Người chồng mù chương 5 | Những bữa cơm của Lan
Sáng nay, Diệp Lan thức dậy sớm và sau khi ăn sáng, cô lễ phép xin bố mẹ chồng:
– Thưa bố mẹ, chỉ còn mấy ngày nữa là hết hạn nộp hồ sơ, con xin phép bố mẹ hôm nay cho con cùng bạn đi làm để nộp sớm ạ!
– Con không cần mất công đi đâu, để mẹ bảo người làm giúp con!
– Dạ, công việc nhỏ này con xin phép bố mẹ cho con tự làm được không ạ?
– Được, để chú Thẩm đưa con đi!
– Dạ, con cảm ơn bố mẹ ạ!
Tuấn Phong bất ngờ nói:
– Mẹ để Huy chở vợ con đi, không cần phiền chú Thẩm đâu ạ!
– Thế Huy không bận, chở chị đi cũng được!
– Vâng ạ!
Diệp Lan chỉ quan tâm đến việc nộp hồ sơ theo ý muốn của mình, không quan tâm ai sẽ chở cô. Huy đã di chuyển ra xe, cô nhanh chóng đi theo, nhưng lúc này, Phong lại nói:
– Em làm xong thì về nhà ngay nhé!
Cô trả lời ngoan ngoãn:
– Vâng, em nhớ rồi!
– Để Huy vào giúp em làm hồ sơ nhanh nhé!
– Vâng ạ!
Khi đến điểm làm hồ sơ, cô mời Huy vào cùng, cả hai tới giữa sân trường, Trà My vẫy tay:
– Diệp Lan, đây!
– Ừ, đợi lâu chưa?
– Mới tới thôi!
Trà My gặp Huy và tò mò hỏi:
– Đây có phải là chồng sắp cưới của mày không vậy? Anh chàng đẹp trai đấy!
– Không phải, em trai của anh ấy!
– Sao mày theo từng bước vậy? Nhà giàu cẩn thận đấy!
– Chồng sắp cưới sợ tôi đi lạc, sợ không biết làm hồ sơ…
Trà My cười nói nhỏ:
– Chồng sắp cưới của mày còn quan tâm tới nhỏ này! Có khi bị bố mẹ nó đuổi đi lấy chồng mới đấy nhỉ?
Diệp Lan không dám nói về việc bị bán, cũng như không muốn nói về sự lạnh lùng của chồng sắp cưới. Cô chỉ cười và trả lời:
– Ừ, có khi lại may!
Sau khi nộp hồ sơ, cả ba trở ra, Trà My kéo tay Diệp Lan hỏi:
– Chồng sắp cưới của mày quan tâm thật đấy, xem hồ sơ của mày nhiều lần liền!
– Người ta chu đáo mà!
– Mày chỉ đăng ký thi một trường à?
– Ừ! Một trường, một ước mơ, hy vọng sẽ đạt được!
– Học giỏi như mày lo gì, tao mới lo đây này!
– Học giỏi mà cứ khiêm tốn! Hai trường mày đăng ký cũng không phải là dễ!
– Đến đâu hay tới đó! À, mày đi chơi một lúc được không?
– Ừ!
Suýt nữa, Diệp Lan suy nghĩ rằng nên hỏi Tuấn Huy xem có được không, nhưng cô ngay lập tức thay đổi quyết định. Cô cầm tay Trà My và quay lại để nở nụ cười hòa nhã với Tuấn Huy:
– Chú Huy, vẫn còn sớm, chú ta đi uống nước nhé?
– À, vâng!
– Được, chú ta qua quán bên kia ngồi đi!
– Được!
Huy đi phía sau, và Diệp Lan nhận ra rằng cô đã đặt ra một câu hỏi khôn ngoan cho ý kiến của mình, cô chúc mừng bản thân về sự khôn ngoan của mình.
Cả ba người đi đến quán nước gần đó, Trà My kéo Huy ngồi xuống và nhí nhảnh đặt đồ uống. Trà My cũng lịch sự hỏi Tuấn Huy:
– Anh uống gì ạ?
– Cho tôi một cốc trà được rồi!
Trà My vui tính và hòa đồng, nhanh chóng bắt đầu trò chuyện với người mới:
– Đi cả buổi mà chưa nói được gì với anh! Cho phép tự giới thiệu, em là Trà My, bạn thân của Diệp Lan ạ!
– Chào em! Anh là Tuấn Huy!
– Rất vui được làm quen với anh ạ!
Thấy Trà My thân thiện, Huy cũng nhiệt tình đặt câu hỏi:
– Anh cũng thế! Em thi vào trường nào thế?
– Dạ, Ngoại Thương và Kinh tế Quốc dân ạ!
– Chúc em và chị Lan thi đỗ nhé!
– Vâng, em cảm ơn ạ!
Ba người ngồi nói chuyện, nhưng Trà My và Tuấn Huy thường xuyên trò chuyện với nhau hơn. Họ dường như hợp ý với nhau. Diệp Lan nhìn thấy họ vui vẻ và mong muốn mình có thể sống thoải mái như vậy. Cô ước gì chồng sắp cưới của mình cũng dễ tính như Tuấn Huy để cô có thể thở phà một chút.
Khi về nhà, cô thấy Tuấn Phong ngồi ở phòng khách. Diệp Lan không nhanh cũng không chậm đến gần và báo cáo:
– Em đã về đây ạ!
– Huy giúp em đến giờ này mới xong à?
– Dạ, em có nói chuyện với bạn mình thêm một chút!
– Đưa anh lên phòng đi!
Vừa bước vào phòng, cô ngay lập tức bị Tuấn Phong hất tay ra mạnh. Anh ta dùng cả hai tay Ϧóþ chặt vai cô, đẩy cô dí sát vào tường và la lớn khiến cô co rúm người lại. Nhưng đối diện với một người đàn ông ác ma như vậy, cô biết rằng càng nhịn thì càng bị hại:
– Nếu anh ghét tôi, tôi sẽ cút xa anh, anh không cần phải tỏ thái độ như thế này đâu!
– Cho cô nói thêm! Một lời trái ý tôi, thậm chí là mẹ hay bố tôi cũng không thể giúp cô được!
– Anh…
Biết rằng cô yếu đuối trong tình huống này, với bản chất là cô mới chỉ bắt đầu cuộc hành trình khó khăn này và nếu cô không thể vượt qua một số bước, cô sẽ thất bại. Do đó, cô nhẫn nại và nghe theo mọi lệnh của người đàn ông khó chịu này.
Cảm thấy mình yếu đuối, Diệp Lan chỉ mới bắt đầu hành trình khó khăn này. Nếu cô thất bại ngay từ những bước đầu tiên, cô sẽ không thể nhấn mạnh điều đó. Vậy nên, cô giữ kín ấm ức và ngoan ngoãn tuân theo lời của người đàn ông khó chịu này.
– Được! Anh muốn thế nào thì làm vậy!
– Ra ngoài và gọi Tuấn Huy lên đây cho tôi!
Diệp Lan cảm thấy tức giận mà không thể khóc. Cô vỗ nhẹ vào mặt để tỉnh táo rồi xuống nhà gọi Huy lên. Khi chỉ còn hai anh em, Tuấn Phong trút giận lên em trai:
– Anh đã nhắc em đi theo dõi cô ấy, tìm điểm yếu để đuổi cô ấy và em đã làm gì?
– Anh bình tĩnh đi! Theo em thấy, Diệp Lan không giống như anh nghĩ!
– Chỉ mới qua một ngày mà em đã chuyển hướng rồi! Cô ấy không non nớt như tuổi của mình phải không?
– Anh đừng nghĩ vậy! Nghe Diệp Lan nói chuyện với bạn thân, cô ấy giấu chuyện anh đối xử tệ với cô ấy và giấu tất cả luôn. Em nghĩ Diệp Lan không giống những người trong gia đình cô ấy!
– Em bị ảo giác hay bị cô ấy và bạn thân mê hoặc rồi?
– Em không bị mê hoặc nhưng em thấy quan tâm đặc biệt đến bạn của chị dâu!
– Em…
– Thôi, anh bình tĩnh nghe em đi, đừng hành động mù quáng, không biết đâu người tốt sẽ tự xuất hiện!
– Người tốt…
Tuấn Phong nhớ đến Hạ Lan với nụ cười cay đắng. Hạ Lan… Diệp Lan… Anh đắc thế gì trong kiếp trước mà kiếp này gặp phải những điều tồi tệ như vậy? Liệu tên Lan có lặp lại không…
– Em ra ngoài đi!
– Anh đừng giận nữa! Càng giận mặt càng đỏ, mụn kia còn được dịp phát triển! Anh có ngủ ngon không đêm qua?
– …
Tuấn Phong đang tức giận nhưng khi nghe câu hỏi này của em trai, anh nhớ lại cảnh Diệp Lan đã làm cho mình đêm qua. Khi được massage chân và ngửi mùi dầu đó, anh đã ngủ khá ngon. Kể từ khi gặp sự cố, anh hầu như không thể ngủ nhưng đêm qua đã ngủ được khá tốt. Nghĩ về điều đó, tâm trạng của Phong nhẹ đi một chút. Anh vẫy tay cho Huy đến công ty làm việc, còn anh thì ngồi đó suy nghĩ.
Khi đến bữa trưa, Diệp Lan không muốn nhưng phải lên gọi tên người đàn ông khó tính này xuống ăn cơm. Cô cố nén lại mọi điều và dịu giọng nói:
– Để tôi dẫn anh xuống đây. Mẹ đang đợi cơm rồi!
– …
Nhận thấy Phong im lặng, cô hiểu rằng anh đồng ý. Cô dẫn anh xuống, hai người không nói gì cho đến khi đến bàn ăn, bà Diễm Lệ hỏi:
– Con sao rồi? Hồ sơ đã hoàn thành chưa?
– Dạ, hoàn thành rồi ạ!
– Con đăng kí thi vào trường nào?
– Dạ, con thi vào Học viện Ngoại giao ạ!
– Ôi, tốt quá! Con cố gắng nhé!
– Vâng ạ! Con mời mẹ ăn cơm, chị mời anh!
– Ăn đi con!
Diệp Lan đưa thức ăn vào bát cho Tuấn Phong trước rồi mới ăn phần của mình. Phong im lặng suốt bữa, cô nghĩ rằng anh chắc chán mình lắm… Thôi thì thôi, cô ăn trước đã… Cô tập trung vào bữa ăn và vẫn quan tâm đến Phong. Lúc này, mẹ chồng lên tiếng hỏi anh:
– Tuấn Phong! Món ăn không ngon à, anh thấy sao?
Tuấn Phong suy nghĩ một lúc trước khi trả lời:
– Vâng, ạ!
– Vậy con thích ăn gì để tối mẹ bảo dì Na đổi món?
– Con không hợp khẩu vị với món này, con thích đồ ăn mà Diệp Lan nấu.
– Ôi, khẩu vị của con thay đổi nhanh thật!
– Mẹ chọn cho con mà! Mẹ có đôi mắt chọn người tuyệt vời! Tiếc là con không nhìn thấy cô ấy có xinh không?
– Mẹ khẳng định là rất xinh đấy! Xinh, ngoan, đảm đang và học giỏi, rất hợp với con! Nếu không tin, hỏi mọi người trong nhà!
– Vậy thì con tin rồi! Nhưng không biết cô ấy có chịu nấu cho con không nhỉ, lại im lặng thế?
Tuấn Phong muốn thử cách Diệp Lan sẽ phản ứng ra sao, nhưng không ngờ cô lại nói những lời trơn tru, quay đầu nhanh chóng:
– Em không mong có được điều này! Nếu em thể hiện cảm xúc từ đầu, mọi người sẽ nghĩ em giả tạo. Nhưng em không ghét anh, không sợ anh, cũng không thấy anh xấu tí nào. Khi mọi chuyện rơi vào bản thân, em phải cố gắng hơn, và em muốn đi cùng anh! Em ủng hộ mọi quyết định của anh và sẵn lòng nấu món anh thích!
Tuấn Phong ngạc nhiên vì Diệp Lan nói rất trơn tru và nhanh nhẹn. Anh càng hiểu rõ cô gái nhỏ này hơn. Điều mẹ anh nói cũng làm anh hạnh phúc. Cô này chọn thi Học viện Ngoại giao, quả nhiên là khéo miệng. Không quá lời, không thiếu chỗ nào.
– Cảm ơn em! Từ nay em phải làm việc nhiều rồi!
– Chỉ cần anh và bố mẹ hài lòng, em không sợ khó khăn!
Diệp Lan nghĩ chỉ cần gia đình tôn trọng cô, cô sẽ chịu đựng mọi khó khăn. Nhưng từ hôm qua đến giờ, cách Phong diễn trước mọi người và sau đó là khác nhau, điều đó khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn.
Bữa ăn kết thúc, mẹ chồng cô rất vui, nhưng cô không hề vui. Đưa Phong vào phòng, chuẩn bị cho anh xong, khi chuẩn bị rời đi, Phong nói một cách khó nghe:
– Cô hứa gì thì phải làm tốt, đừng để tôi tìm được lý do đuổi cô ra khỏi đây!
– Anh yên tâm! Tôi sẽ cố gắng không để anh phát hiện yếu điểm của tôi! Có việc gì, anh cứ gọi, tôi ở phòng của mình đây!
Sau câu nói đó, cả hai im lặng và mỗi người vào phòng của mình. Lan nhận ra mình không thể mãi chịu đựng như vậy. Cô mới 18 tuổi, làm sao cô có thể đối phó với người đàn ông trưởng thành như vậy.
Khóc không biết bao lâu, khi nghe tiếng Phong gọi, Lan giật mình tỉnh giấc. Oh, đã 3 giờ chiều rồi. Sau giấc ngủ dài, cô tỉnh táo hơn và tập trung vào công việc chính của mình.
Tôi cần hỗ trợ gì không ạ?
– Lần sau, ngủ dậy cần tự lập lịch!
– Vâng, tôi sẽ nhớ!
– Cho tôi cốc trà!
– Dạ vâng.
– Tôi muốn thêm một món ăn nhẹ nữa! Cô tự nghĩ ra và nấu đi!
– Được, tôi sẽ làm ngay.
Diệp Lan thở dài, không muốn làm phiền ai nữa, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Cô xuống bếp ngay, chuẩn bị trà xong, nhờ dì Na mang lên và tự vào tủ lấy đồ, nhưng dì Na bên tai cô nhắc:
– Tuấn Phong thích cháo đỗ xanh, nhớ làm sao cho vừa miệng, không quá ngọt!
– Dạ, cám ơn dì!
– Ôi, đừng gọi tôi như thế, không bà chủ trách phạt tôi đấy!
– Dì cứ để tôi gọi vậy, dì biết cô được mua về đây, gọi như vậy cũng là tốt với cô rồi!
– Tôi…
– Dì mang trà lên giúp tôi anh ấy đi! Tôi sẽ nhanh thôi!
– Được, nhưng trước mặt bà chủ, cô hãy gọi như cũ nhé!
– Vâng, cảm ơn dì!
Dì Na rời đi, cô nhanh chóng chuẩn bị cháo đỗ xanh. Khi nước đã sôi, cô cho vào và sau một thời gian, cháo đã nấu xong. Cô thêm gia vị vừa phải và chuẩn bị cả bữa tối. Dì Na vào và nhìn các thứ cô đã chuẩn bị, bà nhận xét:
– Con đã chuẩn bị hết đồ ăn chưa?
– Vâng, tôi sẽ nấu cơm cho bữa tối sau ạ!
– Có cần không?
– Dạ, không sao ạ! Tôi nấu cháo nhiều, dì và mọi người cũng ăn được ạ! Tôi mang phần này lên cho anh Phong!
– Được, đi thôi!
Dì Na thử cháo và cười hài lòng, nhưng khi cô mang xuống, Phong có vẻ không hài lòng:
– Trước đây trà nhạt, giờ cháo lại không được nhừ! Cô nấu kiểu gì thế?
– Anh đã thử rồi mà!
– Cô vẫn lẩm bẩm sao? Mang ra ngoài!
– Anh muốn ăn gì thêm không?
Khi thấy cô mang bát cháo xuống, dì Na và bà Diễm Lệ ngạc nhiên, bà hỏi:
– Tại sao mang xuống thế?
– Anh nói chưa nhừ nên không ăn!
Dì Na nói:
– Tôi thử rồi, rất ngon!
Bà Diễm Lệ cũng thử và đồng ý:
– Rất ngon, không hiểu sao anh lại không thích!
– Anh có lẽ thấy không vừa miệng thôi! Lần sau tôi sẽ chú ý hơn!
– Thật là khổ thân con, nấu cơm mà lại bị anh từ chối. Thôi, con cố gắng chiều anh nó thêm chút nhé!
– Vâng ạ!
Diệp Lan rút kinh nghiệm, trước khi nấu cơm tối, cô sẽ kiểm tra lại ý kiến của Tuấn Phong. Không muốn bị từ chối một lần nữa, cô quyết tâm chuẩn bị tốt hơn. Khi bước vào phòng, cô nhìn thấy Tuấn Phong đang sử dụng máy tính cho người khiếm thị, và cô lên tiếng:
– Anh cần tôi giúp gì không?
– Không cần!
Tuy nhiên, vì mới bắt đầu sử dụng, Tuấn Phong liên tục gặp khó khăn và bực tức, anh hất mạnh bàn phím, nhưng Diệp Lan kịp thời giữ lại. Cô nhẹ nhàng khuyên bảo anh:
– Đừng nóng vội, hãy kiên trì một chút!
– Ra khỏi đây!
– Đừng đuổi tôi đi! Hãy để tôi giúp anh! Anh có thể không nhìn thấy, nhưng anh vẫn giỏi ở những lĩnh vực khác. Tôi không chuyên sâu như anh, nhưng tôi có thể hướng dẫn anh!
Phong cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm một chút khi nghe lời động viên này. Cô gái không chỉ khéo léo trong cách nói chuyện mà còn biết cách động viên và khen ngợi:
– Được rồi, để tôi xem xét sau!
– D’accord! Khi nào anh cần giúp đỡ, hãy nói với tôi!
– …!!!
– À, mà tối nay anh muốn ăn gì để tôi nấu?
– Gì cũng được!
– Anh chắc chắn không sao chứ? Không nghe rõ à?
– Cô bị sao vậy? Không nghe rõ à?
– À… Dạ, tôi nghe rõ! Vậy tôi xuống nhà nấu ăn nhé!