Người chồng mù chương 29 | Nửa yêu nửa hận

18/12/2023 Tác giả: Hà Phong 332

Sau khi nghe tiếng động, Diệp Lan và Trà My đồng loạt nhảy dậy, quét mắt xung quanh, nhưng chỉ thấy một con mèo lao vụt qua. Diệp Lan tho relieved vì chỉ là con mèo, vẻ run sợ tan đi. Hai chị em ngồi lại và Lan chia sẻ với Trà My:

– Ban đầu khi mới đến đây, chị không biết mọi người như thế nào. Phong lúc đó rất nghiêm túc và chị luôn lo lắng làm thế nào để hòa nhập nhanh chóng. Nhưng sau đó, chị nhận ra mọi người đều rất tốt, và khi chị nhận ra tình cảm của mình đối với Phong, ý định trả thù từng nảy mình trong chị tan biến. Chị quyết định học xong đại học trước, nhằm không làm tổn thương gia đình Phong. Tuy nhiên, chờ đến lúc đó lại là một quãng thời gian quá dài. Chị đã quyết định tận dụng lòng tin và tình cảm của gia đình Phong để trả thù, nhưng kết quả là tổn thương cả gia đình chị và Phong. Chị thực sự hối hận nhiều!

– Đừng buồn nữa! Chị đã làm mọi cách vì bất đắc dĩ! Hy vọng Phong sẽ hiểu cho chị!

Nghe lời động viên của Trà My, Diệp Lan lại lo sợ mất Phong và bắt đầu khóc nức nở:

– Chị không biết phải làm sao nữa. My ơi! Chị yêu Phong rất nhiều! Chị không muốn mất anh ấy… Hic… hic…

– Đừng khóc! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Tin em đi!

– Phong sẽ không tha thứ cho chị đâu, cả tuần nay hai đứa ngủ riêng rồi!

Khi Trà My nghe về việc ngủ riêng, cô ngạc nhiên hỏi:

– Ngủ riêng cả tuần?

– Ừ! Giờ phải làm sao đây? Mỗi đêm chị đều qua phòng anh ấy đọc sách, nhưng anh ấy luôn giả vờ ngủ và không chịu nhìn chị. Chị thực sự không chịu nổi! Bây giờ chị hối hận lắm! Nếu có cơ hội quay lại, chị sẽ không làm như vậy.

– Được rồi! Để từ từ rồi tính! Nhưng có lẽ anh ấy chưa hết thương chị, chỉ là đang giận mà thôi!

– …!!!

– Nghe em nói, giờ lên phòng nghỉ đi! Em sẽ giúp chị!

– Ừ.

– Mà em nói này, giận thì giận cứ phải làm đến cùng, đàn ông không cứng đầu lắm đâu, một thời gian thôi, chắc chắn sẽ quên hết.

– Có lẽ vậy…

– Đi đi, em chờ chị!

Nghe lời Trà My, Diệp Lan giảm bớt lo lắng, băn khoăn và đi lên phòng đọc sách. Tuy nhiên, khi cô mới bước vào, Phong đã quát lên:

– Ra khỏi đây!

– Anh…

– Đi ra ngoài cho tôi!

Thái độ của Phong làm Diệp Lan trở nên thất thường, cô không thể nói lời nào và nước mắt tuôn trào. Phong lại giễu cợt:

– Cô không cần phải giả vờ nữa! Tôi không còn bị lừa dối bởi nước mắt giả vờ của cô!

– Hãy xem như em có ý định tận dụng anh, nhưng nhìn vào thời gian và công sức em đã bỏ ra, anh cảm nhận được đó là tình cảm thật hay chỉ là một trò chơi sao?

– Em diễn xuất rất xuất sắc! Nghề diễn của em chọn không sai, và nếu em chuyển hướng sang làm diễn viên, tôi tin chắc rằng em sẽ là một diễn viên xuất sắc.

– Anh không cho em cơ hội giải thích à! Anh không tin em! Vậy giờ anh muốn em làm thế nào?

– Tôi không cần một Hạ Lan thứ hai!

Lời tuyệt tình này khiến cho Diệp Lan đau lòng, không còn nói thêm lời nào. Cô chạy ra khỏi phòng, cảm giác không còn chỗ cho cô nữa ở đây…

Quay lại phòng ngủ, cô gói những đồ còn lại vào túi xách và rời đi mà không thông báo cho Trà My hay Khải. Cô chấp nhận một mình giữ lấy nỗi đau. Rời xa nơi đã là nhà của cô trong bốn năm, những kí ức hạnh phúc của cô và Phong hiện lên trong đầu nhưng giờ đây không thể quay lại được nữa.

Phong cũng không khá hơn khi cô rời đi. Tâm trạng của anh thật sự tệ. Anh dự định nói chuyện lại với vợ vào tối nay, mặc dù cảm giác bất đắc dĩ, nhưng nếu tình cảm của cô dành cho anh là thật, anh sẽ chấp nhận. Tuy nhiên, khi nghe cô nói với Trà My, anh hoàn toàn thất vọng. Niềm tin cuối cùng đã không còn.

Niềm tin phản bội khiến Phong mất hết lòng tin vào cô, khiến anh không kiềm chế được cảm xúc để nói những lời đau lòng. Nhưng khi làm cô đau lòng, anh cảm thấy không thoải mái, không giống cảm giác khi anh từ bỏ Hạ Lan.

Phong buồn bực, nhốt mình trong phòng đọc sách đến khuya, nhưng cuối cùng anh không thể kiềm chế được và trở về phòng ngủ. Nhưng khi bước vào, anh không thấy cô đâu, lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt anh. Phong đi tìm cô từ phòng ngủ cũ, phòng vệ sinh, nhưng cô không xuất hiện. Phong chạy xuống dưới nhà, tìm kiếm không thấy, lo lắng của anh tăng lên. Anh chạy lên phòng và mở tủ nhanh chóng, nhận ra rằng quần áo và giấy tờ cá nhân của cô đã biến mất. Cảm giác mất mát đột ngột làm Phong hốt hoảng. Anh quên đi sự căm hận và gọi ngay số điện thoại quen thuộc…

Trong khi đó, Diệp Lan đã tìm một khách sạn để ở. Cô nằm trên giường, ôm tấm ảnh nhỏ của họ, nhìn vào nụ cười tươi của Phong, càng nhìn càng đau lòng. Cô nhớ anh, cô yêu anh, nhưng giờ đây không còn cơ hội để ở bên anh nữa. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, ướt đẫm cả hai bên thái dương.

Tiếng chuông điện thoại hát bài “My Heart Will Go On” khiến cô giật mình. Cô nhìn vào điện thoại, thấy hai chữ “Chồng yêu.” Khi thấy chồng gọi, cô càng tủi thân, khóc lớn. Bàn tay cô run rẩy khi cầm điện thoại, cô đang phân vân liệu nên nghe hay không, nhưng khi chuông tắt, nuối tiếc rõ ràng hiện lên. Cô thì thầm tự hỏi liệu anh nói gì, nhưng giờ đây đã quá muộn…

Cô ôm lấy chiếc điện thoại đợi đến khi có cuộc gọi, lần này cô không chần chừ mà ngay lập tức nhấc máy, nhưng từ phía kia đã nói trước:

– Ồ… Tớ đây! Sao cậu lại gọi em là “em”?

Lan vội vàng chữa cháy:

– À… Mình nhìn nhầm, tưởng là anh họ của anh Phong!

– Cậu này! Công việc cậu nhờ đã thu thập đủ chứng cứ rồi, muốn tớ xử lý ngay không?

– Không cần, cậu gửi qua mail cho tớ là được! Cảm ơn cậu!

– Không cần khách sáo đâu!

Diệp Lan tắt máy, bây giờ cô chỉ mong chờ cuộc gọi từ Phong. Nếu anh gọi lại, có nghĩa là anh còn quan tâm. Nhưng nếu chỉ có một cuộc điện thoại, cô sẽ mất hết hy vọng.

Ở bên kia, Phong lo lắng, gọi đi gọi lại nhưng không thấy ai nhấc máy. Khi cuối cùng cô nhấc máy, anh hỏi:

– Cô đang ở đâu?

Lan rất mong chờ cuộc gọi này, nhưng khi nghe anh nói một cách lạnh lùng, cô đau lòng muốn khóc. Dù vậy, cô phải cố gắng trả lời:

– Em ở gần đó, ở khách sạn.

– Ai cho cô ra khỏi nhà vào thời gian này? Ai cho phép cô đi?

– Anh đã nói không cần một Hạ Lan thứ hai, nên em phải đi. Em không thể ở đó nữa.

Phong lại nổi ҟҺùпg lên khi nghe câu trả lời:

– Tôi nói không cần chứ không cho phép cô ra khỏi nhà rõ ràng chưa? Nhà tôi mất 60 mươi tỷ để mua cô về, cô nghĩ rằng việc này chỉ là đi vài bước hả? Ai cho cô đi!

Mỗi lời đau lòng Phong nói khiến Lan như bị đâm vào tim. Cô không khóc, chỉ nói:

– Được rồi! Em sẽ về trong hai mươi phút.

– Nói! Cô đang ở khách sạn nào?

– Anh yên tâm! Em không bỏ trốn! Em sẽ quay về đúng bổn phận của mình!

Lan tắt máy, lấy túi đồ và đi xuống lễ tân trả phòng. Phong lại gọi, nhưng cô không nhấn máy, nghe tiếng anh quát lớn:

– Ai cho cô tắt máy?

– Em đã nói sẽ về trong hai mươi phút!

– Nói tên khách sạn!

– Em đang bắt xe về!

– Nói!

– Ban Mai!

– Ở đó chờ!

Lan không biết Phong định làm gì, nhưng cô vẫn đứng im chờ trước cửa khách sạn. Khi chiếc xe quen thuộc đến, Phong bước ra mặt hằm hằm, không nói gì, chỉ lấy túi cô ném vào ghế sau rồi ngồi vào ghế lái im lặng. Màn kịch câm giữa họ khiến Lan đứng đơ không rụt rè, và Phong lại quát:

Lan nhanh chóng mở cửa ghế sau và ngồi vào khi Phong không nhắc nhở. Anh bắt đầu lái xe ngay lập tức. Khi cả hai về nhà, Phong không vào phòng đọc sách như thường lệ mà đi thẳng vào phòng chính. Lan quay về phòng ngủ của mình.

Từ khi về nhà, Phong và Lan tránh nhau, không nói chuyện gì. Phong nằm trắng trợn, không thể ngủ được. Anh cầm điện thoại, sau đó để xuống, sau một thời gian anh mới soạn một tin nhắn:

– Cô hãy ở lại và làm tròn bổn phận của mình. Mẹ tôi không khỏe, nếu bà ấy biết chuyện này, bà ấy có thể sốc không chịu nổi. Đừng làm tôi phải chịu trách nhiệm!

– Em hiểu rồi!

Phong nằm thao thức, không thể ngủ. Anh bật đèn, rồi lại tắt. Anh thử nghịch dầu thơm, nhưng vẫn không thể ngủ. Anh ôm chiếc gối, ngửi mùi hương quen thuộc. Mỗi cử chỉ như là một trận đấu trong tâm trí anh. Yêu và hận, không thể định rõ giữa hai cảm xúc này. Anh tự trách bản thân, nhưng cũng không thể quên. Trong khi Phong vẫn đang lo lắng và nhớ về Lan, cô cũng không thể quên.

Phong nằm đó, không thể ngủ. Cô ấy muốn chạy sang ôm anh, nhưng lại không dám. Cô ấy cuối cùng chỉ nằm khóc. Khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã cao. Diệp Lan nhanh chóng đi làm vệ sinh cá nhân. Khi cô mở cửa phòng Phong, anh đã không còn ở đó. Cô xuống nhà, chỉ thấy dì Na đang lau dọn trong phòng ăn. Cô chào và ngồi xuống.

– Cháo ngao ngon lắm đây, con thích hả?

– Con không thấy đói. Dì ăn đi, đừng để phí ạ!

– Phong đi mua từ sáng rồi đấy! Con thích ăn cháo ngao, nó còn mua dâu tây cho con trong tủ lạnh kia nữa!

Diệp Lan vui mừng và mở tủ lạnh kiểm tra. Cô lấy ra hộp dâu tây và ngồi xuống ăn cháo. Nhưng ẩm thực không giúp cô quên đi những lo lắng. Cô hỏi dì Na:

– Phong đi đâu rồi ạ?

– À, dì quên mất! Anh ấy bảo con đang ngủ nên không dám gọi. Anh ấy đi Vĩnh Phúc mấy ngày.

– Vĩnh Phúc ạ?

– Ừ, có lịch diễn đột xuất, người đàn chính gặp tai nạn nên Phong phải qua hỗ trợ.

– Dì có nghe anh ấy nói khi nào về không ạ?

– Chắc khoảng bốn, năm ngày nữa thôi!

– Vâng, con biết rồi ạ!

Lan vừa mới có chút niềm vui, nhưng khi nghe dì Na thông báo rằng anh sẽ đi diễn trong vài ngày nữa, cô cảm thấy buồn. Phong có thể để lại tin nhắn thông báo cho cô, nhưng dường như anh đã lười biếng, có lẽ anh đã rất tức giận cô. Cô nhận ra rằng mọi thứ anh đã mua là để tránh sự nghi ngờ của gia đình, Phong không muốn ai phát hiện ra mối quan hệ xấu xa giữa anh và cô.

Mặc dù cảm giác buồn bã đang hiện hữu, nhưng cô nhớ lời khuyên của Trà My và cố gắng kiềm chế. Ở lại đây, còn có cơ hội để cô tự cải thiện tình hình.

Cô quyết định chụp một bức ảnh quả dâu tây và gửi nó cho anh với một tin nhắn:

– Cảm ơn bữa sáng và món tráng miệng! Em rất thích!

Phong, khi đang trên đường, nhận được tin nhắn từ vợ và đọc nó. Dù có vẻ lạc quan, nhưng anh vẫn soạn một tin nhắn không hài lòng:

– Tôi không muốn ai trong nhà phát hiện ra mối quan hệ xấu của tôi và cô!

– Dù sao, em vẫn cảm ơn anh!

– Khỏi cần!

– Chúc anh một chuyến đi an toàn và thành công!

Cả hai kết thúc cuộc trò chuyện và tiếp tục cuộc sống hàng ngày của mình. Đến tối, Phong gọi điện cho cô khiến Diệp Lan hơi bất ngờ. Cô bật màn hình để trả lời:

– Em đây ạ!

– Cả nhà đang ăn cơm à?

– Vâng. Anh đã ăn chưa ạ?

– Anh chuẩn bị! Em ăn nhiều vào, không được ăn kiểu giảm cân đâu đấy! Nếu anh về mà thấy em gầy đi lạng lách, anh sẽ phạt đấy!

– Vâng, anh yên tâm!

– Thôi, cả nhà ăn cơm đi, anh cũng đi ăn đây!

– Vâng.

Sau cuộc gọi điện thoại đó, Diệp Lan và Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn so với trước đây. Cả hai bắt đầu trò chuyện ngọt ngào, khiến Trà My mừng húm. Khi kết thúc bữa ăn, họ ra vườn trò chuyện, nhưng Diệp Lan bảo Trà My rằng họ chỉ là đang diễn cho cả gia đình thôi. Cô kể về sự cố đêm trước, khiến Trà My phát hiện:

– Cái gì? Anh Phong nói là không cần chị à?

– Ừ! Câu đó như một đòn muối, thật sự là đau lòng!

– Sao lại thế đột ngột vậy?

– Không biết, cảm giác như Phong không tin tưởng chị nữa, anh ấy có vẻ căm ghét đến mức không muốn nói lịch trình với chị.

– Cái gì vậy, làm sao lại đòi hỏi vậy? Chỉ là chuyện nhỏ mà, có thể xem như là lợi dụng chút thôi, quan trọng là phải nghĩ đến những việc chị đã thực sự làm trong suốt bốn năm qua!

– Đừng! Hãy để tôi từ từ giải quyết, nếu không được thì tôi mới phiền bạn sau!

– Được rồi! Nhưng em nghĩ là cứ phải mặt dày lên nhé! Đôi khi mặt dày cũng hiệu quả đấy!

– Biết rồi! Tôi sẽ thử!

– …

Hai người kết thúc cuộc trò chuyện và đi ngủ. Khi đến lối rẽ, Trà My vỗ vai Diệp Lan một cái, khiến cô giật mình:

– Ui… Sao thế?

– Đấy! Anh Phong chắc chắn chỉ là đang giận dỗi, không phải là ghét chị đâu!

– Tại sao vậy?

– Bề ngoài, anh toát lên vẻ như không quan tâm đến chị, không muốn chia sẻ về việc đi diễn, và cũng không muốn thể hiện lời quan tâm. Nhưng khi ở bàn ăn và gọi điện về, thì có thông điệp rõ ràng, anh đã gửi tin nhắn cho chị biết rằng anh ấy đã đi diễn được năm ngày và sắp về đây!

– Thế à?

– Ôi… Này này, em nghe rõ lắm đấy! Nào, em sẽ đọc lại nguyên văn cho chị nghe: “Em hãy ăn nhiều vào, đừng nghĩ đến việc giảm cân. Nếu mà sau năm ngày anh về mà em đã gầy đi, thì anh sẽ phạt em đấy!”

– …!!!

Bài viết liên quan