Người chồng mù chương 6 | Phong dần mở lòng
Bữa tối đã sắp xong, ông Nghiêm và Tuấn Huy về nhà, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khiến cả gia đình hứng khởi. Ông Nghiêm, bình thường ít nói, từ khi có Diệp Lan, anh ấy trở nên vui vẻ hơn:
– Không biết món gì mà thơm ngon thế con ạ!
– Bố cũng thấy, thơm quá!
– Mau tắm rồi cùng ăn nào! Chắc chắn ngon lắm đây!
– Chị dâu nấu ăn ngon bố nhỉ?
– Ừ! Cô bé này khá ra phết đấy!
Bàn ăn đã sẵn sàng trong khi Diệp Lan vội vã lên phòng gọi Tuấn Phong:
– Tôi nấu xong cơm rồi! Bố và chú Huy về rồi, anh xuống nhanh để mọi người không phải chờ!
– Nấu món gì vậy?
– Canh chua, gà rim mắm, ϮhịϮ bò xào, mực hấp, và còn…
Cô chưa kịp đọc hết, Tuấn Phong đã cắt ngang và hỏi lại:
– Tại sao không nấu một món đạm bạc hơn, mấy món này tôi ngán rồi!
– Anh ngán sao không nói rõ từ trước, lúc trước tôi hỏi anh còn nói ăn gì cũng được mà?
– Khi nào tôi nói vậy?
– Trước khi nấu, tôi đã hỏi kỹ rồi mà, anh nói ăn gì cũng được! Dì Na còn bảo anh thích mấy món này nữa mà, sao giờ lại nói ngán?
– Ăn hoài chán! Sao phải nói nhiều thế?
Diệp Lan bực bội nhưng cô không dám thể hiện thái độ, cô kiên nhẫn và nhẹ nhàng:
– Hôm nay tôi trót nấu rồi, anh hãy chịu khó ăn nhé! Từ mai trước khi nấu tôi sẽ hỏi để đúng khẩu vị của anh, được không?
– …!!!
– Hãy xuống ăn một chút, tôi sẽ nấu món khác cho anh vào buổi tối nếu anh đói. Đừng để bố mẹ và chú Huy nghĩ là mình cãi nhau!
– Nói nhiều!
Cô cảm thấy buồn bực, nhưng vì tương lai của mình, cô tiếp tục kiên trì, mềm mại với Phong:
– Bây giờ anh ăn một ít đi, tôi sẽ nấu món khác cho anh vào buổi tối nếu anh đói. Hãy để bố mẹ và chú Huy vui lòng, được không?
– Ra khỏi đây!
– Được rồi, anh xuống ăn nhé.
Diệp Lan phục vụ cơm cho Tuấn Phong và nói:
– Anh ăn có vừa miệng không?
– Ừ…
Ba người khác khen ngợi cô nấu ăn ngon, nhưng Tuấn Phong giữ im lặng. Huy đùa:
– Anh Phong! Gà này là sở trường của anh nhé! Chị dâu nấu ăn thực sự là đỉnh cao!
– Ăn nhiều vào!
– Đương nhiên là em ăn nhiều rồi! Anh cũng ăn đi chứ!
– Đang ăn đây! Nói ít thôi!
Diệp Lan thấy bát của Tuấn Phong đã hết, cô lại gắp thêm một miếng ϮhịϮ bò:
– Anh ăn thêm đi nhé!
– Ừ! Em cũng ăn đi!
– Anh còn uống thêm canh không?
– Lấy một ít thôi!
– Vâng. Bữa tối diễn ra êm đềm. Khi mọi người rời khỏi, Tuấn Phong buông bát đũa xuống:
– Đưa tôi ra ngoài!
– Ra vườn hay chỗ hôm qua ạ?
– Ra vườn!
– Vâng.
Diệp Lan dẫn Tuấn Phong đi dạo quanh khu vườn rộng, đi mấy vòng liền mà Phong vẫn muốn tiếp tục. Nếu có thể trò chuyện trong lúc đi, có lẽ sẽ giảm đi sự nhàm chán, nhưng điều này không xảy ra. Phong giữ im lặng khiến cho cô cảm thấy ngột ngạt. Cô đã cố gắng nhịn chặt, sợ nếu nói ra, anh ta sẽ cảm thấy chán ghét. Hai người tiếp tục đi thêm vài vòng nữa, sau đó, cô nhận cuộc gọi từ bạn học Quang Khải.
– Tớ đây!
– Diệp Lan! Tớ đã ghé nhà mà không thấy cậu đâu. Cậu đang ở đâu?
– Tớ… Tớ đang ở nhà chồng sắp cưới!
– Cậu nói gì đấy? Cậu… Cậu đang đùa à?
– Không! Tớ…
Khải ngắt lời Diệp Lan không để cô nói hết:
– Diệp Lan! Có phải bố mẹ ép cậu không? Hay có chuyện gì vậy? Cậu gặp tớ được không?
Hồi âm của Khải phản ánh sự lo lắng, điều này khiến tâm tình của Lan đau đớn, nhưng cô đã chọn con đường này, không thể rút chân lại được, nên cô trả lời quyết liệt:
– Bây giờ không được, lúc khác gặp rồi sẽ nói chuyện nhé!
– Diệp Lan! Đừng tắt máy! Nói tớ nghe chuyện gì xảy ra đi!
– Khải! Không ai bắt tớ cả, mà là tớ tự nguyện. Cậu đừng lo lắng như vậy! Cậu nghỉ ngơi đi, sẽ nói chuyện sau nha!
– Diệp Lan…
Diệp Lan tắt máy, quay lại, nhưng khi quay lại, cô bắt gặp ánh mắt tò mò của Tuấn Phong. May mắn là anh ta không nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô, nên cô nhanh chóng giả vờ bình thường:
– Tôi đưa anh về phòng nhé!
– Ai vừa gọi điện cho cô?
Lan không nghĩ anh ta sẽ hỏi điều này, nên cô có chút lúng túng:
– Là… là bạn học của tôi!
– Bạn trai gọi đúng không?
– Không, chỉ là bạn thôi!
Cứ tưởng như đã qua được, nhưng không… Tuấn Phong thực sự vượt quá mức chấp nhận được:
– Tôi cấm cô không được liên quan đến họ hoặc bất kỳ người đàn ông nào khác. Nếu phản ý, cô đừng mơ đến việc thi Đại học!
– Tại sao anh lại đưa ra quyết định như vậy?
– Tại đây, cô chỉ có nhiệm vụ nghe lời và thực hiện công việc của mình. Đừng bao giờ đặt thêm câu hỏi cho chủ nhân của cô, nếu còn thắc mắc, hãy chuẩn bị hành lý và rời khỏi đây!
Giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên gương mặt 18 tuổi non dại của cô gái, dù cô biết không dễ dàng nhưng làm sao có thể chấp nhận được quyền lợi bị hạn chế trong việc nói chuyện với bạn bè? Cứ nghĩ anh ta, dù khó tính, nhưng cũng không đến nỗi giống những người xâm phạm quyền lợi của cô như gia đình mình. Nhưng cuối cùng, khi đau đớn đến mức đó, cô chỉ có thể lựa chọn chịu đựng và phải nghe theo người đàn ông này…
– Anh đã muốn đi vào chưa?
– Tôi đã nói khi nào tôi muốn vào, tôi sẽ nói!
– Tôi nhớ rồi!
Sau câu nói đó, không khí lại trở nên yên lặng, như chỉ còn nghe thấy tiếng thở của đối phương. Diệp Lan cảm thấy không thoải mái gần Tuấn Phong, nên cô tự ý giữ khoảng cách. Với đôi mắt trống rỗng, cô chìm đắm trong không gian yên bình, để bản thân hòa mình vào bóng tối, giả mạo nhiều đến mức cô không còn cảm giác cô đơn, đối mặt một mình với suy nghĩ của mình.
Tuấn Phong, với một chút sự khó chịu, một chút thương hại, anh bị mâu thuẫn giữa những cảm xúc đó. Tuy nhiên, lý trí nhanh chóng đánh thức anh và nhắc nhở anh rằng trong thế giới này, không ai có thể chấp nhận một người như anh, và nếu có, đó chỉ vì lợi ích của họ, đặc biệt là về mặt tài chính. Vì vậy, anh buộc lòng phải thức tỉnh và nhận ra rằng anh là một con người khiếm khuyết. Anh tự nhủ rằng đời này không ai có thể chấp nhận anh nếu không phải vì tiền bạc.
Cả hai tiếp tục giữ lặng thinh, mỗi người quay về một hướng, đắm chìm trong suy nghĩ riêng tư của mình.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Diệp Lan lại reo lên, lần này là Trà My, cô quyết định nhấc máy:
– Alo?
– Vừa nãy Quang Khải gọi cho cậu phải không?
– Ừ!
– Anh ấy hỏi tại sao cậu ở nhà chồng sắp cưới, tao không biết phải trả lời thế nào.
– Nếu anh ấy hỏi thì cứ nói là tôi yêu người ta nên mới lấy chồng!
– Nếu nói như vậy thì Khải sẽ rất đau lòng đấy!
– Hãy nói thế đi!
– Diệp Lan…
Khi đang nói, thấy Tuấn Phong xoay người, Diệp Lan vội tắt máy và quay lại:
– Anh muốn vào phòng rồi phải không?
– Đưa tôi lên!
– Vâng.
Diệp Lan đưa Phong lên phòng và sau khi giúp anh ta làm vệ sinh cá nhân xong, cô rời khỏi phòng, nhưng Tuấn Phong lại gọi cô quay lại:
– Còn chưa massage chân cho tôi đâu!
– Tôi nghĩ anh không muốn.
– Đây là nhiệm vụ hàng ngày của cô! Đừng để tâm trạng làm ảnh hưởng đến công việc!
– Tôi không có tâm trạng!
– Sao? Có âu lo lắng về bản thân mình hơn là cô bèo bọt vì người tình à?
Diệp Lan không muốn trả lời câu hỏi đó, thay vào đó, cô chuyển hướng nói:
– Anh cần ngâm chân không?
– Sao lại thế? Tôi nói đúng nên cô né tránh ư?
– Anh đừng quan tâm đến cuộc sống của tôi nữa! Không cần làm phiền nhau như vậy!
Bị nhắc nhở nhẹ bởi Diệp Lan, Tuấn Phong tỏ ra ʇ⚡︎ự ái và bắt đầu thể hiện thái độ:
– Tôi không rảnh! Nhưng tôi nhắc cô, cô nhớ rằng, cô đến đây với một nhiệm vụ, đừng quên rằng mọi hành động của cô đều ảnh hưởng đến tôi và gia đình tôi. Nếu có vấn đề gì, cô chịu trách nhiệm!
– Anh yên tâm! Tôi cam đoan không có chuyện gì xảy ra! Anh ngồi đợi chút, tôi đi lấy nước.
Diệp Lan tự tin rời khỏi phòng, xuống bếp nấu nước lá, sau đó, cô mang lên cho Tuấn Phong ngâm chân. Cô giúp anh ta ngồi đúng vị trí, sau đó, cô cũng ngồi xuống và bắt đầu massage theo từng bước.
Dù muốn tồn tại và đạt được mục tiêu của mình, Diệp Lan phải nhẫn nhịn và hy sinh. Cô đã phải từ bỏ mối tình đầu non dại và đối mặt với những khó khăn ở đây. Đôi khi, để tồn tại, chúng ta phải làm những quyết định khó khăn như vậy. Diệp Lan, hãy trở nên mạnh mẽ lên!
– Điều này quá tuyệt vời, Diệp Lan!
– Xin lỗi, anh!
– Hãy tập trung!
– Dạ.
Diệp Lan nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình vào công việc. Cô làm việc một cách cẩn thận, và sự chăm chỉ của cô nhận được sự hài lòng của Tuấn Phong. Khi đã hoàn thành phần ϮιпҺ dầu xông chân, Diệp Lan nhẹ nhàng đứng dậy, nhưng Phong bất ngờ nhắc nhở:
– Lấy ϮιпҺ dầu xông cho tôi nữa!
– Anh đợi một chút!
Diệp Lan quay về phòng của mình, lấy lọ ϮιпҺ dầu và mang đến cho Tuấn Phong. Khi đã xong tất cả, cô hỏi:
– Anh còn cần giúp đỡ gì nữa không?
– Từ mai, đừng để tôi nhắc nhở nữa!
– Tôi sẽ nhớ!
Khi chỉ còn một mình, Diệp Lan bắt đầu lăn dài trong đêm. Cô giấu đi vẻ mạnh mẽ và để nước mắt chảy rơi. Cảm giác cô đơn khi không có ai để chia sẻ, để tâm sự, và để dựa dẫm khiến cô buồn bã. Tuổi 18, một thời kỳ mà nên tràn đầy sức sống và niềm vui, đối với Diệp Lan, mỗi ngày bắt đầu với áp lực nặng nề và khó khăn. Cuối ngày mới dám thả lỏng và khóc một mình, giọt nước mắt đắng cay nhưng không có ai nghe thấy.
Tiếng khóc lẻ bóng trong đêm im lặng trở nên nguyên vẹn, và nó trôi vào phòng của Tuấn Phong, làm anh ta trở nên khó chịu, khó ngủ. Anh ngồi dậy, nhấm nháp một hơi sâu, và cuối cùng làm quyết định. Anh tiến đến cửa phòng và lắng nghe. Tiếng khóc và nỗi đau trong đó khiến Phong cảm thấy không thể lạc quan.
Tuấn Phong thở dài, rồi cuối cùng anh quay lại giường và nằm xuống. Anh cảm nhận được nỗi đau của mình, nhưng cũng biết rằng mỗi người đều mang theo nỗi đau riêng. Anh suy nghĩ, chẳng lẽ cô bé này cũng không phải là người lựa chọn của mình? Hoặc cô ấy đang khóc vì một người khác?
Những ngày sau đó, mỗi bữa ăn, Diệp Lan đều cẩn thận hỏi ý của Tuấn Phong để nấu, và khi đến tối, cô hoàn thành mọi công việc cho đến khi Phong nằm yên trên giường. Cô chỉ rời đi sau khi đảm bảo rằng mọi thứ đã xong. Đêm nay cũng như mọi đêm khác, khi đã xong việc bật đèn và xông ϮιпҺ dầu, Diệp Lan chuẩn bị rời đi nhưng lại nghe thấy giọng của Tuấn Phong:
– Tôi có điều muốn nói!
– Vâng, anh nói đi!
– Từ mai, cô nấu bất cứ thứ gì cũng được, không cần hỏi tôi, chỉ cần mọi người ăn ngon là được. Còn việc học của cô, tôi không quan tâm, nhưng hãy nhớ cô là vợ tương lai của tôi, cô phải chú ý đến mọi hành động và cử chỉ của mình, đừng để gia đình tôi bị ảnh hưởng. Khi tôi nói cô có thể tự do, có thể yêu đương thoải mái, cô đã hiểu chưa?
– Tôi…
– Không cần phải thắc mắc, chỉ cần trả lời có hiểu hay không là đủ!
– Tôi hiểu!
– Được! Cô về phòng đi!
Diệp Lan hiểu rằng phương thức của Phong đã thay đổi đột ngột. Cô tự hỏi vì sao, nhưng cô cũng không muốn quá quan tâm. Nếu Phong thực sự dễ chịu với cô, thì điều đó là tốt nhất cho cả hai. Từ nay, cô không phải lo lắng quá mức và căng thẳng.