Người chồng mù chương 8 | Cùng nhau cố gắng

14/12/2023 Tác giả: Hà Phong 295

Tuấn Phong nghe cô nói đã uống hết và khen ngon, chỉ vẫy tay bảo cô dọn đồ đi mà không nói thêm gì. Diệp Lan sau khi xuống đưa đồ, nấu một nồi chè đỗ đen, loại chè này rất tốt cho sức khỏe trong mùa hè.

Cô muốn đền ơn cho sự cho phép ở lại, buổi tối đó, sau khi masage chân cho Phong, cô sử dụng bài thuốc gia truyền để giúp anh trị mụn trên mặt.

Phong tò mò hỏi:

– Cô không xông ϮιпҺ dầu cho tôi còn đi ngủ mà ngồi đó làm gì vậy?

– Tôi đang pha tђยốς để lát đắp mặt cho anh!

– Tôi không cần, cô về phòng ngủ đi!

– Được rồi, tôi sẽ làm ngay!

Phong tiếp tục hỏi:

– Cô lảm nhảm gì thế?

– Anh đừng lo, tђยốς này hiệu quả lắm! Gia truyền của nhà tôi đấy!

– Lời của trẻ con không đáng tin!

– Cứ thử xem, anh sẽ thích ngay thôi! Chữa mụn thành công, anh chỉ cần đợi đến khi làm phẫu thuật xóa sẹo là đẹp trai rồi. Hôm nay tôi giúp anh cạo râu đi! Cần phải sạch để tђยốς có thể thẩm thấu tốt nhất!

– Không!

– Nghe tôi nói đi!

Lần này, Diệp Lan không chịu im lặng, giọng nói của cô mang đến sự mạnh mẽ và quyết đoán. Cô nói:

– Anh đừng lo lắng, tôi chỉ muốn giúp anh thôi. Tôi thật lòng muốn cảm ơn anh đã cho tôi ở lại đây!

Phong nói:

– Hỏng mặt tôi thêm thì cô ҳάc định cả đời phải hầu hạ tôi!

Cô đồng ý và nói:

– Tôi đồng ý!

Phong không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi theo cô vào phòng vệ sinh. Cô giúp anh cạo sạch râu và đắp tђยốς, trong khi đó cô còn động viên anh kiên trì và tin rằng anh sẽ thành công. Phong, người thường ít nói, cũng có chút vui trong lòng. Cô nói:

– Anh có điều kiện, có tất cả mọi thứ, nên đừng vội từ bỏ. Cố gắng kiên trì, tôi tin anh sẽ thành công!

Anh trả lời:

– Cô không phải là tôi!

– Đúng, nếu tôi là anh, tôi sẽ đối mặt ngay lập tức, không để người khác có cơ hội nhạo báng mình!

Thấy Phong im lặng, Diệp Lan tiếp tục:

– Nhiều người khó khăn hơn chúng ta mà vẫn không bao giờ từ bỏ. Họ vượt qua khó khăn về vật chất và khiếm khuyết cơ thể để chiến thắng bản thân. Tôi hi vọng một ngày nào đó anh sẽ đứng trên bục vinh danh và giành chiến thắng như trước đây. Đừng từ bỏ đam mê khi khả năng vẫn còn!

– Anh không hiểu gì về tôi mà nói như thế?

– Tôi biết ít về anh, nhưng khi nghe mẹ anh và dì Na kể, tôi đã hiểu một chút. Tôi rất hâm mộ anh! Nghe dì Na khen anh đánh đàn như một nghệ sĩ thực thụ, thực sự tôi mong chờ một ngày được nghe anh đàn.

– Dì ấy nói quá lời! Tôi chỉ là thất bại!

– Anh đừng bi quan! Tôi rất hâm mộ tài năng của anh! Thấy những giải thưởng mà anh giành được, tôi hiểu anh đã từng rất đam mê.

– Hãy quên tôi đi!

Diệp Lan nói:

– Đôi khi cần một chất xúc tác để lấy lại cảm giác. Nếu anh không ghét tôi, tôi sẽ giúp anh!

Phong cười khẩy:

– Cô tin vào điều đó à?

– Tôi tin mình có thể làm được! Người ta nói 50% là tinh thần và 50% còn lại là năng lực!

– Cô càng ngày càng nói phiền não!

– Nếu anh không ghét tôi, hãy chờ xem tôi có thể làm được không!

– …

Diệp Lan nói dừng lại, đắp tђยốς cuối cùng và dặn dò Phong:

– Chờ 25-30 phút rồi rửa đi, nhớ đấy!

– Được rồi, cô về phòng đi!

– Tôi ngồi đây đợi cũng được!

Sau một thời gian, Phong hỏi:

– Cô thích đọc sách không?

– Thích nhưng quên mang sách sang đây!

– Sang phòng bên kia, chọn sách mà đọc đi!

– Anh nói sao vậy?

– Bình thường cô thính tai lắm à?

– À… tại…

– Chọn sách đọc!

– Cảm ơn anh!

Diệp Lan chọn quyển sách và quay lại phòng, Phong hỏi:

– Đọc ở đó đi!

– Tôi về đây đọc cho anh nghe!

– Giọng cô như vịt đực, tai tôi đau quá!

– Người ta khen lịch sự cô lại nghĩ người ta nói thật?

– Đọc để không buồn ngủ thôi!

– Nếu anh không thích thì thôi!

Phong nói:

– Để khỏi buồn ngủ thì đọc cũng được!

– Vậy tôi bắt đầu đọc đây!

Phong nghe giọng của Diệp Lan, êm dịu và thư thái, tạo cảm giác dễ chịu và dễ ngủ hơn cả mùi ϮιпҺ dầu thơm. Trong thời gian ngắn, anh đã chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng, nhưng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Diệp Lan.

Diệp Lan nhấn nút nghe và giọng Quang Khải truyền đến, buồn bã:

– Đây là tớ!

– Cậu thay số điện thoại à?

– Số cũ tớ gọi và nhắn tin, cậu không bắt máy cũng không trả lời tin nhắn, tại sao vậy?

– Không có gì, tớ bận thôi. Với giờ tớ có chồng rồi, nên cũng nên giữ khoảng cách với nam giới!

– Kể cả anh ấy tớ sao?

– Cũng không ngoại lệ!

Lời nói này khiến Quang Khải đau lòng, nhưng cậu vẫn không tin rằng Diệp Lan không có tình cảm với mình và càng không tin vào việc cô kết hôn vì yêu. Quang Khải thắc mắc:

– Diệp Lan, cậu có chuyện gì không?

– Tớ không có chuyện gì cả!

– Tớ không tin! Có phải là bố mẹ ép cậu không? Nhà này trước đó cậu không quen biết, làm sao lại có chuyện cậu thích người ta ngay?

– Đúng là đầu tiên tớ không quen biết người ta, nhưng khi gặp anh ấy lần đầu tiên, tớ đã phải lòng. Bố mẹ tớ cũng đồng ý gả tớ đến đây. Tớ hoàn toàn tự nguyện, chúng tớ sắp kết hôn, chắc không lâu nữa.

– Diệp Lan?

– Nếu cậu không tin, thì đợi đi! Cũng không còn lâu nữa, tớ tắt máy nhé!

– …!!!

Phong nghe đoạn hội thoại từ đầu đến cuối, nhận ra những tâm tư và khó khăn mà Diệp Lan đang phải đối mặt. Cô nói:

– Đủ thời gian rồi, dậy đi để tớ rửa mặt cho!

– Hai mươi lăm phút rồi à?

– Đúng vậy, hãy dậy!

Phong sau khi rửa mặt, Diệp Lan bật đèn xông ϮιпҺ dầu. Khi mọi việc đã xong, Diệp Lan lặng lẽ đóng cửa phòng và Phong đột nhiên hỏi:

– Đó là người cậu thích gọi đến phải không?

– Không phải!

– Đừng giấu tớ! Nếu cậu thích nhau thì tiến triển, nhưng giữ bí mật, đừng để người khác biết. Tớ sẽ nói với mẹ tớ, cho cậu tự do.

– Chúng tớ chỉ là bạn thân từ cấp ba thôi!

– Tớ đã trải qua chuyện tình cảm, đừng cần phải giải thích. Hãy cẩn thận, đừng để mọi người lên tiếng chỉ trích gia đình tớ!

– Tớ…

– Được rồi, tớ nói thế để cậu biết cẩn thận! Về phòng đi!

Diệp Lan thở dài và đi về phòng, cảm thấy biết ơn vì sự hiểu biết của Phong và sự che chở từ anh, một chốn dung thân cho cô.

Các buổi tối tiếp theo, Diệp Lan tiếp tục chăm sóc cho Tuấn Phong bằng cách đắp tђยốς. Sau gần một tuần kiên trì, sự khó khăn giữa họ giảm bớt, và Phong trở nên dễ chịu hơn. Cô thậm chí có thể trò chuyện với anh một cách tự nhiên, như trong buổi tối hôm nay:

– Thuốc gia truyền nhà cô có vẻ có hiệu quả rồi đấy!

– Tôi đã nói mà! Hôm nay anh cảm thấy thoải mái hơn chưa?

– Ừ. Không ngứa như trước nữa, và mụn đã giảm đi nhiều!

– Các vết mụn kia cũng đã mờ khoảng 50%, chỉ cần thêm một tuần nữa là mặt anh sẽ hoàn toàn khỏi!

– Cảm ơn!

– Không có gì! Tôi chỉ mong anh chữa khỏi để sau đó có thể phẫu thuật các vết sẹo lớn.

Phong nằm im lặng để Diệp Lan hoàn tất quá trình đắp tђยốς. Sau khi xong, anh nhắc nhở:

– Từ giờ không cần мαssαge chân nữa!

– Sao vậy? Tôi làm không tốt à?

– Không phải! Chỉ là tôi thấy không cần thôi!

– À… Vâng.

– Lát rửa mặt xong, xông ϮιпҺ dầu rồi về phòng ngủ sớm đi!

– Tôi biết rồi! À… Hôm nay anh có muốn tôi đọc sách cho không?

– Cũng được!

Sau thêm một tuần, mặt Phong trở nên mịn màng hơn, không còn mụn ngoại trừ vài vết sẹo. Phong cảm thấy nhẹ nhàng và hài lòng. Sự hạnh phúc của anh khiến cả gia đình đều mừng rỡ. Tuấn Huy không quên khen ngợi chị dâu tương lai:

– Công nhận chị Lan giỏi quá, không chỉ nấu ăn ngon mà còn giỏi về tђยốς, mặt anh Phong khỏi hết mụn luôn!

– Chú quá khen rồi!

– Em khen thật đó!

Tuấn Nghiêm và bà Diễm Lệ cũng đồng tình:

– Công nhận con dâu mẹ giỏi, không chỉ tài năng mà còn xinh đẹp nữa chứ! Ông Nghiêm, cậu thấy con trai chúng ta tốt không?

– Tốt… Tốt …Quá tốt ấy chứ! Vợ đẹp lại còn đảm đang nữa!

Cả gia đình đều khen Diệp Lan, khiến cô xấu hổ và chỉ biết cười trừ. Tuấn Phong, mặc dù không nói nhiều, nhưng anh rõ ràng rất hài lòng và bắt đầu có những cảm xúc mới về cô bé này. Anh bắt đầu ước mơ về việc nhìn thấy Diệp Lan, cô bé có năng lực đặc biệt này, xinh đẹp như thế nào, như mẹ anh luôn khen ngợi.

Tuấn Phong đang dành thời gian suy nghĩ về điều đó khi tiếng em trai kéo anh trở về hiện tại…

– Mặt anh đã đỡ rồi, em sẽ nhanh chóng liên hệ với bệnh viện để sắp xếp phẫu thuật cho anh những vết sẹo kia! Nếu thành công, anh sẽ trở lại vẻ ngoại trẻ trung như trước!

– Nói linh ϮιпҺ gì vậy?

– Em nói thật đấy! Trước đây anh chẳng phải ngầu lòi gì cả! Anh trai em cứ phải tự tin lên!

Diệp Lan vui vẻ muốn động viên Phong và cũng như diễn trò con dâu hiểu chuyện với gia đình:

– Anh Huy nói đúng đấy! Chồng em rất phong độ, chỉ cần anh cố gắng thì sẽ thành công!

Điều này không chỉ là để cả nhà nhìn thấy tình cảm mà còn là động viên chân thành cho người đã giúp cô có chỗ dựa, nhưng với Phong lại mang đến một cảm xúc khác. Vẻ mặt anh càng trở nên thoải mái hơn và sự gật đầu nhẹ cũng đã rõ ràng.

Bà Diễm Lệ cảm thấy vui vẻ vì sự chăm sóc của cô con dâu, nhắn nhủ con trai:

– Con hãy cố gắng vì bản thân và vì vợ. Hãy làm phẫu thuật cho những vết sẹo, sau đó hãy theo đuổi đam mê của mình! Cả nhà luôn ủng hộ và ở bên con!

– Vâng, con sẽ cố gắng!

Bà Diễm Lệ rơi nước mắt khi nghe con trai hứa sẽ cố gắng. Chỉ cần con nói những lời đó, bà không còn lo lắng về sự tự ti của con trai nữa… Đúng là cô con dâu này đã thay đổi con trai bà rất nhiều…

Ngày Diệp Lan nhập học cũng là ngày Tuấn Phong đi làm phẫu thuật. Cô không muốn gây phiền toái hoặc thu hút sự chú ý nên xin phép gia đình để đi xe buýt, đồng thời cũng không biết khi nào Phong sẽ nói lời chia tay với cô.

Trong khi Diệp Lan chuẩn bị nhập học, Tuấn Phong đang chuẩn bị cho ca phẫu thuật sẹo mặt. Tuy cô muốn ở bên anh nhưng vì ngày đầu tiên đi học nên cô chỉ có thể gửi lời chúc từ nhà.

Ban đầu, tâm trạng của Tuấn Phong khá tốt nhưng gần giờ phẫu thuật, anh trở nên mơ hồ. Bà Diễm Lệ nhận ra con trai không tập trung nên gọi cho cô con dâu…

Diệp Lan nhận cuộc gọi từ mẹ chồng và nhanh chóng bắt máy:

– Dạ, con đây ạ!

– Có phải em chưa đến lớp không con?

– Dạ, em sắp sửa rồi ạ! Mẹ có chuyện gì không ạ?

– À… Không có gì quan trọng đâu, chỉ là Tuấn Phong chuẩn bị phẫu thuật, mẹ thấy anh ấy hơi không được tâm lý lắm.

Sau lời nhắn của mẹ chồng, Diệp Lan hiểu ngay…

– Sắp vào lớp mà còn nhắc điện thoại cho anh làm gì?

– À… Em chỉ muốn nói là em lo cho anh thôi!

– Không cần lo lắng, chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi mà!

– Anh cố gắng nhé! Tan học em sẽ đến ngay chỗ anh!

– Ừ. Em vào lớp đi!

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kia để lại tâm trạng riêng biệt trong lòng mỗi người, không ai biết đó là diễn hay có thật…

Bài viết liên quan