Người chồng mù chương 27 | Cạn tình cạn nghĩa

18/12/2023 Tác giả: Hà Phong 390

Diệp Lan đợi mong lễ tốt nghiệp này một cách hứng khởi, trong khi đó, Tuấn Phong cũng chờ đợi với sự mong đến hạnh phúc. Cả hai đã chuẩn bị kế hoạch cho hôn nhân và chỉ còn chờ đến ngày cưới.

Trong thời gian này, ông Đặng Chu đang tiến hành triển khai hạng mục của KaTan, mặc dù mới tiến hành một phần chặng đường, nhưng ông ta trông có vẻ tự tin và không coi trọng tính quan trọng của hạng mục. Ông Đông lo lắng về hiệu suất công việc, không cảm thấy an tâm khi để ông Đặng Chu, một người hám tiền và lười biếng, đảm nhiệm. Ông đang kiểm tra và đôn đốc một cách khẩn trương.

Khi gặp Đặng Chu, ông Đông tỏ ra tức giận và chỉ trích:

– Ông bảo người xử lý ngay phần này cho tôi. Đồ nội thất phải lắp đặt đúng kích cỡ, người của ông làm sai lệch nhiều như vậy thì làm sao mà sửa được?

– Ông làm gì mà nổi giận thế, làm sai thì sửa thôi, còn gì?

– Thời gian bàn giao đã đến mà ông lại làm ăn như thế. Nếu nhà ông có tiền bồi thường thì chúng tôi không vấn đề gì, nhưng chúng tôi không thể vứt tiền qua cửa sổ như ông!

– Thời hạn còn nửa năm, chúng tôi sẽ hoàn thành đúng hẹn. Nếu ông cảm thấy không an tâm, chúng tôi có thể bàn giao sớm.

Trước sự quyết liệt của ông Đông, Đặng Chu tỏ ra bất bình, đặt tờ biên bản xử phạt xuống đất mà không đọc. Ông Đông quyết định xử phạt để hắn nhận thức được.

– Đừng nghĩ có con dâu chống lưng là ông muốn làm gì làm. Tôi có quyền rút ông khỏi gói thầu này bất cứ lúc nào!

– Ông làm gì cũng vừa phải thôi! Công ty này có nửa cổ phần là của con rể và con gái tôi đấy!

– Được! Ông đợi xem!

Ông Đông quay người rời đi, nhưng thư ký của ông theo kịp. Ông quyết định không để tình hình trở nên như ông Đặng nghĩ.

Lúc này, Diệp Lan và Tuấn Phong đang ở cửa hàng chọn đồ cưới. Thấy ông Đông bước vào với vẻ mặt tức giận, cả hai dừng lại. Diệp Lan nhanh chóng đứng dậy và mời chú chồng:

– Chú! Chú có việc gì vậy ạ?

Ông Đông nhấc cái cavat, bày tỏ sự bực bội với cách làm việc của ông Đặng Chu:

– Hai đứa có ý kiến thì chú cũng cần nói ra, chú thực sự không kiên nhẫn với ông Đặng Chu nữa rồi!

Diệp Lan hiểu rằng ông chồng đang phê phán ông Đặng Chu và nhanh chóng đề xuất để ông ta làm theo điều khoản hợp đồng.

– Chú nghĩ tại sao cháu không bênh vực bố mình đúng không ạ?

– Đúng vậy, chú đúng là nghĩ vậy!

– Cháu muốn bênh nhưng chỉ bênh người làm ăn thiện chí. Người không thiện chí chỉ biết dựa vào mối quan hệ thì cháu không thể bênh được, dù đó là bố cháu. Chú và Tuấn Huy đã tạo điều kiện, nhưng bố cháu không biết nắm bắt, cháu không thể để làm hỏng công việc lớn như vậy vì tình thân.

– Cháu hiểu, chú mừng vì cháu hiểu điều này. Chú không phải là không muốn giúp đỡ, mà là ông ta không coi trọng cơ hội.

– Vâng, cháu hiểu ạ. Chú cứ làm theo hợp đồng, ai làm sai chịu trách nhiệm.

– Được rồi, chú về trước đã!

– Vâng, cháu chào chú ạ!

Sau khi chú ông Đông rời đi, Tuấn Phong quyết định hỏi thêm và dẫn chú ra ngoài:

– Chú! Chuyện là sao vậy ạ?

– Ông ta đúng là đáng ghét, làm ăn không đạo đức, nhố nhăng!

– Chú dự định làm gì tiếp theo?

– Chúng cháu sẽ theo ý vợ. Nếu ai làm sai, sẽ xử lý theo quy định!

– Ông ta thật tham lam, không nghĩ cho công ty của con gái!

– Chú chỉ lo về vợ cháu thôi, nếu không chú đã đuổi ông ta khỏi dự án từ lâu rồi!

– Chúng tôi hết lòng muốn hợp tác nhưng họ không có ý định đó, nếu chú muốn thì tuân theo quy định.

– Được rồi, chú về trước đã!

– Vâng.

Ông Đông rời đi, Tuấn Phong quay vào nhà để tiếp tục chọn đồ cưới. Khi anh vào phòng khách, không thấy vợ, nên anh bắt đầu tìm kiếm. Phát hiện Diệp Lan đang nói chuyện điện thoại ở hành lang, anh quyết định đi vào và hỏi về tình hình:

– Diệp Lan?

– Vâng, em đây!

– Anh làm gì mà tìm em mãi không thấy?

– Em đang nghe điện thoại bạn nhưng vừa nghe xong rồi. Chúng ta vào tiếp tục chọn đồ nhé?

– Ừm…

Tuy nhiên, Phong vô tình nghe được cuộc điện thoại của Diệp Lan và cảm thấy sự bất ngờ. Cô nói với người khác về kết quả, giữ khoản tiền và không cần biết giai đoạn tiến hành, khiến anh bắt đầu nghi ngờ và lo lắng.

Lúc trước, hứng khởi và vui vẻ, nhưng bây giờ, Phong bắt đầu bị xao lạc bởi tin nhắn trước đó và lời nói mập mờ của Lan gần đây, tạo ra sự lẫn lộn trong tâm lý anh. Cuối cùng, Phong không muốn nghiên cứu vấn đề nữa mà quyết định hỏi trực tiếp vợ:

– Em à! Em có chuyện gì giấu anh không?

– Không ạ!

– Anh vừa nãy đã nghe được cuộc điện thoại của em rồi! Có thật em không có chuyện gì không?

Trước khi chồng tra hỏi và cũng sợ anh nghi ngờ, Diệp Lan buộc phải thú nhận sự thật:

– Anh đừng nghi ngờ em! Đây là chuyện mẹ con bà Liễu luôn nhắn tin vòi tiền em. Em không muốn liên lụy anh và cũng không muốn để mẹ con bà ta lấn tới, em muốn tự tay xử lý vấn đề.

– Cái gì mà không muốn liên lụy chứ? Anh đã nói, chuyện của em cũng là chuyện của anh mà!

– Em biết, nhưng chuyện này em tự xử lý được. Chỉ cần anh tin em thôi! Họ muốn thương lượng để em thỏa hiệp, em sẽ thuê người tìm nhược điểm của họ. Lần này, em sẽ không để họ được như ý nữa.

– Được rồi! Chuyện này để anh xử lý! Anh có cách khiến họ im lặng!

– Nhưng mà…

– Không có nhưng gì cả, để anh xử lý. Em chỉ cần tin tưởng anh! Giờ chúng ta tập trung vào chuyện của chúng ta đi!

– …

Diệp Lan thấy chồng rất nghiêm túc với công việc của mình, không muốn tranh cãi nữa mà chuyển hướng chọn váy cưới. Tuy nhiên, mọi sự lựa chọn của cô đều bị chồng chê, và cuối cùng, cô mất kiên nhẫn, đặt toàn bộ cuốn mẫu váy vào lòng Phong:

– Vậy anh chọn đi!

– Sao vậy?

– Sao cứ phải chê mãi, để anh tự chọn đi!

– Haha… Vợ anh dỗi đáng yêu thế!

– Ai thèm dỗi!

– Ừ, không dỗi, chỉ là đang giận tí thôi!

– Không chọn nữa, anh tự làm đi! Em lên chơi với Kun đây!

– Ơ… Còn chưa chọn xong mà!

– Em mặc cái nào anh ưa thì em lấy cái đó!

– Ơ… Này… Em đi thật à? Diệp Lan…

Diệp Lan cười tươi, vẫy vẫy tay chồng và rồi bỏ chạy lên phòng của mẹ con Trà My, bế thằng bé lên hôn hít nhiệt tình, khiến nó quạu luôn. Trà My không giữ được sự hiếu kỳ:

– Thích trẻ con thế thì hai vợ chồng mau chóng sinh thêm một đứa mà bế!

– Đang cố gắng đây!

– Gớm! Hai ông bà này cứ thích chơi nhiều lắm, kế hoạch nhiều năm liền!

– Đợt này thả cửa rồi!

– Nhanh lên để Kun có anh em chơi cùng!

– Ừ.

Diệp Lan kể lại cho Trà My về chuyện của mẹ con bà Liễu:

– Lấy cớ xin xỏ tiền à?

– Ừ. Lần này còn dám đưa cả hợp đồng mua bán chị ra đe dọa để lấy số tiền lớn nữa. Thực ra nếu chỉ có mình chị thì rất dễ thôi, nhưng vì chị không muốn liên quan tới anh Phong, tới mẹ nên chị mới phân vân. Chị có được như bây giờ đều là do mẹ và anh Phong yêu thương, nếu để lộ chuyện mẹ mua chị về làm dâu sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới danh tiếng của nhà mình và đặc biệt là Phong.

– Vậy giờ tính sao?

– Chị đã thuê thám tử thăm dò tình hình của mẹ con bà ta để đối phó, nhưng Phong vừa nãy đã biết việc này rồi. Anh ấy không cho chị đi xử lý, mà anh bảo để anh giải quyết!

– Anh Phong đã nói vậy thì chị để cho anh ấy làm đi! Có người chồng như vậy đừng lo nữa! Mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi!

– Ừ. Cũng mong được vậy!

Diệp Lan chơi với hai mẹ con Trà My thêm một lúc nữa, sau đó đi xuống dưới nhà và vào bếp để chuẩn bị ăn. Dì Na thì không cho cô nấu ăn, buộc cô phải rời khỏi bếp. Không có việc gì làm, cô quyết định ra vườn đi dạo. Khi cô đang đi dạo, Khải gọi điện thoại tới:

– Mình đây!

– …

– Vậy à?

– …

– Được rồi! Mình cảm ơn cậu nhé! Lúc khác đi uống cà phê nhé!

– …

– Ừ. Tạm biệt…

Sau đó, không lâu, mẹ con bà Liễu lại gọi cô để đòi tiền. Hôm nay, ông bố của cô cũng hẹn gặp để xin tiền. Diệp Lan cảm thấy tình huống hài hước, như ngân hàng gia đình mình, mọi người chỉ cần đến lấy tiền khi nào cần. Cô quyết định đến gặp ông bố không liêm sỉ này. Ông ta nhìn thấy cô và tỏ ra buồn bã, trình bày về khó khăn của mình:

– Con gái à? Giúp bố với! Hạng mục chạy được nửa đường rồi mà bố kẹt vốn quá!

– Lúc đầu ông chỉ bảo tôi giúp ông trúng thầu thôi mà? Bây giờ lại muốn tôi giúp cả tiền vốn nữa à?

– Bố hết cách rồi con gái ạ! Giúp bố đi mà!

– Tôi giờ là người nhà họ Lê rồi, tôi giúp vốn cho ông rồi ông lại đem tiền đó để làm hạng mục của KaTan, thế hóa ra nhà họ Lê tôi đem tiền chạy vòng quanh à? Ông nghĩ xem có ai đem tiền của nhà mình cho người khác như vậy không?

– Con gái! Sao con lại nói thế? Bố là bố của con chứ sao lại là người khác? Lần này bố không xin, bố vay thôi!

– Không phải là người khác, thì có người thân ruột nào lừa bán con mình không? Có người bố nào muốn lột da tróc xác của con gái như ông không?

– Diệp Lan! Sao con nói gì khó nghe vậy chứ? Bố đã nói bố vay tiền thôi mà!

Nghe từ “vay”, cô càng muốn cười lớn. Vay ư… Vay hay xin, đối với những người này, biết bao là đủ…

– Ông già rồi, nhưng lại tham lam! Chính vì sự tham lam này, tôi mới khiến ông thân bại danh liệt được! Hạng mục này là vận mệnh chuyển đổi của công ty KaTan, nhưng lại là nơi chôn thây của công ty ông! Về mà chuẩn bị hốt cái thằng xấu xa của công ty đi!

– Con… Con nói thế là ý gì?

Nhìn ông Đặng Chu lúc này, Diệp Lan không còn chút cảm giác tương thân nào, chỉ còn toàn là sự căm phẫn. Cô đặt mạnh tập hợp đồng xuống bàn và nói:

– Xem kĩ hợp đồng đi, rồi ông sẽ hiểu! Công ty nhỏ con của ông không đủ điều kiện tham gia đấu thầu mà dám đòi tôi giúp vào dự thầu. Từ đầu, ông đã ép tôi, chứ tôi không hại ông. Những điều khoản giữa hai bên đã ghi rất rõ, nếu không làm đúng thì đợi ngày hầu tòa!

– Mày… Mày dám đưa bố mày ra hầu tòa à?

– Ông đã không còn là bố của tôi từ khi ông kí giấy bán tôi! Luật đời có vay có trả, ông hại mẹ tôi, ông kí giấy bán tôi đi không một chút đắn đo, áy náy, thì hôm nay tôi khiến ông thân bại danh liệt cũng là điều đương nhiên. Và nhân đây cũng nhờ ông nhắn với bà vợ ác ý cùng đứa con phá hoại của ông, hãy chuẩn bị nhận phí đãi ngộ của tôi!

Ông Đặng Chu nhận ra đã bị con gái chơi khăm, đứng dậy và quát to:

– Mày… Mày dám lừa tôi vào chỗ ૮.ɦ.ế.ƭ?

– Vậy ông nghĩ xem sau bao nhiêu thứ ông ban phát cho tôi, liệu tôi còn tấm lòng để giúp ông không?

– Con… Con mất dạy!

– Tôi mất dạy là lẽ đương nhiên vì tôi có bố đâu, nhưng con gái ông có bố mẹ dạy bảo mà lại ngoan quá! Đi bar lại làm gái cao cấp trong khi chưa học xong, con gái ông ngoan hiền quá, giỏi giang quá nên lần nào ông bà túng thiếu cũng tìm đến đứa con mất dạy này vòi tiền! Nhưng hết thời rồi! Tôi tuyên bố các người hết thời ăn sung mặc sướng!

Bốp…

Hành động của ông ta quá nhanh, Diệp Lan không kịp tránh, đã nhận được cú tát rất mạnh khiến miệng cô rỉ ɱ.á.-ύ. Tuy nhiên, cái tát của ngày hôm nay không làm cô đau lòng, chỉ là đau thể ҳάc. Cô cười lớn và nói tiếp:

– Nhà các người từ từ nhận lấy quả đắng đi! Từng chút một sẽ hưởng thụ dần dần nỗi đau mà mẹ con tôi đã từng chịu.

– Đứng lại!

– Sao? Ông còn muốn dạy bảo tôi nữa à?

– Mày hại tao mất tất cả, thì tao sẽ cho cả nhà chồng mày biết mặt. Mày nên nhớ bà mẹ chồng mày giữa dân thiên hạ đã tuyên bố rằng con trai bà ta sẽ kiếm được một cô vợ con nhà giàu, tài năng hiếm có. Mày nghĩ sao khi tao thông báo cho cả thế giới biết bà ta là đi mua con dâu về, có hợp đồng mua bán đàng hoàng?

Bài viết liên quan