Người chồng mù chương 30 | Trả thù
Diệp Lan vẫn giữ bản chất mềm mỏng và quyết định thực hiện lời khuyên của My. Cô quyết định gọi điện thoại cho Phong mặc dù lo lắng về việc anh có tha thứ cho cô hay không. Sau khi đắn đo một thời gian, cô quyết định gọi.
Phong nghe điện thoại, giọng lạnh lùng và đầy căm tức, nhưng Diệp Lan vẫn giữ phong thái mềm mại:
– Anh chuẩn bị ngủ chưa?
– Gọi tôi có việc gì?
– Em chỉ muốn biết ngày hôm nay anh đi diễn có mệt không thôi?
– Liên quan tới cô không?
– Em chỉ…
Trước khi Diệp Lan kịp nói hết, Phong có vẻ muốn kết thúc cuộc gọi. Cô vội vàng nói:
– Có liên quan!
– Liên quan gì?
– Em vẫn là vợ hợp pháp của anh!
– …!!!
– Phong! Đừng giận em nữa được không?
Mặc cho giọng mềm mại của Lan, Phong vẫn cứng rắn:
– Đừng có nói lảm nhảm nữa, tôi không muốn nghe!
– Phong…
Phong từ chối nói chuyện và tắt máy, khiến Diệp Lan cảm thấy tủi thân. Cô tắt máy, nhìn về phòng ngủ của anh với nước mắt nhấm nháp. Ở phía bên kia, Phong cũng cảm thấy trầm lặng và đau lòng.
Trong đêm, qua những tin nhắn, họ tiếp tục cuộc đối đầu cảm xúc. Diệp Lan muốn giảm nhẹ khoảng cách, nhưng Phong vẫn giữ vững tư thế của mình.
Ngày hôm sau, cả hai tiếp tục cuộc đối đầu qua tin nhắn. Phong còn đưa ra đề nghị hợp tác, nhưng Diệp Lan cũng không chịu khuất phục. Cuộc gặp với ông Đặng Chu là bước tiến mới, và Diệp Lan tự tin đề xuất:
– Ông có muốn rút khỏi dự án KaTan một cách an toàn không?
– Ý mày là sao?
– Tôi sẽ giúp ông!
Ông ta thể hiện sự hoài nghi, nhưng Diệp Lan giữ vững quan điểm của mình, tìm đến sự hợp tác giữa hai bên.
– Điều kiện là gì?
– Hãy gửi cho tôi toàn bộ giấy tờ liên quan đến hợp đồng mua bán, kèm theo hình ảnh làm bằng chứng. Điều này sẽ là cơ sở để tôi giúp ông rút khỏi dự án một cách an toàn.
– Làm sao tôi có thể tin được?
– Nếu tôi nói là làm được, ông nên tin. Đừng hỏi những câu vô nghĩa. Hẹn gặp ông ở đây vào cùng giờ ngày mai. Tôi sẽ giải đáp mọi thắc mắc của ông. Nhưng ông phải thực hiện đúng những gì tôi yêu cầu, nếu không ông sẽ phải đối mặt với hậu quả pháp lý.
– …
Sau khi Diệp Lan nói xong, cô rời đi nhưng quay lại nói nhỏ với ông ta để làm cho thỏa đáng:
– Đảm bảo thực hiện đầy đủ, nếu không ông sẽ hối hận. Tôi không nói điều đó một cách trống trải. Ở tuổi này, ông không muốn phải đối mặt với những rắc rối pháp lý, đúng không?
Giọng điệu đanh thép của Diệp Lan khiến ông ta giật mình, không dám lơ là. Ông vội vã rời khỏi đó, hối hả về nhà thảo luận với vợ.
Bà Thu Liễu, sau khi nghe chồng kể chuyện, tỏ ra bất ngờ:
– Đứa con này nhanh trí ghê! Nó dám đặt điều kiện cho ông à?
– Thì sao, bà muốn tôi vào tù à? Bây giờ nó có sự hỗ trợ từ cả nhà chồng, không dễ bắt nó như trước nữa đâu. Chồng nó hôm trước còn cảnh cáo tôi đấy!
– Chỉ có mỗi quân át chủ bài, giờ đưa cho nó thì sau này còn hòng nhờ gì nữa!
– Bà đưa hết cho nó đi, rồi sau này tính sau. Không thể thỏa hiệp, đền một đống tiền, đến nhà cũng không còn chỗ ở đâu.
– Mẹ nó! Chưa kịp kiếm thêm được đồng nào, đã phải đối mặt với tình huống này!
– Bà đưa hết giấy tờ và video cho tôi, tôi sẽ chuyển nó đi!
Bà Thu Liễu không muốn nhưng cũng phải chuyển video và ảnh cho chồng. Tuy nhiên, ông Chu ngạc nhiên:
– Không có giấy tờ, chỉ có mỗi thế này à?
– Ừ, hôm đó tôi thu giữ hết giấy tờ rồi. Tiền tôi đã nhận, không giữ giấy tờ làm gì. Chỉ là lúc đó muốn quay lại phòng hờ vậy thôi!
– Chỉ có video và ảnh như này mà bà lại tự tin đưa ra làm lớn chuyện à? Nếu bị lật lại, bà và con gái sẽ mất mặt!
– Video không rõ làm gì, nhưng ảnh chụp lại giấy tờ thì rõ mà!
– Bà có phải mất trí không? Bây giờ làm giấy tờ đầy ra, không có dấu má, không có người làm chứng, có ai tin đâu. Chỉ có người ngu mới tin bà. Nếu nó giàu, nó kiện lại bà với tội vu khống, phỉ báng, bôi nhọ thì bà không thoát khỏi tù đâu! Không biết khôn ngoan để đâu hết!
– Ông… Ông dám nói tôi như vậy hả?
– Tôi nói bà đó! Ngu ngốc!
– Ông…
Thấy điều kiện không thuận lợi, ông Đặng Chu bắt đầu rối rắm, không biết phải làm sao. Lúc này, ông nhận được thông báo từ ông Đông. Đọc xong, ông như người hết hồn, mồ hôi toát ra đầm đìa, ngồi phịch xuống ghế. Bà Liễu vội vã hỏi:
– Ông… Ông sao thế?
– Thông báo từ thằng Đông, bảo tôi phải tiến hành các hạng mục gấp nếu không sẽ bị phạt vì làm chậm trễ thời hạn bàn giao!
– Bây giờ phải làm sao?
– Không còn tiền vốn để đầu tư thêm. Bà… Bà xem xét việc vay mượn từ anh em họ hàng của bà đi! Tôi không biết phải làm thế nào nữa!
– Ông Điên ạ? Tôi không thể vay được!
Bà Liễu không dám nghĩ đến việc vay mượn từ họ hàng vì số tiền đã vay trước đó đã bị mất ừ bạc, và chưa trả hết nợ. Bà ta giải thích để thoái thác trách nhiệm, nhưng ông Điên tiết tấu nổi lên:
– Lúc nước sôi lửa bỏng, bà không giúp được gì. Bà thực sự vô dụng!
– Ông dám nói tôi như vậy à? Ông có cơ ngơi như ngày hôm nay không phải nhờ vào nhà tôi sao? Chắc chắn ông sẽ không có mặt ở đây nếu không có sự hỗ trợ từ gia đình tôi.
– Mỗi lần nói là nhắc lại chuyện cũ. Nếu không có tôi, số tiền ngày đó ông biết làm ăn kiểu gì đâu!
– Ông…
– Không nghĩ ra cách, ừ, ħàɲħ cả đám!
Bà Liễu tức tưởi đánh nhau từ từ với chồng, nhưng ông ta giờ này cũng hết kiên nhẫn. Cuối cùng, ông dừng cuộc cãi vã và lấy điện thoại gọi cho Diệp Lan. Sau khi kết nối, ông ta ngay lập tức nói vấn đề:
– Tôi có đủ bằng chứng, nhưng mày hãy gọi ngay cho ông Đông để xác nhận!
– Tại sao lại vội vã thế?
– Không cần biết nhiều, hãy gọi ngay để ông ta không giục tôi!
– Được! Nhưng tôi muốn cả nhà ba người ông tới gặp tôi, thiếu một người tôi không thỏa thuận!
– Được! Cả gia đình tôi sẽ đến!
Diệp Lan đồng ý và liên lạc với chúng tôi. Khi đã có xác nhận, cô bắt đầu di chuyển đến điểm hẹn. Lần này, cô không đi một mình mà có sự hỗ trợ từ ba vệ sĩ mà Khải thuê. Chồng cô đã nói đúng, trong cuộc chiến, cần phải có đồng minh. Lần này, cô quyết định khiến bọn họ phải trả giá.
Khi cô đến, đã có một nhà ba người đứng chờ sẵn. Họ có vẻ rất nóng vội, cô nhếch mép nở nụ cười khinh bỉ và tiến lại gần:
– Cần tôi làm gì?
– Hủy hợp đồng không kiện cáo và đưa ra bằng chứng. Nếu không, tôi không tin!
Diệp Lan đẩy tập hồ sơ có chữ ký của chú chồng cùng con dấu đỏ đã đóng sẵn lên bàn:
– Tôi luôn giữ lời hứa! Còn điều gì ông cần?
Ông ta nhìn thấy giấy tờ đầy đủ và bỏ chiếc điện thoại chứa video ra, nhưng cô gõ gõ xuống bàn hỏi:
– Giấy tờ đâu?
– Giấy tờ đã được hủy trước đó, chỉ còn video và hình ảnh này thôi!
– Chỉ có vậy à?
– Đúng!
– Ông nghĩ tôi đùa à?
– Tất cả đều ở đây! Giấy tờ tôi đã giúp hủy rồi!
Diệp Lan nghe vậy cười khẩy và nói tiếp:
– Chỉ vì thế mà ông muốn trao đổi với tôi sao?
– Video và hình ảnh đầy đủ như thế này cũng đủ khiến nhà chồng mày xấu hổ rồi!
– Được! Vậy thì hãy đưa tất cả ba cái điện thoại của mấy ông ra đây!
– Tại sao phải như vậy?
– Không cần nói nhiều! Đưa hết ra!
Ông ta muốn nhanh chóng có được giấy ҳάc nhận, nên vội vàng nhắc nhở vợ con đưa hết điện thoại. Cô Diệp Lan ra hiệu cho hai vệ sĩ hủy nát chúng trước mặt ông ta. Ông ta hét lên:
– Mày… Mày dám hủy đồ của tao tôi sẽ kiện!
– Ông định kiện ai? Con cái ông kiện cái quái gì? Trong phòng này không có camera, ông có bằng chứng gì để kiện hả?
– Con khốn!
Ông ta muốn hãy đưa ra các biện pháp tự vệ cô thì một vệ sĩ ở gần đã đẩy ông ta một cú mạnh khiến ông ta ngã sấp mặt. Hai mẹ con bà ngỡ ngàng nhìn cảnh này, nhưng hai vệ sĩ khác đã rút ra con dao, đe dọa khiến họ kinh hãi và lui vào góc phòng. Diệp Lan nhìn thấy cảnh này, cười lớn và nói:
– Các người không phục phải không?
– Con đồ mất dạy…
– Chỉ có thứ này mà dám đe dọa tôi à? Các người còn tự tin quá! Tôi sẽ khiến các người sống không bằng một phần nhỏ của tôi!
– Con làm quá đen tối! Đồ con bất hiếu!
– Ông nói tôi hay ông đang nói về chính bản thân mình? Các người sống ác với mẹ tôi, hại mẹ tôi đến tận cùng, nhưng không sợi lụa nhẫn tâm với tôi, xem tôi như công cụ để lợi dụng, bòn rút… Nhưng giờ đây, đã đến lúc kết thúc, tôi sẽ khiến các người phải trả giá, tôi sẽ khiến các người sống không bằng một phần nhỏ của tôi để cảm nhận nỗi đau mà các người đã gây ra cho mẹ và tôi.
– Con làm quá…
Ông ta gào lên, nhưng Diệp Lan chỉ buông một câu:
– Tôi có khốn nạn cũng không bằng một phần nhỏ của các người! Hai mẹ con bạn đã chuẩn bị sẵn ra đường để làm ăn mày, sống kiếp nghèo đói để thấu hiểu cảnh khổ của người khác. Còn ông, hãy chuẩn bị đi vào nhà tù để có thời gian sám hối những việc ác đã làm.
Diệp Lan nói xong, mở cửa và rời đi một cách dứt khoát. Hai vợ chồng ông ta cố gắng đuổi theo, nhưng hai vệ sĩ ngăn lại, khiến họ phải nín thở và ôm chân van xin. Tuy nhiên, Diệp Lan không còn tình cảm nào với họ, cô hất mạnh họ ra và rời đi mà không hề gặp gỡ ánh mắt nào.
Sau buổi biểu diễn, Phong quay lại khách sạn để nghỉ ngơi. Cả ngày bận rộn, anh chưa kịp liên lạc với gia đình. Mặc dù gọi điện hỏi thăm, thực tế chỉ là để thể hiện tình cảm, vì Phong không có quyết tâm cao để giải quyết mọi vấn đề. Thế nên anh quyết định gọi cho dì Na.
Anh gọi điện thoại và nói chuyện:
– Dì ơi, máy vợ con không liên lạc được. Cô ấy đang ở đâu thế dì?
– Vợ con đang ở trong phòng mà. Chiều đi đâu về thấy mệt, nên nhắn dì để cô ấy được ngủ. Khi nào tỉnh dậy, ăn tối sau. Chắc cô ấy ngủ nên tắt máy đi thôi!
Anh và dì Na trò chuyện về việc ăn tối chưa, và anh lo lắng dì sẽ không gọi vì sợ làm mất giấc ngủ. Anh nhấc dì Na lên để kêu vợ xuống ăn, vì gần chín giờ rồi. Dì Na đồng ý lên gọi.
Trong lúc chờ dì Na kêu vợ xuống, Phong gọi điện cho em trai. Sau khi gọi một lúc, Tuấn Huy đã nghe máy:
– Em ở đây!
– Chuyện của ông ta, em đã làm gì với nó?
– Em đã định buộc ông ta vào tù nhưng chị Lan lại tới và yêu cầu chú Đông tha cho ông ta!
– Em có biết chị ấy gặp ai không?
– Em không chắc lắm, sau khi lấy giấy ҳάc nhận từ chú Đông, có lẽ cô ấy đã gặp ông Chu. Anh à, nếu chị ấy muốn tha cho ông ta thì chúng ta cứ cộng tác! Không mất gì cho gia đình mình mà.
Phong im lặng một lúc rồi nói tiếp:
– Không phải vậy!
– Anh nói sao vậy?
– Không phải cô ấy muốn tha cho ông ta đâu. Mối thù với mẹ cô ấy làm thế nào mà có thể tha được?
– Sao thế? Em không hiểu!
– Chính ông ta và bà Liễu đã gây tổn thương cho mẹ cô ấy đến mức không thể tha thứ. Em cũng biết chuyện vừa xảy ra, cô ấy đã ép họ đối mặt, nhưng bây giờ khi xin tha thì không dễ dàng như vậy.
Tuấn Huy thực lòng không trách Diệp Lan vì đã tận dụng tình cảm gia đình, vì anh nhận ra những hành động của cô ấy đều xuất phát từ lòng tốt. Nếu có sự lợi dụng, đó cũng là tình huống không đủ lựa chọn, nhưng đối với anh, cảm xúc của anh là tình yêu, nên cũng có chút tổn thương, và Huy cũng hiểu điều đó.
– Em biết anh tổn thương, nhưng có lẽ cô ấy cũng đau lòng riêng của mình, anh đừng trách cô ấy nữa! Những gì cô ấy đã làm cho gia đình, cho anh rất nhiều, anh biết rõ đúng không? Cô ấy không phải là người đầy mưu mô.
– Anh không trách, không giận, và không cho rằng cô ấy là người đầy mưu mô. Nhưng bây giờ anh lo lắng.
– Anh nghĩ sao?
– Là cô ấy không muốn ông ta dính líu tới gia đình nữa, sợ rằng việc kiện cáo sẽ gây tranh cãi trong xã hội, đẩy mọi người vào ૮.ɦ.ế.ƭ nên mới xin chú Đông ҳάc nhận cho ông ta rời khỏi hạng mục an toàn. Chắc chắn cô ấy đã tìm cách khác!
– Vậy bây giờ anh định làm gì?
– Em giao việc cho người điều tra đi! Không để cô ấy làm bất cứ điều gì hại đến mình!
– Em hiểu rồi!
Phong ngồi suy ngẫm về mọi chuyện, cảm thấy trong những thời điểm khó khăn nhất, có sự hiện diện của người con gái nhỏ bé đó. Cô ấy đã giúp anh thoát ra khỏi những khó khăn, và bây giờ khi mọi thứ đã ổn, cô ấy vẫn là Diệp Lan kiên cường và tốt bụng. Cô không bao giờ đòi hỏi, không bao giờ khiến anh thất vọng… Cô luôn hy sinh cho người khác, nhưng suy nghĩ ngây thơ và hồn nhiên của anh khiến cô bị tổn thương. Tình cảm của cô dành cho anh trong những năm qua là chân thành, nhưng anh vì một sự việc vô tình đã quyết định không còn chịu đựng nữa… “Tuấn Phong à! Mày không xứng đáng với tình yêu của cô ấy!”
Trong lúc tâm trạng rối bời, Phong đón cuộc gọi từ dì Na, người thông báo rằng vợ anh đã thức dậy nhưng trông mệt mỏi. Anh nhanh chóng gọi cho Diệp Lan để biết thêm thông tin và đề nghị dì Na nấu một bữa ăn nhẹ cho vợ.
Sau cuộc gọi với dì Na, Phong ngay lập tức liên lạc với Diệp Lan. Anh chủ động mở đầu cuộc trò chuyện với một giọng điệu không được ưa thích:
– Mệt mỏi thì nói với dì Na, em nằm suốt cả buổi, ai lại nghĩ chúng ta có vấn đề đâu!
– Anh che đậy giỏi tới đâu, gần ngày cưới cũng sẽ lộ thôi!
– Không nói nữa! Em dậy ăn đi!
– Em đã dậy!
– À… Về chuyện ông Chu, em không được tự ý làm gì cả! Tôi đã hứa giúp em trả thù, và tôi sẽ giữ lời!
– Không cần đâu! Em có cách giải quyết!
Phong đã đoán đúng phản ứng của Diệp Lan, vì vậy anh vội ngăn chặn:
– Em không được tự ý làm gì hết! Nếu em không nghe lời, đừng trách tôi!
– Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng từ giờ về sau, em và anh chỉ là tạm bợ thôi, không cần anh nhọc lòng nữa!
– Em vừa nói gì?
Phong lo sợ mình có thể hiểu nhầm, vì vậy anh hỏi lại:
– Em nói chúng ta làm sao?
– Chúng ta cũng nên rõ ràng về ranh giới như anh muốn. Công việc cá nhân của em sẽ do em xử lý!
– Diệp Lan!
– Em hơi mệt, em đi ăn chút gì đây!
– …!!!
Diệp Lan tắt máy, nhìn vào tập hồ sơ với dấu đỏ từ KaTan, cô mỉm cười, coi như cô không còn liên quan đến gia đình anh nữa. Ông Chu cũng không còn là vấn đề của cô nữa. Từ giờ, cô chính thức đối mặt với ông Chu và bà mẹ kế ᵭộc ác dưới danh nghĩa của một người ngoại vi.