị ăn trưa sớm và mời Lan thay đồ, nhưng Lan muốn chờ bố và em trai về ăn cùng. Phong giải thích rằng bố và Huy bận, nhưng Lan vẫn khá quan tâm đến họ. Bữa trưa chỉ có một số ít người, bà Lệ chủ động đề cập đến vấn đề tổ chức đám cưới, nhưng họ quyết định để cặp đôi tự thảo luận và quyết định.

Phong và Lan đồng tình với quan điểm của bà Lệ và hứa sẽ bàn luận và báo cáo sau. Bà Lệ tỏ ra quan tâm và ưu tiên ý kiến của hai người, và họ cảm thấy an tâm với sự hỗ trợ và hiểu biết từ phía gia đình. Lan cảm nhận lòng biết ơn sâu sắc đối với bà Lệ, người đã luôn quan tâm và tôn trọng cô từ ngày đầu tiên bước chân vào gia đình này. Khi cô nhớ lại những ngày khó khăn, cô không khỏi cảm thấy ấm lòng và biết ơn.

– Diệp Lan? Diệp Lan?

Khi Tiến Phong gọi cô tên hai lần, cô vội vã trả lời:

– Vâng ạ!

– Em sao mà suy nghĩ nhiều, mẹ rời đi em không để ý à?

– Ôi… Em xin lỗi! Mẹ đã ăn xong rồi ạ?

– Ừ, mẹ bảo chúng ta ăn trước rồi tính sau.

– Ôi… Em không nghe thấy gì hết, em có làm mẹ giận không ạ?

Tuấn Phong nghe cô nói như vậy, anh đặt ngón tay lên trán cô đùa:

– Em chuyên lo kiểu trầm lắng nên mẹ quen rồi!

– Em như vậy bao giờ?

– Mới mấy hôm trước thôi, Trà My hỏi em cũng không biết. Ở ngoài thì nhanh nhẹn, về nhà lại như đứa trẻ bỏ đi chơi xa vậy.

– Anh nói em à?

– Có lẽ em đang trở thành bà lão đây!

– Anh chê em già lão à?

– Chỉ là em đang có dấu hiệu như vậy! Có khi phải xem xét lại liệu có nên cưới một bà lão như em không?

– Hứ… Đã đăng ký kết hôn rồi, cưới hay không anh cũng không thoát khỏi em đâu, ở đó mà còn đòi lựa chọn… Ha ha…

Khi nghe tiếng cười sôi nổi của vợ, Phong cảm thấy hạnh phúc và thoải mái, anh nhấn nhá vào đôi má đáng yêu của cô kèm theo những lời đùa hài hước…

– Trông cái mặt vênh váo chưa kìa?

– Chuyện! Gạo đã nấu thành cơm rồi thoát mà dễ à!

– Cứ muốn thoát đấy thì sao?

– Em khóa cửa thoát hiểm rồi, hết đường chạy trốn!

Ha ha…

– Cười kiểu đó, em mua thêm thuốc đây!

– Thuốc gì vậy cô vợ lắm chiêu?

– Bả!

– …!!!

Ha ha…

Lần này, đến lượt Diệp Lan nở một nụ cười chiến thắng, cô cười rất hạnh phúc rồi chạy lên phòng ngủ. Sau vài giây ngơ ngác, Phong mới hiểu được từ “Bả” của cô là gì. Hóa ra cô vợ này thật khéo léo, dám nói trêu chọc anh thì anh sẽ biết tay…

Phong chạy theo và ôm cô chặt, anh hỏi với giọng đùa độc đáo:

– Tính mua bả về làm gì vậy?

– Thế anh nghĩ em mua thứ đó về làm gì?

– Không biết mới hỏi.

– Đánh bả tên chồng muốn thoát vai đấy!

– Ờ à… Em giỏi nhỉ? Định ám sát chồng à?

– Léng phéng là đánh bả hạng nặng luôn đấy!

Ha ha…

– Cười gì?

– Em không cần đánh bả, anh cũng sẽ tự ɦế tất cả dưới tay em rồi!

– Lỡm…

Hai người cùng cười vui, lăn lộn trên giường và sau đó không mất lâu, Phong tiếp tục giọng nói ngọng để đùa vợ:

– Anh bảo này!

– Gì đây?

– Hay là giờ em thử đánh bả anh luôn đi!

– Đồ tham lam… Mới tối qua xong đó!

– Đó là việc của tối qua! Còn hôm nay là sang ngày mới rồi!

– Không thể tiếp tục nói chuyện với anh được! Em nghỉ chút đây, đầu giờ chiều em lại bận việc rồi!

– Thế… Chiều nay em không được nghỉ à?

– Không ạ! Dù là thực tập cũng phải nghiêm túc chứ! Ngoan ngủ đi! Tối về em bù!

– Nhớ nhé?

– Không nhớ anh cứ phạt gấp đôi!

– Chỉ được cái nói hay thôi, chứ lần nào bảo bù cũng bùng anh!

– Hihi… Lần này nhất định không bùng nợ đâu. Em nói sai thì phạt gấp ba luôn!

Phong không thể nói gì thêm, cô vợ nhanh miệng của anh không chỉ thông minh mà còn rất hóm hỉnh. Anh nhìn cô nàng mới đặt lưng không lâu mà đã chìm vào giấc ngủ sâu, khiến Phong không nỡ làm phiền và chỉ ôm cô thật chặt.

Tuấn Phong không cảm thấy buồn ngủ, chỉ im lặng ngắm vợ đang ngủ. Lúc này, máy điện thoại của cô có tin nhắn đến. Phong không muốn xâm phạ quyền riêng tư của vợ, chỉ muốn giảm âm lượng để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Nhưng khi anh cầm điện thoại, một dòng tin nhắn lạ xuất hiện. Đọc lại, anh cảm thấy tò mò và quyết định mở điện thoại để đọc toàn bộ nội dung. Tuy nhiên, điện thoại đã được khóa bằng mật khẩu.

– Tôi đã có thứ cô cần! Liên lạc lại cho tôi ngay!

Dòng tin nhắn ngắn hiển thị trên màn hình điện thoại khiến Phong nghi ngờ về sự đồng thuận của vợ trong một giao dịch gì đó. Vợ anh, người trước giờ luôn giản dị và học hành, giờ lại trở nên phức tạp hơn. Phong cảm thấy một sự không ổn, nhìn vợ rồi lại nhìn điện thoại, anh muốn thử vận may để xâm phạm quyền riêng tư của cô. Tuy nhiên, khi nhập các số anh đoán là mật khẩu, điện thoại không mở được và bị vô hiệu hóa trong ba phút.

Anh không mở nữa, đặt điện thoại về chỗ cũ và chờ đến gần giờ vợ đi làm để đánh thức cô. Diệp Lan tỉnh dậy, xem giờ và chuẩn bị cho một ngày mới. Khi cô rời phòng, Phong quyết định đặt một câu hỏi:

– Em mới đặt mật khẩu điện thoại à?

– Vâng, em mới đặt để tránh tình trạng nhặt được điện thoại khó sử dụng được.

– À, ừ…

– Tài liệu học tập, mật khẩu ngân hàng, thông tin cá nhân… nên phải cẩn thận.

– Ừ, cũng đúng thôi.

– Anh đi làm, em đi trước. Tối về anh gặp em sau nhé!

– Anh chở em đi!

– Em đi chung với Khải, cậu ấy sẽ đón em, anh nghỉ ngơi ở nhà.

– Khải lại đón em à?

– Sao thế? Anh có ghen đâu?

– Không… không có…

– Vậy thì em đi đây!

Phong cười nhẹ, không tỏ ra ghen, vẫy tay như không có gì. Nhưng khi vợ rời phòng, anh chạy gần cửa sổ để nhìn xuống. Thấy chiếc xe của Khải đã đỗ trước cổng, Phong trở nên căng thẳng. Anh nhìn Khải mở cửa cho vợ với ánh mắt đen tối. Cuối cùng, anh quyết định gọi điện cho bác sĩ quen thuộc của gia đình:

– Chú ơi? Mắt của cháu tĩnh dưỡng gần ba tháng rồi, đã có tiến triển chưa ạ?

Bài viết liên quan