Người chồng mù chương 4 | Không thể làm khó Lan
Đợi Tuấn Phong mặc xong, Diệp Lan chủ động đưa anh xuống dưới nhà. Khi thấy bố mẹ chồng và em chồng đã ngồi ăn, cô lên tiếng:
– Con xin lỗi đã để bố mẹ và chú Huy chờ cơm ạ!
– Mọi người vừa mới xuống, hai đứa ngồi đi!
– Vâng ạ!
Diệp Lan đỡ Tuấn Phong ngồi trước và sau đó cô cũng ngồi xuống bên cạnh. Cô mời bố mẹ chồng rồi quay qua hỏi Phong:
– Anh thích món nào để em lấy cho?
– Anh thích ăn mực nhồi nấm hương, gà chiên nước mắm, cá song hấp…
Tuấn Huy biết anh trai mình đang cố ý làm khó Diệp Lan, nhưng chỉ có thể ngồi im chờ xem phản ứng của chị dâu mới này. Trước khi có câu trả lời, mẹ cậu đã đứng ra nói:
– Tuấn Phong! Con thích ăn mấy món đó, sao không nói trước. Hôm nay dì Na nấu mấy món khác, con chịu khó ăn tạm đi!
– Nhưng con muốn ăn bây giờ. Từ hôm qua con chưa ăn được nhiều, nếu phải nhịn nữa con sợ không có sức khỏe mà sinh cháu cho mẹ đâu!
Bà Diễm Lệ có chút bất ngờ về lời nói của con trai. Rất nhiều cô gái đưa về đây rồi nhưng chưa hết một ngày đã hạch hành lý ra đi. Đối với cô gái nhỏ này, thái độ của con trai lại khác biệt hoàn toàn. Anh ấy chấp nhận để cô ngồi cùng, ở chung, và giờ còn nói muốn sinh con nữa. Bà vui mừng lắm.
– Để mẹ bảo dì Na làm ngay cho con!
– Để Diệp Lan làm thì con mới ăn. Người khác làm con không ăn đâu!
Bà Diễm Lệ nhìn Diệp Lan có vẻ ái ngại. Nói gì thì giờ đang ăn mà bảo cô đi làm thay việc của người làm, có vẻ thiệt thòi cho cô. Bà chưa biết cô con dâu nhỏ này có biết nấu nướng không. Cô đứng lên:
– Bố mẹ với chú Huy cứ ăn trước. Để con đi nấu đồ cho anh Tuấn Phong ạ!
– Con làm được chứ?
– Dạ, có gì con sẽ hỏi dì Na thưa mẹ!
– Ờ, vậy con chịu khó chút nhé!
– Dạ, không có gì đâu ạ! Anh ấy ăn ngon miệng là được!
Bà Diễm Lệ cẩn thận nhắc người làm giúp cô rồi ba người ăn cơm trước. Tuy nhiên, vì Tuấn Phong đang cố ý làm khó Diệp Lan, chỉ vài lâu sau, anh ta cầm đũa và bắt đầu ăn cơm. Bà Diễm Lệ nhìn thấy thế, nhắc con trai:
– Con đòi ăn mấy món kia mà giờ lại ăn cơm là sao?
– Con đói, đợi lâu không nhịn được ạ!
– …
Bà Lệ không nhận ra sự tai quái của con trai, nhưng ông Tuấn Nghiêm nhận thấy rõ. Vốn đã không coi chuyện này quan trọng, từ sáng giờ ông không tham gia điều gì cả. Ông lặng lẽ quan sát, nhưng đến giờ này, ông cũng phải nói:
– Bố thấy con đang làm khó người ta đấy!
– Sao bố lại nói thế?
– Con vốn là cố ý làm khó con bé!
Chưa đến một ngày, nhưng ngay cả người khó tính như bố anh cũng bị cô gái nhỏ này thu phục. Trước đó, không ở được thì đi, nhưng chưa bao giờ ông nói lời bênh vực. Thế nhưng, với cô gái này, ông nói lời khen và còn được bố anh giúp đỡ, thì thật là xuất sắc. Muốn vào chỗ khó tính như ông, anh ta cho toại nguyện luôn…
– Bố! Nghe bố nói thế, mẹ lại tưởng con xấu tính thật đấy! Thôi, con không ăn nữa, con đợi Diệp Lan nấu xong thì ăn!
Ông Tuấn Nghiêm thở dài không nói mà im lặng tiếp tục ăn, nhưng bà Diễm Lệ thì có vẻ vui hơn. Càng thấy quyết định chọn Diệp Lan làm vợ con trai là đúng đắn:
– Ừ, thế mới phải chứ! Để mẹ ngó vào trong bếp xem Diệp Lan làm tới đâu rồi!
Bà Diễm Lệ buông bát và vào phòng bếp. Con dâu tay thoăn thoắt làm đồ, bà nhìn sang dì Na thì nhận được sự ưng ý. Bà mỉm cười hài lòng và quay trở lại bàn ăn nói với Tuấn Phong:
– Con nhất định sẽ rất hài lòng về món con bé nấu đấy!
– Nhìn ngon mắt thế hả mẹ?
– Ừ! Đảm bảo ngon!
– Vậy con phải ăn nhiều rồi!
Tuấn Phong cười nói nhưng trong bụng bắt đầu toan tính. Nghe mẹ khen thế, có vẻ như không làm khó cô ta về mặt này được rồi. Ngồi thêm một lúc nữa, thấy đồ ăn bắt đầu đem ra…
Ba người kia đã ăn xong, nhưng ai cũng chưa đứng dậy ngay mà cố nán lại đợi đồ ăn của Diệp Lan. Ông Nghiêm, mặc dù không để ý những việc nhỏ nhưng bữa nay lại kiên trì ở lại để giữ giá. Khi món ăn cuối cùng được đưa ra, Diệp Lan lên tiếng:
– Bố mẹ và chú Huy cùng dùng thử đi ạ!
– Ờ…ờ…Con cũng ngồi xuống đi!
– Dạ, con mời bố mẹ ạ!
Diệp Lan cũng không quên quan tâm tên chồng sắp cưới khó tính:
– Anh ăn món nào trước để em lấy giúp?
– Món nào cũng được!
– Cá còn nóng, anh ăn trước nhé!
Diệp Lan gắp miếng cá cho Tuấn Phong. Anh ta miễn cưỡng đưa lên miệng, không nói được gì thêm và những món tiếp theo, anh ta vẫn im lặng mà hưởng thụ…Cuối cùng chỉ có thể lẩm nhẩm trong bụng: “Không ngờ cô cũng nấu ăn giỏi đấy…”
Tuấn Phong không làm khó nữa, nhưng anh ta đành tìm thời cơ khác. Anh ngồi im ăn tiếp thì mẹ và Huy khen hết lời. Bố anh cũng không ngoại lệ và buông lời khen ngợi:
– Chà! Diệp Lan nấu ăn khá quá nhỉ?
– Dạ, con cảm ơn bố ạ! Mọi người ăn ngon miệng là con vui rồi!
– Rất ngon! Gia vị vừa phải, màu cũng hấp dẫn!
Bà Diễm Lệ phấn khích quá mà không quên khen sự lựa chọn của mình:
– Ông thấy tôi chọn con dâu có chuẩn không? Không những ngoan ngoãn, lễ phép mà còn đảm việc nhà nữa. Sắp tới con dâu tôi còn thi đại học, tôi xem qua rồi, thành tích học tập cấp ba rất tốt, kiểu gì cũng đỗ đại học danh tiếng cho coi.
– Ô… Vậy thì tốt quá rồi!Thôi, cả nhà ăn tiếp đi! Tôi no rồi!
Anh ta muốn ăn nữa nhưng bụng đã no. Anh ta và ông sẽ đi ra ngoài dạo chút! Tuấn Huy? Con no rồi chị ạ!
– Dạ, con cũng đã no rồi mẹ! Con có chút việc ạ!
Vậy là ba người kia rời bàn ăn. Còn lại hai người, Tuấn Phong không cần phải diễn nữa mà bỏ đũa xuống:
– Cô đúng là biết cách làm lòng người nhà tôi nhỉ? Còn được bố mẹ tôi đồng ý cho đi học tiếp cơ đấy!
– Tôi không muốn chiếm lòng, chỉ là những việc tôi có thể làm thôi!
– Đừng tự kiêu quá! Lấy ít canh cho tôi đi!
– Vâng.
Diệp Lan lấy canh cho Tuấn Phong rồi tiếp tục ăn. Cô biết nếu không ăn sẽ không có sức mà đối mặt với tên khó chịu này. Nhưng đang ăn thì anh ta đứng dậy bắt cô đưa lên phòng. Cô dù là yếu thế trước con người này nhưng không khuất phục dễ dàng.
Vừa mới ăn được nửa bát cơm, đã quá đáng. Phục vụ để cho ăn rồi giờ không để người ta ăn no được chút nào. Đúng là ác ma, không phải người. Anh ta định chơi xấu cô nhưng cô không chịu thua:
– Anh ngồi đợi tôi chút, tôi còn đang ăn dở bát cơm!
– Việc của cô là gì cô quên rồi hả?
– Tôi không quên, nhưng trời còn tránh miếng ăn, tôi không ăn no thì lấy sức đâu mà phục vụ người như anh!
– Tôi không quan tâm!
– Vậy để tôi ra bảo mẹ!
– Cô…Cô được lắm!
Hóa ra tên ác ma này vẫn biết nghĩ cho bố mẹ đấy. Vậy thì cô cũng biết dựa vào ai rồi, nhất định không để mình bị thiệt thòi được. Phong có vẻ tức giận nhưng vẫn chịu ngồi lại chờ, cô cũng thở phào và ăn cho xong.
Cô ăn cơm nhưng lại nhìn thấy Phong cứ đưa tay xoa xoa lên hai má. Số anh ta đúng là đen đủi, hết bị mù, bị sẹo đã đủ thảm lắm rồi mà không hiểu sao còn bị mọc mụn li ti ở mặt nữa. Cô không muốn quan tâm vì lời nói cay nghiệt trước đó, nhưng lại không kìm được:
– Tôi biết một chút về đông y, những mụn mọc trên mặt anh tôi có thể giúp đấy, đừng bác bỏ tôi!
Nhưng Tuấn Phong không muốn dính dáng gì với cô, nên anh trả lời thẳng thừng:
– Tôi có tiền, không cần cô giúp!
– Vậy được thôi!
Cũng không hiểu sao cô lại to gan chế giễu Phong:
– Có tiền mà lại để mình như Tarzan thế kia à?
– Tôi như thế nào không liên quan đến cô! Im miệng ăn đi, đừng trách tôi!
– Tôi chỉ nói thật thôi mà!
– Nếu còn nói thêm lời nào nữa thì đừng trách tôi ác!
– Không nói nữa!
– Ranh con!
Diệp Lan im lặng ăn nốt bát cơm rồi đưa Tuấn Phong lên phòng, nhưng giờ này anh ta lại muốn ra ngoài. Cô đưa anh ta ra phía sân trước để dạo. Đi một hồi, Phong nói muốn dừng lại, cô đỡ anh ta ngồi xuống ghế đá. Lúc này có điện thoại của Trà My gọi tới:
– Tao nghe đây!
– Mày đã ăn chưa?
– Vừa ăn xong rồi! Nghe nè! Tao mới làm xong hồ sơ đăng ký hai trường. Mai mày đi nộp cùng tao nhé! Nhớ kỹ, thành tích học tập nổi bật như mày mà phải dừng lại, thật là tiếc!
– Mẹ chồng tao cho tao học tiếp rồi!
– Thật à? Không đùa đấy!
– Đúng đấy! Mai tao và mày cùng đi nộp hồ sơ nhé?
– Thật hả?
– Ừ.
– Tao vui quá! Tao rất hạnh phúc vì mày đấy Lan ạ! Mà mẹ chồng mày thì tốt gấp nhiều lần bố mẹ tao!
– Ừ! Tại đây, mọi người đều tốt với tao hết! Mày yên tâm đi!
– Vậy thì tao không lo nữa rồi! Tao vui quá…hic…hic…
– Đừng khóc nữa! Mai gặp nhau sau nhé?
– Ừ!
Sau khi nói chuyện, Diệp Lan quay lại và hỏi Tuấn Phong có muốn nghỉ phòng không, nhưng anh trả lời khô khan:
– Khi nào tôi muốn nghỉ, tôi sẽ tự nhắc!
– À… vâng.
Cô lắc đầu và rời xa phía Tuấn Phong một chút, tận hưởng không khí buổi tối. Dù không ưa Phong nhưng cảnh đẹp ở đây làm cô cảm thấy thoải mái hơn so với nhà mình. Khi cô đang thư giãn, bất ngờ Phong lại nói:
– Cô định thi vào trường nào?
– Anh hỏi để làm gì?
Câu hỏi này khiến Tuấn Phong mất đi vẻ bình thường và trở nên nghiêm túc:
– Tôi không muốn cô làm mất mặt gia đình tôi. Hiểu chưa?
– À… Tôi thi vào Học viện Ngoại giao!
– Thế thành tích như thế nào mà dám thi vào trường đó? Cô thật sự tự tin quá à?
– Tôi nghĩ mình nên thử xem sao!
– Đi thi Đại học không phải là làm bài kiểm tra thử. Nếu cô trượt, tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà ngay lập tức!
– Tôi sẽ cố gắng để được ở lại!
– Dẫn tôi về phòng đi!
– …
Dù không ưa Phong, nhưng nghĩ đến mục đích, Diệp Lan vẫn phải thực hiện nhiệm vụ của mình. Khi hai người quay lại phòng:
– Anh có muốn ăn hoặc uống gì trước khi đi ngủ không?
– Pha trà cho tôi!
– Không sớm, uống trà có thể làm mất ngủ anh đấy!
– Tôi nói gì, cô quên rồi à?
– Vâng, anh đợi một chút!
Diệp Lan pha trà xong, rồi mang ra phòng của mình. Ngửi mùi lạ, Tuấn Phong liền hỏi:
– Cô đang làm gì vậy?
– À… Tôi xông ít dầu làm dịu cho anh dễ ngủ đấy!
– Sao cô biết tôi khó ngủ?
Cô định nói là do mẹ anh nói cho cô biết, nhưng cô lại chọn cách trêu chọc:
– Nhìn anh với đám râu tóc thế kia là biết!
– Cô… Cô đem nó đi ngay cho tôi!
– Ngày xưa bà nội tôi cũng mất ngủ thường xuyên, nhưng khi thử nghiệm thì thấy rất hiệu quả. Anh cứ xông thử đêm nay, nếu không tốt thì mai cô vứt đi cũng chẳng muộn!
– Ai biết cô nói thật hay nói dối, có thể cô muốn đầu độc tôi thì sao?
– Anh lại nghĩ quá nhiều! Tôi đang cần dựa vào nhà anh đấy! Đầu độc anh, tôi mất lợi lộc à? Phải không?
– Cô thật thẳng thắn quá nhỉ?
– Đó là tính cách của tôi!
– …
Thấy Tuấn Phong im lặng không nói, cô lại nói tiếp:
– Anh có muốn ngâm chân một chút để thoải mái không? Tôi cũng biết mát-xa đấy!
Bình thường là dì Na làm công việc này, nhưng hôm nay cô quyết định tự mình làm, thách thức tên khó chịu này:
– Việc của cô đấy! Hỏi làm gì?
– Vậy anh đợi tôi một chút!
Tuấn Phong mặc dù không nhìn thấy nhưng từ khi bị tê liệt tai, ông trời đã ban cho anh cái mũi rất thính. Khi không ngửi thấy mùi nước ngâm chân như mọi khi, anh ngay lập tức phản ứng:
– Cô lại cho thứ gì vào đây?
– À… Tôi biết ít về y học nam, nên mang theo đây, đảm bảo anh sẽ thấy thoải mái!
– Cô không phải đang muốn hại tôi khi tôi không nhìn thấy chứ?
– Nếu anh tiếp tục có thái độ với tôi như thế này, thì không biết sẽ như thế nào!
– Cô… Cô dám?
– Ngồi im đấy! Tôi bắt đầu làm đây!
– Làm không được thì biết hậu quả rồi đấy!
– Yên tâm! Tôi đã làm cho bà nội quen rồi! Lá thảo dược này cũng là bà nội chỉ cho tôi! Rất an toàn và hiệu quả!
Bà nội của cô trước đây làm nghề đông y nên đã chỉ dạy cô rất nhiều. Thực ra, bà muốn cô theo nghề của bà nhưng lại động viên cô học thật giỏi để có tương lai tốt. Bởi bà biết không thể mãi bảo vệ cô. Nhưng bà không đợi cô thi vào Đại học đã vội ra đi, từ sau khi bà mất, mọi quyền lợi của cô cũng bị cắt hết. May mà bố mẹ cô còn cho cô tốt nghiệp hết cấp ba, nếu không, cô đã trở nên khó khăn hơn nhiều rồi!
Sau khi xoa bóp một thời gian mà không nghe tên Phong khó tính này nói gì, cô nghĩ là anh ta hài lòng rồi. Tin rằng anh ta đã vậy, không lâu sau đó, anh ta lên tiếng châm chọc cô:
– Làm mà khéo như thế có phải là cô cả nhà họ Đặng không?
– Ý anh là tôi giống người làm hơn phải không?
– Đó là do cô nghĩ thôi, tôi không nói!
Diệp Lam chỉ cần quan tâm đến sĩ diện trước mặt người ngoài, nhưng với tên chồng tương lai này, cô không quan tâm. Dù anh ta không biết cô bị người nhà lừa bán sang đây, nhưng với sự khinh bỉ của Phong, cho rằng cô bán thân vì tiền, cô không cần phải giữ sĩ diện:
– Tôi là con lớn của ông Đặng Chu! Mẹ tôi mất khi tôi 4 tuổi.
– À… ra vậy!
– Anh còn muốn biết gì không?
– Ờ… Chuyện của cô nhàm chán quá, nên tôi không muốn hỏi nữa!
Diệp Lan biết rằng người đàn ông này cố ý muốn chế nhạo, chê bai cô để làm tổn thương, nhưng cô đã từng chịu đựng nhiều hơn những lời nói khó nghe của Phong. Cô không để tâm đến sự xúc phạm đó mà tiếp tục giúp anh ta một cách nhẹ nhàng, sau đó chậm rãi nói:
– Mẹ kế tôi vốn là con gái nhà giàu, khi em gái sinh ra, em ấy có cuộc sống tốt hơn. Em ấy là niềm kiêu hãnh của bố mẹ tôi! Còn tôi là con gái của một người mẹ đơn thân, số phận không như ý, nhưng ít nhất bố mẹ cô ta đã giúp tôi tốt nghiệp cấp ba, nếu không tôi đã khó khăn hơn nhiều!
Mỗi khi Tuấn Phong cố gắng làm tổn thương cô để cô biết khó rút lui, cô luôn đối mặt thẳng thắn, không để anh nói tiếp. Thậm chí, cô còn xin lỗi khiến anh không thể nói tiếp…
“Xin lỗi vì mọi chuyện, anh! Theo quan điểm của gia đình anh, chắc chắn phải có người con gái danh giá hơn, đúng không? Hoặc ít nhất cũng là người như em gái tôi. Nhưng tôi không có quyền lựa chọn!”
“Vậy đủ rồi! Tôi đang rất buồn ngủ!”
“Hãy để tôi lau chân cho anh!”
Diệp Lan lau chân cho Tuấn Phong rồi chuẩn bị chăn sẵn để anh ℓêп gιườпg ngủ trước khi quay lại phòng của mình.
Dù giường ngủ êm ái, trong lòng cô lại cảm thấy cô đơn và tủi phận vô cùng… Tuổi 18 đầy ắp kỉ niệm vui vẻ, hoài bão và nhiệt huyết… Đối với Diệp Lan, nó chỉ toàn những kí ức buồn và mỗi ngày, khi thức dậy, cô luôn đặt cho mình câu hỏi về cách sống để trải qua mọi thứ dễ dàng hơn…