Người chồng mù chương 26 | Hạnh phúc ngỡ ngàng
Tuấn Huy thể hiện sự vui mừng và hạnh phúc khi nhận được sự đồng ý của chị dâu.
– Cảm ơn chị! Có chị hỗ trợ em, em yên tâm rồi!
– Chị chẳng qua lại gì, anh chị là người nhà mà.
– Có phải chú đánh giá cao tôi quá không?
– Không hề! Em nhìn ra khả năng của chị mà!
– Chú nói như vậy tôi còn cảm thấy áp lực đấy!
– Chị đừng lo, chỉ là đánh giá thực lực thôi!
Em chồng chị dâu nói chuyện thân thiện, Tuấn Huy suy nghĩ về việc bảo chị dâu đi làm giúp anh sớm một chút, nhưng anh nhớ đến đôi mắt của anh trai vẫn chưa hồi phục hoàn toàn và lo lắng về sự ghen tỵ giữa anh trai và Khải. Do đó, anh đưa ra đề nghị một cách hài hước:
– Để sau lễ tốt nghiệp… À không… Để sau lễ cưới đi! Cho anh chị tận hưởng thêm chút thời gian rảnh rỗi nữa rồi sau đó mới vào việc cũng được!
– Chúng tôi làm vợ chồng bốn năm nay rồi chứ có phải mới bây giờ đâu!
– Bốn năm lặng lẽ không ai biết, thời khắc huy hoàng mới tỏ hay!
Nghe em chồng nói như vậy, Diệp Lan nhún vai cười vui vẻ:
– Chú dạo này cũng bắt đầu thơ thẩn, ví von nhỉ?
– Ha ha … Em chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ vần đáo để! Thế anh chị có định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa, em đặt giúp?
– Giờ là vỡ mật chứ trăng mật gì nữa!
– Ha ha… Anh trai em mong chờ lắm đấy!
– Mong chờ mà vẫn còn ở tầng trệt phòng tập đàn kia kìa… Chứng tỏ đã bắt đầu chán vợ rồi đấy!
– Ha ha…
Nhìn em chồng cười hòa nhã trước những lời trêu đùa, Diệp Lan cũng nắm bắt cơ hội để hỏi về công ty KaTan:
– À… Tôi có chút việc nhờ chú!
Tuấn Huy nhận ra chị dâu hỏi về công việc nên anh trả lời nghiêm túc:
– Vâng, chị cứ nói!
– Ờ… Tôi biết nói ra thì hơi ngại nhưng chỉ có chú mới giúp được!
– Đều là người nhà, chị cứ nói đi đừng ngại!
Mặc dù là một vấn đề khó nói, nhưng nếu không nói ra thì không còn cách nào khác, Diệp Lan thở dài trong lòng và sau đó tiết lộ ý định của mình:
– Hạng mục của KaTan để cho công ty bố tôi được không?
– …!!!
Tuấn Huy có chút ngạc nhiên khi chị dâu bất ngờ đặt câu hỏi này, nhưng anh vẫn trả lời một cách bình tĩnh:
– Thực ra công ty của bố chị không đủ điều kiện để gồng gánh hạng mục lớn nhưng nếu chị đã hỏi như vậy thì em sẽ lưu ý.
– Chú không hỏi tại sao ư?
– Đã là người nhà thì không cần hỏi, với em tin chị!
– Cảm ơn chú! Chỉ một lần này thôi! Chú giúp tôi nhé!
– Được! Vậy em sẽ nói với chú Đông một tiếng, chuyển hạng mục này cho bố chị!
– Cảm ơn chú nhiều!
Sau đó, ông Đặng Chu cùng thư ký của mình đến công ty KaTan để tiến hành buổi dự thầu. Ông Đông, người chủ trì buổi dự thầu, là người đại diện pháp lý của công ty KaTan. Mặc dù ông Đặng Chu đã được cháu trai thông báo trước về cuộc gặp này, nhưng khi ông ta bước vào phòng làm việc, ông Đông vẫn giữ thái độ bình thường mà không tỏ ra quá bất ngờ. Tuy nhiên, ông Đặng Chu không chịu đồng ý và tiếp tục tỏ ra lạnh lùng:
– Hạng mục này ông giành được hoàn toàn là nhờ vào con gái của ông, chứ một công ty nhỏ như của ông không đủ điều kiện tham gia đấu thầu.
Nghe rõ từng lời, nhưng ông Đặng Chu vẫn phớt lờ và trơ tráo:
– Chúng ta đều là người một nhà mà, lọt sàng xuống lia vẫn tốt hơn là vào tay người ngoài!
Ông Đông nghe câu này muốn phỉ nhổ vào bản mặt của ông Đặng Chu, nhưng vì Tuấn Huy đã dặn dò nên ông chịu đựng lại:
– Ô… Nghe cũng hợp lý! Có điều tôi phải nhắc nhở ông! Chúng tôi đối với chuyện làm ăn rất nghiêm túc, tiến độ, chất lượng và lợi nhuận phải tгêภ hết. Nếu ông không đáp ứng đủ, chúng tôi sẽ lập tức thay đổi công ty khác cho hạng mục này!
– Ông yên tâm! Tôi hiểu nguyên tắc làm ăn mà!
– Hiểu thì mời ông xem qua các điều khoản trong bản hợp đồng đi! Xem kĩ rồi hãy quyết định có hợp tác được hay không?
Bình thường ông ta sẽ xem rất chi tiết các điều khoản giằng buộc của đôi bên, nhưng với hợp đồng của bên KaTan, ông ta chỉ xem qua, cười đắc thắng rồi kí cái rụp. Ông Đông lên tiếng nhắc nhở:
– Một hợp đồng lớn mà ông có vẻ qua loa quá nhỉ?
– Chúng ta đều là người nhà mà, tôi chắc chắn bên ông không quá khắt khe với bên tôi đúng không?
– Tôi đã nhắc nhở ông ngay từ đầu mà hình như ông quên rồi thì phải?
Trước lời nhắn nhủ của ông Đông, làm ăn thì nên thức thời, xem xét cẩn thận hay ít nhất cũng bộc lộ thái độ thiện chí. Tuy nhiên, ông ta lại chọn cách phớt lờ và sau đó là lên giọng nói dằn mặt:
– Ông Đông! Ông là chú ruột của cậu Huy nhưng tôi là bố đẻ của Diệp Lan vợ của Tuấn Phong đấy, nên ông xem cư xử thế nào cho hợp lý! Con gáι tôi đã ᵭάпҺ tiếng thì ông nên biết rõ mà nhượng bộ chứ không phải đem mấy cái điều khoản ra làm khó tôi đâu.
Cũng biết ông ta dã tâm, khó ưa nhưng không nghĩ lại đến mức mặt dày trơ tráo quá thế này, ông Đông không thèm phí lời mà chỉ nhắn nhủ một câu nghiêm túc:
– Đừng nói tôi không nhắc trước, đã là làm ăn thì không nên qua quýt. Bên nào không làm đúng yêu cầu thì sẽ chịu trách nhiệm! Lúc ấy không ai giúp được ông đâu!
Ông ta nghe ông Đông nhắc nhở không những không xem lại mà còn cười mỉa mai:
– Ha ha… Ông yên tâm! Bên tôi sẽ nghiêm túc hoàn tħàɲħ ħạng mục này nên ông khỏi lo có chuyện gì xảy ra mà sợ phải chịu trách nhiệm!
– Tốt nhất là không nên có vấn đề gì xảy ra!
Tuấn Huy lúc này đang bàn việc với bố thì nhận được điện thoại của chú mình, nên anh không chậm trễ mà nghe máy luôn:
– Cháu nghe đây ạ!
Ông Đông kết nối được với cháu trai thì ngay lập tức mắng nhiếc bố của Diệp Lan:
– Cái tên già đáng ghét, ông ta nghĩ mình là ai không biết!
– Chú! Chú bình tĩnh đã!
– Cháu không có ở đây nên không biết cái vẻ coi thường người khác rồi ỉ vào con gáι nói thánh tướng, bực mình!
– Chú bớt giận, không cần chú nói cháu cũng hình dung ra. Chú nghe lời cháu, cứ mặc cho ông ta ʇ⚡︎ự tác ra oai nếu không làm đúng như hợp đồng thì thẳng thừng loại!
– Nhưng làm thế liệu Diệp Lan nó có giận chúng ta không? Dù gì cũng là bố con bé!
– Chị ấy nhắn cháu chỉ cần giúp ông ta trúng thầu là tình nghĩa rồi!
– Nhưng mà…
– Cháu đang bàn với bố chút việc, tối chú sang nhà cháu ăn cơm thì mình bàn tiếp nha chú!
– Ừ. Cháu làm việc đi!
Ông Nghiêm nghe cuộc nói chuyện của con trai xong thì cũng đoán được ít nhiều nên hỏi:
– Chị dâu con xin cho ông ta nhận hạng mục này à?
– Vâng. Con không hiểu sao chị ấy lần này lại muốn giúp đỡ ông ta nữa!
– Tình phụ ʇ⚡︎ử nói cắt nhưng dễ gì mà cắt đứt được chứ, huống hồ chị dâu con lại là người sống tình cảm.
– Bố nói cũng đúng nhưng con thấy thái độ của chị ấy hôm trước nói chuyện với con xin giúp ông ta thì không có vẻ còn tình nghĩa cha con lắm!
– Thôi, con cứ giúp người ta nốt lần này đi!
– Vâng ạ!
– À… Bố dặn này! Nói thì thế nhưng con cũng phải tính trường hợp dự bị công ty hỗ trợ hạng mục này đi, bố thấy bên ông ta không khả quan cho lắm!
– Bố yên tâm. Con đã có phương án dự phòng ạ!
– Vậy thì được rồi!
Lấy được hạng mục lớn dễ dàng mà còn dằn mặt được chú của Tuấn Huy thì ông Đặng Chu cười như ma làm. Bà Thu Liễu thấy chồng từ lúc về tới giờ cứ cười suốt thì lên tiếng nhắc nhở:
– Cười ít thôi, lo mà làm rồi lấy lại số tiền đã vay ngân hàng đi!
– Bà cứ yên tâm, rồi đâu sẽ vào đó!
– Mà lần này ông cũng lạ, nói con Lan nó giúp lấy được hạng mục thì không bảo nó cho tiền làm vốn luôn lại còn ra cái điều không cần!
– Bà thông minh sành sỏi mà nhiều lúc lại cứ như không biết! Trước mắt bảo nó giúp vào được đã, chứ đòi một lúc hai quyền lợi như thế nó điên lên không giúp thì mình công cốc à? Găng quá đôi khi hỏng việc!
– Nó dám không hỗ trợ ông?
– Bà cũng vừa phải thôi, có nghe câu: “Con giun xéo mãi cũng quằn” chưa?
– Con ranh đó dám láo toét thì nó ૮.ɦ.ế.ƭ với tôi, tôi còn nắm đằng chuôi thì tôi sợ gì chứ?
– Bà nắm cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi, tôi là cứ phải ăn chắc, khi đi được nửa hạng mục thì tôi mới nhờ lấy tiền của nó, lúc đó tôi bảo hết vốn không làm được nhất định nó sẽ giúp. Tôi tin chắc nó không dám để tôi làm tổn thất cho nhà chồng nó đâu, nó sợ nhất là mất mặt mà!
Nghe kế sách của chồng bà Thu Liễu nhìn ông ta cười xấu xa:
– Ô…Nghe mới đầu còn tưởng ông có chút nghĩ cho nó nhưng không ngờ ông còn ác hơn cả tôi. Dồn con gáι vào chỗ bí như thế thì gọi là bóc lột đấy! Ông cũng thật là…
Bà ta bỏ lửng câu nói rồi lại cười ha hả thì ông ta nói tiếp:
– Ai bảo nó là cái cây rút tiền, tiền vàng quanh người nhiều như thế thì san sẻ bớt cho gia đình chứ!
– Đúng… Đúng nhỉ?
– Bà với con Nguyệt cứ ăn chơi thoải mái đi, giờ khỏi lo hết tiền nữa! Nhà có hẳn cái ngân hàng to thế ăn cả đời cũng không hết! Mà phải nói con bé đó thế mà hên, vào đúng nhà giàu có, tôi mới điều tra được tài sản nhà họ con cháu ăn mấy đời chắc cũng không hết đâu.
– Vậy cơ á?
– Một trăm phần trăm luôn! Ai cũng tưởng nhà chồng nó chỉ chuyên kinh doanh về đá quý nhưng có ít ai biết là họ còn kinh doanh thêm rất nhiều mặt hàng khác, bảo sao lại giàu như vậy.
– Thế thì tôi phải năng dạy dỗ con gáι ông mới được! Cái mỏ vàng này không chịu khai thác thì lãng phí quá!
– Bà làm gì cũng phải cẩn thận không hỏng chuyện của tôi đấy!
– Ông cứ yên tâm!
Sau bốn năm vất vả kiên trì thì cuối cùng Diệp Lan cũng cầm tгêภ tay tấm bằng đại học loại xuất sắc, ước mơ chạm tới đại học, quyết tâm giành được tấm bằng loại ưu, tham gia trải nghiệm làm thêm để tích lũy kinh nghiệm… Tất cả đã đạt được… Nhưng trong lòng cô lại có chút chua xót…
– Mẹ à! Con gáι cuối cùng cũng làm được rồi! Mẹ tгêภ đó có thấy con gáι của mẹ giỏi không? Mẹ khen con một câu đi chứ đừng chỉ nhìn con như thế… Mẹ…
Tấm bằng tốt nghiệp danh giá là kết quả, là niềm vinh hạnh của tất cả các sinh viên cũng là niềm ʇ⚡︎ự hào của mỗi gia đình. Thế nhưng đối với cô gia đình ruột ϮhịϮ là một thứ rất xa sỉ… Diệp Lan ʇ⚡︎ự hỏi rồi lại ʇ⚡︎ự cười bản thân và rồi lại ʇ⚡︎ự nuốt hết nước mắt vào trong vì người chồng thân yêu của cô đã đứng trước mặt với bó hoa rất to và đẹp…
– Chúc mừng em!
– Cảm ơn chồng!
– Em rất giỏi! Thật sự anh rất tự hào về em!
– Em học theo anh đấy! Người đàn ông tài giỏi của em!
Tuấn Phong nhìn vợ với ánh mắt ấm áp, giọng nói lúc này trở nên ngọt ngào…
– Còn em là tình yêu, là nguồn động lực lớn lao của anh!
Hai vợ chồng ôm nhau một cách nhẹ nhàng, nhưng tình cảm trong thời khắc này lại không hề nhẹ chút nào. Đôi mắt ướt của Diệp Lan đã được bàn tay và đôi môi ấm áp của Phong lau khô đi nhanh chóng và anh ta còn dành cho cô một điều rất đặc biệt ngay trong dịp quan trọng này…
Tuấn Phong vuốt nhẹ tóc cho vợ và rồi đột ngột quỳ xuống trước mặt cô, không để ý đến sân trường đang nhìn. Đây là sự biểu hiện của tình yêu, nơi mọi thứ xung quanh trở nên không quan trọng và chỉ có người phụ nữ trong tay anh là quan trọng nhất.
Chiếc nhẫn kim cương xuất hiện từ túi áo của Phong, và anh ta nói lời chân thành:
– Diệp Lan! Em đồng ý cùng anh đi suốt quãng đường còn lại không?
Thật sự, Diệp Lan không tin vào điều này, và đối với cô, tình thương và sự chú ý từ gia đình và anh đã là quá đủ. Một bước cầu hôn như trong phim truyện, cô thường nghĩ rằng chỉ có trong ảo tưởng, nhưng khi chính mình trải qua, cô thực sự bất ngờ và không biết phải làm gì trong tình huống này. Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô của mọi người xung quanh đang thúc đẩy cô:
– Chấp nhận đi! Chấp nhận đi…
Ngoài những lời động viên, cô còn nghe được những lời khen ngợi về anh ta, về tình cảm và sự chân thành. Các chiếc điện thoại cũng chĩa vào họ để ghi lại khoảnh khắc quan trọng này… Nhưng cô vẫn đứng ngơ ngác, cho đến khi Phong nói tiếp:
– Bốn năm qua, anh chưa dám cầu hôn em vì anh tự ti, vì anh cảm thấy mình là gánh nặng. Nhưng bây giờ, anh có thể khẳng định rằng mình xứng đáng với em, sẵn lòng bảo vệ em, bất kỳ điều gì em muốn, anh đều ủng hộ! Diệp Lan à! Anh yêu em!
Diệp Lan thực sự bất ngờ và hạnh phúc. Giọt nước mắt hạnh phúc lại tràn ra…
– Em đồng ý!
Ánh mắt hạnh phúc và cử chỉ ân cần, Phong đặt chiếc nhẫn lên ngón tay của Diệp Lan rồi hôn cô một nụ hôn ngọt ngào, ôm cô thật chặt. Diệp Lan hạnh phúc trong vòng tay ấm áp, nhưng sâu thẳm trong cô vẫn còn một nỗi lo lắng…