Người chồng mù chương 7 | Nhớ nhung
Cũng khó tin lúc đầu, nhưng qua những ngày sau, Diệp Lan bắt đầu thấy rằng Tuấn Phong không làm khó cô như lúc đầu. Bữa ăn trở nên nhẹ nhàng, với những câu chuyện vui vẻ và mọi người cùng nói chuyện như một gia đình hạnh phúc.
Sự thấu hiểu của Tuấn Phong giúp Diệp Lan giảm căng thẳng, và tinh thần cô trở nên phấn trấn hơn. Cô bắt đầu làm việc với tinh thần hăng say hơn và cảm thấy niềm vui với cuộc sống, phản ánh đúng tâm hồn trẻ trung của cô.
Diệp Lan thích chơi đàn, đặc biệt là cây đàn Piano mà bà nội đã tặng cô. Tuy nhiên, từ sau cái chết của bà nội, cô không được phép chạm vào đàn nữa. Bà Thu Liễu, người nuôi cô, ghét tiếng đàn và đe dọa sẽ làm hỏng nó. Cô giữ cây đàn như một kỉ vật quý giá, không để bà Thu Liễu lấy đi.
Ngày Diệp Lan giúp dì Na dọn nhà, cô phát hiện ba cây đàn Piano tuyệt vời ở phòng tầng 3. Cảm giác ngạc nhiên và kinh ngạc trước vẻ đẹp của chúng làm cho Diệp Lan thấy tò mò về Tuấn Phong. Thậm chí, cô dành một khoảnh khắc để thử nghiệm lại đôi bàn tay của mình trên những phím đàn đắt tiền đó.
Mặc dù Tuấn Phong có vẻ là một người xuất sắc với tài năng âm nhạc, nhưng Diệp Lan cảm thấy tiếc nuối vì sự thay đổi trong cuộc sống của anh. Mỗi lần cô nhìn thấy anh đứng ngó trước phòng đàn, cô cảm thấy tiếc nuối và thương hại.
Diệp Lan quyết định thử một lần, khi Tuấn Phong đi khám mắt, cô ngồi vào và đánh một bản nhạc yêu thích. Ban đầu có chút ngần ngại, nhưng sau đó, cô thấy mình chơi khá tốt. Cô đắm chìm trong âm nhạc, quên mất mình đang ở đâu.
Ở dưới, mọi người đều ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng đàn. Dì Na và mọi người tò mò đi lên, bà Diễm Lệ cũng đến xem và bất ngờ trước tài năng của Diệp Lan. Cô chơi bản nhạc không đến nỗi quá xuất sắc như của Tuấn Phong, nhưng cô đã truyền đạt một cái gì đó thư thái và sâu sắc trong bản nhạc của mình.
Mọi người lắng nghe, đắm chìm trong âm nhạc, và chỉ khi hai anh em Tuấn Huy và Tuấn Phong về đến, họ mới giật mình thoát khỏi trạng thái nghe nhạc.
Ai đang chơi đàn vậy?
Tiếng la to của Tuấn Phong làm mọi người bật dậy, và Diệp Lan nhìn mặt tái lạnh, cô đứng dậy vụng trộm mà không nói lời nào. Tuấn Phong hỏi quát:
Là ai?
Thấy mọi người sợ sệt, Diệp Lan cố gắng giữ bình tĩnh và trả lời Phong:
Là… Là em!
Ai cho phép cô vào đây?
Em… em xin lỗi…
Nói!
Là em lên đây dọn dẹp phòng cho anh, nhưng vì thấy cây đàn đẹp quá nên em muốn thử một chút! Em xin lỗi vì đã không xin phép và sử dụng mà không hỏi anh trước. Lần sau em sẽ không làm như vậy nữa!
Cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức!
Em… em xin lỗi!
Cút!
Tuấn Phong giận dữ, anh ta bước vào trong và vì không nhìn thấy đường nên va vào cạnh bàn, làm anh ta ngã lăn ra, làn giận dữ lại tăng lên. Diệp Lan đứng gần đó và cố gắng giúp đỡ, nhưng Phong hất mạnh tay và đuổi cô đi. Phong tiếp tục la lớn khi em trai anh ném cây đàn đi. Tuấn Huy do dự, Phong lại quát lớn:
Em có vứt cây đàn đó không?
Anh, hãy bình tĩnh, để em vứt đi!
Bà Diễm Lệ không thể nhìn thấy Diệp Lan bị con trai hành hạ, nên bà nói lên:
Tuấn Phong, hãy bỏ qua đi! Diệp Lan không biết đây là không gian riêng tư của con! Nếu không biết thì không có tội lỗi gì cả.
Mẹ biết rõ nơi này không ai được phép tiếp cận trừ dì Na dọn dẹp, vậy tại sao mẹ lại để cô ta vào làm loạn? Nếu mẹ không giữ lời thì đừng trách con không hợp tác! Cô ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!
Phong…
Mọi người ra khỏi đây hết đi!
Diệp Lan sợ hãi, từ ngày cô đến đây, Phong đã lạnh lùng, quát tháo, nhưng chưa bao giờ anh ta đáng sợ như hôm nay. Dì Na đưa cô ra ngoài để làm dịu đi, bà Lệ cũng an ủi cô, khi đó cô mới nói:
Con xin lỗi! Con chỉ muốn thử chơi một chút thôi. Con không biết… con…
Được rồi! Tuấn Phong đang tức giận nên đừng để anh ta nói lung tung. Sau vài ngày, mọi thứ sẽ trở nên ổn thôi, tạm thời con hạn chế gặp anh ta một chút nhé! Nếu anh ta nói gì, hãy bỏ qua, nghe chưa?
Vâng, ạ!
Tuấn Phong tận hưởng sự cô lập trong phòng, từ chối bữa tối và thậm chí cả hai ngày sau đó. Ông Nghiêm và bà Lệ lo lắng, Tuấn Huy cố gắng thuyết phục anh trai nhưng Phong không quan tâm đến sự quan tâm của gia đình. Cuối cùng, Huy phải nói:
Diệp Lan về nhà đi! Từ giờ anh không cần phải ghét cay ghét đắng nữa!
Cô ta rời khỏi đây là đúng đắn!
Nếu cô ta rời đi thì hãy xuống ăn cơm đi! Nếu anh không xuống tối nay, em sẽ nghĩ là anh còn để ý đến cô ta!
Anh không đói!
Huy tức giận với câu trả lời của anh trai, nhưng với người anh này, phải kiên nhẫn và nhân nhượng:
Anh không muốn chăm sóc bản thân và để bố mẹ lo lắng à?
Cô ta không xứng đáng để để ý đến, nên cô ta càng xa càng tốt!
Vậy thì hãy xuống ăn cơm! Nếu anh không xuống, em sẽ hiểu là anh đang để tâm đến cô ta!
Em đi ra ngoài! Đừng có nói những điều vô nghĩa!
Vậy thì em sẽ nói với bố mẹ là anh thích chị Lan, nhưng giữa sĩ diện và tình cảm, anh chọn cái nào?
Em…
Phong không muốn ăn, nhưng vì sợ em trai nói chuyện khác với nghĩ rằng mình muốn đuổi Diệp Lan đi, anh cũng đành phải xuống ăn dù không hứng thú.
Khi thấy Phong ngồi xuống ăn cơm, mọi người đều nhẹ nhõm. Bà Diễm Lệ đưa thức ăn vào bát con trai và nói:
“Ăn đi con! Món này dì Na nấu ngon lắm!”
“Vâng.”
Phong đưa thức ăn vào miệng vài giây, rồi hỏi mẹ:
“Vị của dì Na hôm nay khác quá!”
“Khác ư? Mẹ thấy vẫn như thường!”
“Vậy có lẽ là do tôi đã quá ɕ.-ả.ɷ chăng?”
Mọi người nghe Phong nói, chỉ nhìn nhau rồi giữ im lặng. Diệp Lan đứng trong bếp cũng nín thin thít cho đến khi bữa ăn kết thúc.
Mấy ngày qua, Diệp Lan thường massage và xông dầu cho Phong trước khi đi ngủ, nhưng gần đây lại là dì Na làm. Phong cảm thấy trống trải lạ thường…
Đêm nay, Phong được xông dầu nhưng anh không thể ngủ. Anh dậy và đi ra phòng nhỏ phía trong. Khi cửa phòng mở, mùi hoa nhài bay vào mũi anh. Lạ nhỉ… Người đã đi mấy ngày rồi mà sao anh cảm nhận rõ mùi thơm như vậy?
Anh đã bước vào phòng nhưng lại quay lại giường của mình, tự trách bản thân đã suy nghĩ lung tung… Mày điên rồi Phong ơi… Mày nghĩ gì thế này, thật đáng ghét…
Một đêm nữa không ngủ được, sáng hôm sau Phong dậy sớm và đi xuống nhà. Nhưng khi bước tới bậc cuối, anh trượt chân ngã lăn ra. Diệp Lan đi từ bên ngoài vào và vội đỡ anh…
Phong lại ngửi thấy mùi hoa nhài, anh lạnh lùng hỏi:
“Đó là ai vậy?”
Diệp Lan sợ lộ ra nên che miệng chặt và giả giọng:
“Dạ, em Thúy đây ạ!”
“À…Ờ… Đưa tôi ra ghế ngoài đi!”
“Dạ!”
“Sáng nay, tôi muốn ăn phở gà!”
“Vâng ạ!”
Diệp Lan vội vàng vào bếp làm việc. Khi xong, cô không dám mang ra, mà bảo chị Thúy giúp mang cho Phong. Nhưng khi Phong ăn miếng đầu tiên rồi bỏ, anh nói với chị Thúy:
“Mang món khác ra!”
“Sao thế ạ?”
“Tôi không thích món này nữa! Làm món cơm rang cho tôi đi!”
“Dạ… Dạ được ạ!”
Sau khi mang ra món cơm rang, Phong chỉ ăn vài miếng rồi bỏ lại. Cùng là một người, sao mỗi lần lại có mùi thơm khác nhau, rồi món ăn nữa… Vị quen thuộc… Phong suy nghĩ và thở dài. Liệu mình có phải là nguyên nhân không…
Diệp Lan nhìn Phong bỏ bữa, thấy anh trầm tư, cô cảm thấy áy náy. Cô nghĩ do lần trước cô làm anh bị ảnh hưởng nên Phong mới buồn bã như thế. Cô muốn chuộc lỗi nên ép cho anh cốc nước hoa quả và bảo chị Thúy mang ra. Mùi vị đó là một vị Phong thích, nhưng hôm nay anh chỉ uống một hai ngụm nhỏ rồi bỏ lại.
Phong để lại bữa sáng với tâm trạng không vui, anh buồn bã đi ra ngoài theo thói quen. Tuy nhiên, chỉ sau một đoạn ngắn, anh va phải vào chướng ngại vật và gần như ngã. Người sau anh ngăn không cho anh đi tiếp, giúp anh đứng vững, nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng.
Mọi người chạy đến khi nghe tiếng va chướng, nhưng khi họ đến, Phong đã đi ra phía hồ nhỏ. Có lẽ anh không biết đến, cho đến khi có tiếng “TỦM…” vang lên, mọi người mới chạy tới. Hồ nhỏ này không lớn nhưng sâu, và Thúy cùng một người khác không biết bơi. Diệp Lan, mặc dù không chút do dự, lao xuống nước cứu Phong. Phong, mặc dù biết bơi, nhưng vì bất ngờ nên anh uống vài ngụm nước.
Diệp Lan, với sự im lặng, đưa Phong về bờ. Khi đưa anh lên bậc, Diệp Lan không nói gì, và Phong tỏ ra lạnh lùng. Khi họ lên phòng riêng, Phong nói:
“Người ở lại làm gì?”
Diệp Lan rơi vào lúng túng:
“Anh… Anh nhận ra tôi à?”
“Nhà này không phải mới thuê thêm người giúp việc chứ?”
“Tôi…”
Phong đã nhận ra ngay từ khi Lan đưa anh ra khỏi nước. Khi họ đứng sát nhau, Phong đã cảm nhận điều đó, nhưng anh chờ đến khi lên phòng mới nói:
“Tôi đã đuổi cô rồi, sao lại ở lại đây?”
Diệp Lan không còn cách nào khác, nên cô nói:
“Tôi đã rất lỗi lạc, nhưng tôi mong anh cho tôi cơ hội sửa sai. Anh bắt tôi làm gì cũng được, chỉ cần đừng đuổi tôi đi.”
“Tôi thả tự do cho cô. Ra khỏi nhà tôi đi!”
Lan biết nếu bây giờ cô đi, cô vẫn sẽ là con dấu yếu đuối để người ta dẫm đạp. Cô quyết định kiên nhẫn thêm thời gian:
“Tôi xin anh đấy! Hãy cho tôi ở lại, tôi sẽ làm mọi việc để trả ơn anh. Nếu anh không thích nghe tiếng tôi, tôi có thể giả câm khi ở đây. Tôi sẽ âm thầm hầu hạ anh. Nếu anh vẫn ghét, tôi xuống nhà kho ở cũng được. Nếu anh vẫn không thể chấp nhận, chỉ cần cho tôi tá túc đến khi tôi nhập học là được.”
“Ngươi biết mình hèn hạ lắm không?”
“Tôi biết, nhưng cuộc sống có những điều mà chúng ta không thể thay đổi được. Anh làm người tốt đi, tốt cho bản thân mình. Nửa tháng nữa tôi sẽ bắt đầu đi học, tôi sẽ kiếm việc và rời khỏi đây. Chắc chắn sẽ không làm anh khó chịu nữa.”
Phong muốn làm người ác với Diệp Lan, nhưng cô luôn có cách khéo léo nói lên điều đó, nên lần này, anh lại mềm lòng:
“Đi xả nước cho tôi tắm!”
Diệp Lan nghe lệnh, không còn cảm giác khó chịu như trước, mà có phần vui vẻ. Mặc dù đôi khi cô vẫn không hiểu ý Phong, nhưng giờ đây, cô biết anh đã ngầm cho phép cô ở lại. Cô vâng dạ rồi vào xả nước cho anh. Sau khi giúp anh thay đồ, cô mới về phòng để thay quần áo của mình.
Phong ngồi trên giường với một cảm giác khó tả, không hiểu vì sao anh lại để cho cô ấy ở lại. Những suy nghĩ xoay quanh trong đầu anh cho đến khi tiếng cửa phòng vang lên, khiến anh dừng lại suy ngẫm.
Diệp Lan sau khi thay đồ, tiến đến phòng Phong để xin phép:
– Tôi xuống dưới ở cùng chị Thúy. Nếu anh cần giúp gì, chỉ cần gọi là tôi sẽ đến!
– Cô muốn tôi gọi mỗi khi cần giúp à? Cô có ý muốn thỏa thuận công việc của mình để không phải hầu hạ tôi nữa không?
– Không đúng như vậy, tôi chỉ muốn…
– Tôi cho phép cô ở lại, nhưng từ nay, làm việc theo đúng trách nhiệm của mình. Nếu còn làm loạn như trước, cô sẽ phải rời khỏi nhà tôi!
– Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không làm trái lời nữa!
– Nếu muốn ở lại, hãy giữ trật tự và làm đúng công việc của mình. Nếu còn làm những điều tương tự như hôm trước, cô sẽ phải rời khỏi đây ngay lập tức!
– Tôi hứa sẽ tuân thủ!
– Xuống dưới và pha cốc trà gừng lớn, tôi không muốn bị cảm!
– Dạ, anh đợi tôi chút!
Diệp Lan nhanh chóng thực hiện lời anh, nhưng khi đưa trà lên, Phong đã phê phán cô vì cách pha trà. Anh buộc cô phải đổ một nửa cốc vào ly khác và yêu cầu cô uống hết. Khi cô nhấc ly lên uống, Phong lại phê phán vị trà.
– Cái vị khó uống quá đi!
– Dễ uống mà!
– Bảo dễ uống thì hãy uống hết đi, đừng để lại chỗ còn lại trong ly!
– Tôi…
– Tôi tớ gì, có uống không?
– Dạ, tôi uống!
– Không uống hết thì đổ còn lại ra khỏi nhà!
– Tôi uống hết rồi, vị ngon mà!
– …!!!