Người chồng mù chương 28 | Lợi dụng
Diệp Lan lúc này đã không còn sợ hãï mà chỉ biểu lộ sự tức giận:
– Được! Cái ૮.ɦ.ế.ƭ thì lưới rách! Ông muốn phơi bày sự thật cho mọi người cười chê nhà chồng tôi thì tôi cũng để cho mọi người cҺửι rủa những người làm cha mẹ thất đức, mất nhân tính như các ông. Để xem ai mới là người chịu thiệt thòi nhiều nhất!
– Mày làm đi! Chúng tao bị đưa vào đường cùng rồi, ૮.ɦ.ế.ƭ chung hết đi! Không những nhà chồng mày tai tiếng mà mày còn bị xã hội cҺửι là đứa con bất hiếu tham giàu sang phú quý, đẩy bố mẹ ruột vào cảnh tù Ϯộι!
Nghe đến đây, Diệp Lan hoàn toàn thất vọng về người bố ruột của mình. Họ không những bất nhân ác đức với cô mà còn tìm cách đổ lỗi cho những tội ác của mình. Cùng nhau xuống đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 đi…
– Nếu đã không thể thay đổi, tôi sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ chung với các ông!
– Con khốn!
Bốp…
Lần này lại không kịp tránh nên Diệp Lan hứng trọn cái tát trời giáng của ông ta, khiến cô không đứng vững. Nhưng may mắn, có bàn tay kịp thời kéo cô lại. Phong, chồng của Diệp Lan, nhìn thấy hết sức bất ngờ và giận dữ. Nhịn không được, Phong nói với ông Đặng Chu:
– Hôm nay ông ᵭάпҺ vợ tôi bao nhiêu cái thì tôi sẽ trả lại ông gấp nhiều lần!
– Bố không có ý định đánh mạnh, là bố lỡ tay!
– Ông bán cô ấy đi nhưng cô ấy vẫn còn thương xót lo cho ông, nhưng ông đúng là không xứng làm cha. Đã vậy, ông đừng trách tôi ác! Hạng mục kia tôi bắt ông phải tiếp tục hoàn thành, nếu không đảm đương nổi thì chuẩn bị ra hầu tòa đi!
– Con rể, nghe bố giải thích đã!
– Ông tránh ra!
Tuấn Phong không muốn nói chuyện với ông Đặng Chu nữa và ôm vợ rời đi. Tên Đặng Chu không thể để họ đi như vậy. Ông ta hét to:
– Đừng có ép người quá đáng, nếu không kết quả chỉ có thể là tất cả cùng xuống đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌!
Một câu này đánh thẳng vào lòng tự tôn cuối cùng của ông, Phong nói:
– Ông muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm. Nhưng người xuống đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 là ông đấy!
– Mày làm gì được chúng tao?
– Ông cứ chờ đi! Tốt nhất là đừng hối hận!
Tuấn Phong ôm vợ rời đi mặc cho ông ta gào thét phía sau. Tới xe, Phong nhìn vợ vẫn xót ruột, xoa xoa hai má rồi cằn nhằn:
– Sao em không nói anh một tiếng khi gặp ông ta?
– Em không ngờ ông ta lại làm như vậy!
– Có lần gặp là em thỏa hiệp ông ta, lần này em phản đối, ông ta cẩn trọng hơn! Hai má sưng đỏ rồi đấy!
– Chỉ hơi rát chút thôi! Anh đừng lo quá! Làm sao anh biết em ở đây?
– Cậu Quang thấy em và ông ta nói chuyện nên gọi cho anh, nhưng anh đến muộn.
– Sắp hết đau rồi!
– Từ lần sau, không gặp riêng mấy người đó nữa! Để anh lo!
– Vâng.
Về nhà, Phong đặt đá lên mặt vợ, vừa làm vừa hỏi về ông Đặng Chu:
– Diệp Lan! Ông ấy, em muốn anh xử lý thế nào?
Nghe chồng hỏi thế, Lan không ngần ngại:
– Đưa ông ta vào tù!
– Em ghét ông ấy à?
– Đúng!
– Muốn ông ấy phải chịu trừng phạt tù Ϯộι hả?
– Đúng! Để ông ấy sửa đổi hành vi!
Phong bất ngờ với câu trả lời của vợ. Lan luôn hiền lành, đảm đang, chưa từng có ý ngữ nghiêm khắc như thế. Ông Đặng Chu không chỉ bán con ruột mà còn lợi dụng, tàn áċ. Lan đẩy ý định trừng phạt ông ta vào tù Ϯộι để ông ta sửa đổi.
– Ông ta có làm gì tàn ᵭộc khác không?
– Có…
Nhớ về mẹ, Lan cảm thấy đau lòng. Mẹ cô qua đời khi cô chỉ bốn tuổi, cô không hiểu tại sao mẹ lại ra đi. Khi cô mười hai, cô nghe được sự thật đau lòng: ông bà kia đã hại chết mẹ cô. Cô không thể trả thù lúc đó vì còn quá nhỏ, chỉ có bà nội già là bảo vệ cô. Nhưng giờ đây, sau 18 năm cùng cực và 4 năm chờ đợi, cô muốn đối mặt và trả thù những kẻ đã hại mẹ cô.
Thay vì kể chuyện, Lan đặt câu hỏi:
– Nếu bố của anh thông đồng với người tình hại mẹ, anh sẽ làm gì?
– Không lẽ…
Tuấn Phong đặt câu hỏi nghiêm túc:
– Diệp Lan! Em có vì vụ này mà cố ý giúp ông ta vào dự án KaTan không?
Lan thấy áy náy nhưng thực sự đã cố ý lợi dụng. Cô không biết phải nói gì:
– Em…
Phong nhận ra sự thất vọng trên khuôn mặt Lan, lo lắng liệu Lan có giống Hạ Lan không:
– Em không giống Hạ Lan, phải không?
Lan nhận lỗi vì đã lợi dụng lòng tốt của gia đình:
– Em xin lỗi đã làm phiền gia đình. Nếu không phải vì em xin lời từ Huy, công ty ông ta sẽ không tham gia. Em xin lỗi về phiền toái nhưng chỉ như vậy ông ta mới thất bại.
Khi Lan nói xong, cô chạy vào phòng tắm, đóng cửa, nhìn bản thân trong gương. Cô nhận ra mình đã thay đổi, đầy hận thù và tàn áċ. Cô cảm thấy hối hận vì đã lợi dụng lòng tin của Phong và gia đình.
Có tiếng gõ cửa khi cô đang ngâm mình trong bồn nước. Cô vội xả nước, Phong gọi cô:
– Diệp Lan? Mở cửa cho anh!
– Em đến ngay! Chờ một chút!
Phong buồn và lo lắng, nhưng khi cô mở cửa, anh lên tiếng trách móc:
– Sao em tắm lâu thế?
– Em… Em muốn thư giãn một chút!
– Đừng tắm quá lâu!
– Dạ, em hiểu rồi!
– Đến ăn cơm xuống nhé!
Lan gật đầu, thay đồ và theo Phong xuống nhà. Nhưng khi đến cửa, cô kéo anh lại:
– Phong… Em…
– Đến ăn trước đi, sau này nói chuyện!
– Anh có giận em không?
– Anh nên phản ứng thế nào?
Lan cảm thấy đau lòng khi nghe anh nói. Cô cảm thấy hối hận và không kìm được nước mắt.
– Em xin lỗi! Em…
– Anh thật sự thương em và còn yêu em nữa, vì anh biết em đã từng phải chịu đựng nhiều thiệt thòi. Nhưng yêu và lừa dối là hai điều không thể cùng tồn tại.
– Phong… Em không cố ý đâu, chỉ là sự trùng hợp thôi anh ạ!
– Anh đã nói rồi! Mọi thứ em muốn làm, anh đều sẵn lòng ủng hộ. Nhưng hãy nói trước với anh một chút trước khi làm, để sự chân thành của anh không bị lợi dụng.
Phong muốn rời đi, nhưng Lan ôm anh và nói:
– Phong à… Em không muốn lợi dụng anh, không cố ý gạt anh, cũng không lợi dụng lòng tốt của mọi người. Chỉ là vì sự trùng hợp nên em mới…
– Không phải em cố ý, mà là do hoàn cảnh nên em mới lợi dụng đúng không? Vậy tình yêu em dành cho anh là thật hay chỉ là sự lừa dối để em đạt được mục đích của mình? Anh nghĩ Diệp Lan sẽ khác Hạ Lan, nhưng anh đã nhầm!
– Phong… Em…
Phong bỏ tay của Lan ra và nói:
– Không cần nói nữa! Tôi sẽ giúp em trả thù ông ta và bà Liễu. Đối với tôi, đó là cách trả ơn em đã chăm sóc gia đình tôi suốt bốn năm qua!
Tiếng cửa phòng đóng lại như một cú đánh tan lòng hai người. Lan ôm gối khóc, Phong cảm thấy nặng nỗi ưu tư. Anh đọc sách và không ngủ chung với Lan. Lan cũng không dám gần anh, chỉ sang phòng đọc sách vào buổi tối. Những biểu hiện quan tâm của Lan vẫn xuất hiện, nhưng tối nay cô ngồi im bên cạnh anh sau khi sắp xong mọi thứ.
Phong không ngủ lại trong phòng, còn Lan mang theo chăn và gối. Phong biết và để cho cô làm. Khi cô xong, anh thấy cô ngồi bên cạnh:
– Diệp Lan? Có chuyện gì?
Cô không trả lời, chỉ ngồi im lặng.
Một tuần trôi qua, hai vợ chồng không ngủ chung, không nói chuyện, chỉ tham gia vào bữa cơm chung. Cả hai đều tham gia ăn cùng gia đình bà Lệ. Bữa nay có đủ mọi người, bà Lệ hỏi Lan về bộ váy cưới:
– Diệp Lan? Còn gần một tháng nữa là đám cưới, con đã chọn bộ váy chưa?
– Dạ, con chưa ạ! Còn thời gian, không cần vội.
– Hai đứa cùng chọn để sớm xong.
– Vâng ạ! Chúng con sẽ cố gắng chọn sớm!
– Trà My nghe Diệp Lan nói như vậy cảm thấy bất ngờ, vì vài ngày trước cô mới nghe Phong chia sẻ rằng anh đã chọn được bộ váy cưới. Bây giờ lại nghe Lan nói chưa chọn được, có vẻ có điều gì đó không ổn. My quyết định đưa ra để làm sáng tỏ.
Chờ đến khi bữa cơm kết thúc, My dẫn Diệp Lan ra vườn để trò chuyện riêng. My quyết định không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề:
– Này, em phải nói rõ điều này. Bữa trước hai vợ chồng đã chọn bộ váy cưới, sao hôm nay lại nói chưa chọn được? Có phải có chuyện gì đó không ổn đúng không?
Diệp Lan nghe câu hỏi của Trà My, cảm thấy tủi thân và lo lắng. Cô không muốn làm bạn bè lo lắng, nhưng sự thật phải được tiết lộ.
– Này… Em sẽ kể cho anh nghe từ đầu. Có nhiều chuyện mà em không nói với chị và cả Khải, và hiện giờ cũng là lúc chị biết.
Lan bắt đầu kể lại câu chuyện từ thời thơ ấu, về mất mẹ, về sự đau đớn phải gọi kẻ ác là cha mẹ. Cô kể về cuộc hôn nhân lừa dối, về việc bị bán nhưng may mắn được bà mẹ chồng hiểu và không khinh bỉ. Rồi đến phần cuối cùng, Lan nói về việc cô cảm thấy phải lợi dụng Phong từ khi quay về.
– Từ khi về, em đã có ý lợi dụng lòng tốt của anh Phong…
Câu chuyện của Lan bỗng dưng bị gián đoạn, âm nhạc ngập lên từ đâu đó, là tiếng điện thoại Phong. Lan nhận lời gọi, cảm giác lo lắng tràn về.