Người chồng mù chương 25 | Trả ơn
– Tại sao vậy? Công việc có thể chờ đợi cả đời mà không cần phải vội vã, phải không?
– Dạ… Cháu… Cháu đã quyết định rồi chú ạ!
– Quyết định vì cháu nhớ nghề hay còn lý do nào khác?
– Cháu thật sự nhớ nghề ạ! Chú xem cháu có thể ra ngoài đi làm được chưa ạ?
Bác sĩ nhìn cháu với ánh mắt lo lắng, thời gian tĩnh dưỡng của cháu chưa đến ba tháng, nhưng cháu đã tỏ ra hăng hái và không giữ gìn cẩn thận. Bác sĩ nhận ra rằng cháu không thể được chiều theo ý muốn vội vàng.
Sau một khoảnh khắc im lặng, bác sĩ nghiêm túc nhắc nhở Phong:
– Phong! Cháu đã sống trong bóng tối suốt bốn năm, cảm giác của cháu như thế nào?
– Tại sao chú hỏi vấn đề này đột ngột vậy ạ?
– Chẳng qua là muốn nghe ý kiến của cháu thôi!
Phong cảm nhận nỗi sợ khi phải sống trong bóng tối, nỗi sợ mà anh không bao giờ muốn trải lại. Anh trả lời ngay:
– Đó là những ngày tồi tệ nhất ạ! Cháu không muốn phải trải qua lần thứ hai!
– Vậy thì đừng trả lời vội vã như vậy lần sau!
– Dạ?
– Nếu cháu muốn làm bất cứ điều gì sau sáu tháng, thì hãy làm, nhưng hãy nhớ luôn bảo vệ đôi mắt kỹ lưỡng, ngay cả khi chúng đã ổn định.
– Cháu…
– Cháu hiểu rằng có cơ hội để thay thế giác mạc không phải là điều dễ dàng, thực tế là rất khó khăn. Cháu đã trải qua cảm giác đó, nên cháu phải trân trọng đôi mắt sáng của mình. Đôi khi cơ hội chỉ đến một lần, cháu có hiểu không?
– Vâng, cháu hiểu rồi ạ! Cháu cảm ơn chú!
– Được rồi! Khi nào đã đủ ba tháng, hãy đến bệnh viện kiểm tra lại. Còn giờ, hãy ở nhà và dưỡng đôi mắt của cháu cẩn thận để hồi phục nhanh chóng nhất nhé!
– Vâng, cháu sẽ tuân thủ chú ạ!
– Ừ.
Những lời nhắc nhở và lời khuyên nghiêm túc của bác sĩ khiến Phong không muốn nghĩ đến việc đi ra khỏi nhà nữa. Anh quyết định gọi cho Quang, trợ lý của mình, để nhờ anh quản lý em trai của Phong.
– Cậu hãy giúp tôi quản lý em trai tốt hơn trong thời gian này!
Quang cười:
– Anh có ghen à?
– Tôi bảo cậu quản lý em trai mình, chứ không phải để cậu giải thích!
– Được rồi, anh biết rồi! Anh nóng tính quá!
– Nói nhiều thêm tôi sẽ đánh cậu đấy!
– Ha ha…
Phong tắt điện thoại và cố gắng nằm xuống để ngủ, nhưng tin nhắn trưa nay trên điện thoại của vợ vẫn hiện về trong đầu anh, khiến anh không thể ngủ được. Anh thậm chí còn nghĩ đến việc gọi điện thoại cho cha vợ.
– Tôi nghe đây!
– Chắc là Tuấn Phong, đúng không?
– Là tôi. Bố của Diệp Lan?
Nghe lời giới thiệu ấy, Phong đã nhận ra ai đó đã gọi. Tuy nói ra thì không lịch sự, nhưng bố mà bán con thì đúng là quỷ dữ. Mấy người nhà này toàn mặt dày, đã bán con rồi còn gọi đi gây sự, ăn vạ… Không biết lần này gọi trực tiếp cho anh có chuyện gì đây…
– Là ông à?
– Là bố đây! Bố nghe con đã nhìn được trở lại nên gọi qua chúc mừng con!
– Giữa chúng ta không có quan hệ gì đặc biệt cả. Lời chúc mừng này tôi không chấp nhận!
– Bố là bố của Diệp Lan sao con lại nói không quan hệ gì?
– Tôi nhớ không nhầm là ông bà đã ký giấy bán con rồi đúng không? Vì vậy, giữa ông bà và vợ tôi không còn quan hệ, tôi cũng không có liên quan!
– Đúng là lúc trước bố đã hối hận. Nhưng lúc đó Diệp Lan cũng nguyện ý.
– Ông là người bố tệ nhất mà tôi từng gặp. Tôi chỉ quan tâm đến vợ tôi. Đừng có gây phiền họ nữa!
– Khoan đã con rể…
Phong định tắt máy nhưng nghe ông kêu gào hai chữ “con rể”. Thực sự, anh muốn đáp trả nhưng không làm theo cảm xúc đó. Tắt điện thoại rất dễ nhưng lúc này anh muốn biết ý đồ của người đàn ông hám lợi ấy…
– Ông cần gì nữa không?
– Bố biết các con không coi trọng bố, nhưng bố cần sự giúp đỡ của các con…
– Ông mặt dày nói nhờ vả à?
– Bố đã hết cách rồi, chỉ có nhà con mới giúp được!
– Tôi không có thời gian!
– Phong à? Con đừng để thấy ૮.ɦ.ế.ƭ mà không cứu được không?
– Nói như thế mà ông không thấy nhục à? Khi ông quyết định bán con mình, ông đã nghĩ đến cô ấy chưa? Nếu cô ấy được bán đến nhà giàu nào đó ác như ông, liệu cô ấy có chịu nổi không? Hãy suy nghĩ về hành động vô nhân tính của ông, hãy sám hối đi chứ đừng ngồi đó hy vọng chúng tôi giúp đỡ!
– Con…
Tuấn Phong nói rồi tắt máy. Có vẻ như đã trực tiếp nói thẳng thắn đến ý, hay ông ta đã cảm thấy xấu hổ mà không trả lời. Nhưng mấy ngày sau, ông Đặng Chu vẫn trơ mặt đến nơi thực tập của Diệp Lan.
Diệp Lan vừa kết thúc ca làm việc thì thấy ông Chu đến. Cô biết ông ta đến tìm mình nhưng cố ý đi hướng khác. Ông Chu gọi to:
– Diệp Lan? Bố đây!
Vì là giờ tan làm, Diệp Lan không muốn thu hút sự chú ý, nên cô chủ động di chuyển để tránh gặp ông Đặng Chu:
– Bố tìm con có chuyện gì?
– Con gái à? Bố hết cách nên đành nhờ con giúp đỡ!
– Con chỉ gọi ông là vì máu chảy trong người con không thể thay đổi được, không có nghĩa là con phải chịu trách nhiệm với sự sống còn của gia đình ông! Ông về đi, đừng có đến đây làm phiền con nữa!
Diệp Lan nói và quyết định rời đi, nhưng ông Đặng Chu không buông tha, cứ bám dai dẳng như con đỉa:
– Con gái! Bố không đến xin tiền hay vay mượn, chỉ là nhờ con giúp một chuyện thôi, không khó đâu!
– Vấn đề đơn giản hay khó khăn con cũng không quan tâm!
– Diệp Lan, con ngoan mà! Bố không đến để làm phiền con. Công ty bố đang cần hạng mục của công ty KaTan để thay đổi vận mệnh. Con về nói với em chồng con để hạng mục đó chuyển sang công ty của bố đi!
– Việc này tôi không giúp được!
– Con không biết hay giả vờ không biết. Nhà chồng con giàu có, đầu tư ở mọi lĩnh vực, công ty nội thất KaTan là do em chồng con đứng sau, chú nó chỉ là người quản lý thôi. Một lời của em chồng con là quyết định được hết!
Diệp Lan mới biết thêm về khối lĩnh vực kinh doanh của gia đình mình. Ông Đặng Chu còn thêm vào:
– Em chồng con giàu có, nhất định sẽ giúp đỡ. Em cứ giúp bố, bố hậu tạ!
Cô cười nhạt và như đã nguội lạnh tình cảm:
– Được! Tôi sẽ giúp ông. Ông về chuẩn bị vốn từ từ!
– Ngoan thế! Con về đi, nhớ cẩn thận. Bố chờ tin vui của con!
Diệp Lan chỉ trả lời bằng sự im lặng và rời đi. Đến khi về nhà, cô đã không còn nước mắt để khóc. Cô đã chấp nhận thực tế và không muốn rơi vào những tâm trạng tiêu cực nữa. Khi thấy chồng đợi ở cổng, cô bỏ qua mọi suy nghĩ tiêu cực và ôm lấy anh:
– Sao không ở trong nhà mà ra đây đợi em?
– Anh mới ra thôi! Hôm nay em mệt không?
– Nhìn thấy chồng là hết mệt ngay rồi!
– Thật không?
– Thật!
Chụt… Chụt…
Cử chỉ nhanh nhẹn, Diệp Lan nhẹ nhàng hôn hai cái lên má Phong, cười rạng rỡ kể những câu chuyện vui từ chỗ thực tập. Phong không kịp phản ứng đã bị cô trêu chọc:
– Đi làm mà vui thế, tại sao không nhắn cho chồng một lời?
– Trước khi đi làm, chúng ta đã nói lời tạm biệt rồi mà. Cả buổi chiều, làm gì mà phải nhắn nhít, không làm lại đuổi việc em đấy!
– Đuổi thì về anh nuôi!
– Anh nuôi cái gì? Nhớ không, trước đây anh bảo em học là phải tự nuôi bản thân đấy! Có nhớ không?
– Không! Ai nói vậy chứ anh có nói đâu!
Diệp Lan nhìn chồng với vẻ bất lực, hình như Phong ngày càng mặt dày hơn. Anh bắt đầu đùa bỡn và bế cô lên, châm chọc cười:
– Cậu chủ Phong ngày càng gớm ghê!
– Dám nói xấu anh à?
– Nói xấu, nói anh xấu tính, mặt dày không sai đâu!
– Anh phải phạt em mới được!
– Từ từ, cẩn thận không ngã nhé em!
Phong bế Diệp Lan lên tầng, những ánh mắt chăm chú của người làm và những cười nhếch của dì Na và chú Thẩm. Bà Lệ thấy cảnh tượng này, chỉ biết cười và vẫy tay bảo mọi người tiếp tục công việc.
Dì Na đưa cốc nước mát cho bà Lệ và nói:
– Chị uống đi!
– Trời ơi, xa nhau có nửa ngày mà Phong vẫn cuồng vợ thế này!
– Càng tốt chị ạ, mình càng sớm được bế cháu!
– Chị đừng lo quá! Chuyện con cái thì cứ để tự nhiên, giục giã cũng không giúp gì!
– Thì đành vậy, biết sao được! Còn dì, xem xét bổ sung dinh dưỡng cho Lan nhiều hơn nhé, thấy nó gầy đi thấy buồn!
– Vâng.
Dưới tầng trên, vợ chồng Diệp Lan đang “nô nhau” trong phòng tắm. Phong bảo giúp vợ tắm làm là để có cớ làm chuyện lớn. Anh chỉ giúp cô xả nước, nhưng cả buổi tối, Diệp Lan không xuống ăn vì mệt nằm bê bết. Phong chờ đến khi cô tỉnh dậy mới ăn, hứa không làm gì nếu cô không muốn.
Sau đó, chỉ còn lại hai vợ chồng ở dưới, Diệp Lan nghịch ngợm hỏi:
– Anh đang trừng phạt em đúng không?
– Anh chỉ đang đợi em thôi, chứ không phải trừng phạt gì cả!
– Điêu!
– Thật đó, thương vợ lắm đấy!
– Vậy anh đền cho vợ đây! Món này đặc biệt làm cho em đấy! Ăn nhiều đi!
– Ăn chứ, ăn cho bõ công dì Na nấu!
– Nhưng nguyên liệu là anh tìm cho em đó! Ngon không?
Diệp Lan hiểu rõ đó là sự quan tâm của chồng, và tất nhiên cô không muốn Phong thất vọng.
– Dạ, ngon ạ! Em rất thích!
– Em ăn thêm đi!
– Anh cũng ăn đi này!
Sau khi hai vợ chồng đã ăn xong, họ quyết định đi bộ để tiêu hóa cơm. Trong khi đi bộ, Diệp Lan giục Phong về phòng trước, còn cô thì quyết định ghé thăm phòng của em trai, Trà My, để thấy bé.
Khi bước vào phòng Trà My, Diệp Lan nhìn thấy cảnh hai vợ chồng đang chuẩn bị cho bé uống sữa. Dáng vẻ của họ khi làm bố mẹ bỉm sữa thực sự làm Lan vui mừng. Cô nhìn chăm chú và tưởng tượng về tương lai của mình và Phong khi có em bé. Nghĩ đến điều đó, cô không giữ được nụ cười.
– Thật bận rộn đấy!
– Cháu hôm nay quấy lắm, giờ cứ vật vã suốt từ tối giờ đấy chị!
– Lại lười ăn à?
– Vâng. Cho ăn cháu cứ uống lên khóc mếu, giờ chuẩn bị ăn không biết có hết chỗ này không nữa!
– Chắc hôm nay thời tiết hơi khó chịu, mùa nóng này dù có điều hòa thì cũng không thoải mái lắm.
– Vâng, chắc vậy quá!
Sau khi bé ăn xong, Diệp Lan ngồi chơi với em bé cho đến khi nó ngái ngủ mới đứng dậy rời đi. Cô quay lại phòng khách thay vì về phòng của mình.
Khi Tuấn Huy xuống nhà rửa đồ cho con, anh thấy chị dâu vẫn ngồi ở phòng khách xem điện thoại. Anh nhắc nhở:
– Cũng không còn sớm, chị lên phòng nghỉ đi!
– Tôi ngồi đây chút rồi lên, anh Phong vẫn còn đang tập đàn trên kia!
Tuấn Huy cầm đồ của con xuống nhà rửa, nhớ ra việc cần nói nên anh hỏi luôn:
– À… Sắp tới chị tốt nghiệp, chị có ý định đi làm ở đâu chưa?
– Có mấy công ty mời hợp tác, nhưng chưa quyết định.
– Anh có đề nghị này, chị tham khảo xem sao? Em cần một người trợ thủ như chị thực sự.
Diệp Lan suy nghĩ về vấn đề này gần đây, nên cô chưa quyết định chọn công ty nào. Lúc đầu, cô có ý đi theo một hướng khác, nhưng sau khi nhận được sự ủng hộ và yêu thương từ gia đình chồng, cô đã thay đổi quan điểm. Nhìn chứng minh mình có kiến thức, kinh nghiệm và sự từng trải như hôm nay, cô hiểu rằng mọi thứ đều nhờ vào người mẹ chồng tốt bụng đã tạo điều kiện cho cô. Có lẽ đã đến lúc cô trả ơn nhà chồng rồi.
– Được! Tôi đồng ý với chú!