Người chồng mù chương 9 | Bạn thân cấp 3
Tuấn Phong đã vượt qua cuộc phẫu thuật mà không gặp trục trặc gì, anh được chuyển về phòng hậu phẫu để gia đình chăm sóc. Khi anh tỉnh dậy, không biết là mấy giờ nhưng cảm giác Diệp Lan chưa đến vì không nghe giọng cô xen vào, vậy nên anh suy đoán cô vẫn chưa tan học.
Với tình trạng còn chút tђยốς gây mê, Phong còn lơ ngơ lơ mơ, nằm yên như ngủ một lúc lâu. Đến khi nghe tiếng quen thuộc hỏi mẹ anh:
– Mẹ ơi! Anh xong rồi à?
– Ừ, vừa mới ra không lâu đây con! Sao con đổ mồ hôi nhễ nhại thế này?
– Dạ, chắc do nắng quá ạ! Còn cuộc phẫu thuật thì sao mẹ?
– Tốt lắm con! Vào trong với anh đi, mẹ ở đây! Bố với Huy mới đến công ty xong!
– Vâng ạ!
Trước khi vào phòng của Phong, Diệp Lan quay lại phòng vệ sinh để rửa tay và mặt sạch sẽ. Khi Phong nghe tiếng bước chân, anh trở mình để người kia biết anh đã tỉnh. Diệp Lan lên tiếng trước:
– Anh cảm thấy thế nào rồi? Mặt có đau không?
– Hiện tại không thấy gì, chỉ còn chút dư âm gây mê thôi, hơi chσáпg váng.
– Anh hãy nghỉ ngơi, chút nữa là hết thôi!
– Ừ. Cô về nhanh quá vậy?
– Đã xong lâu rồi, nhưng vì lỡ xe buýt nên về chậm. Anh muốn uống nước không?
– Lấy ít nước cho tôi đi!
Diệp Lan rót nước ra cốc, cẩn thận điều chỉnh độ nhiệt rồi đưa cho Phong. Khi anh uống xong, cô nhắc nhở anh:
– Anh nên hạn chế nói chuyện, cơ thể cần nghỉ ngơi để mau lành vết thương và tránh nhiễm trùng.
– Biết rồi!
– Anh nên nằm ngủ, tôi về sau khi đã nấu cơm cho anh!
– Ở lại đi! Dì Na đã nấu rồi! Nếu muốn thì chiều về nhé!
– Anh phải nghe lời!
– …!!!
Diệp Lan không muốn tranh cãi, ngồi xuống và nghịch điện thoại. Cả hai im lặng cho đến khi dì Na đến mang đồ ăn.
Diệp Lan nhận diện khẩu phần ăn kiêng của Phong và giúp anh ăn trước, sau đó mới ăn của mình. Bà Diễm Lệ muốn tạo không gian riêng cho hai người nên nói:
– Mẹ và dì Na về trước, chiều nay Lan không đi học, sẽ ở lại chăm sóc Phong nhé?
– Vâng, mẹ với dì về ạ!
– Ừ. Lan ở đây, đồ ăn và thức uống đã được dì Na lo rồi!
– Vâng ạ!
Hai người còn lại không nói chuyện, không có việc gì làm, tạo cảm giác không thoải mái. Cuối cùng, Tuấn Phong lên tiếng:
– Cô về hỏi bác sĩ cho tôi được không?
– Không nên! Anh nên ở lại để theo dõi vài ngày, nếu có vấn đề gì thì bác sĩ sẽ can thiệp ngay, đừng chủ quan khi phẫu thuật nhỏ thế này.
– Tôi cũng thấy bình thường mà!
– Anh hãy nghe tôi một chút đi!
Tuấn Phong nghe xong, im lặng không nói nữa. Anh thấy rằng bây giờ mình đã khá bình thường, về nhà nghỉ ngơi sẽ tốt hơn là ở đây. Tuy nhiên, mọi người đều muốn anh ở lại để kiểm tra tình trạng sức khỏe, điều này khiến mọi thứ trở nên phức tạp.
Nhìn vẻ mặt bị ép của Phong, Diệp Lan thở dài và nói:
– Người lớn càng phải quan tâm đến sức khỏe, việc ở lại vài ngày càng tốt đấy. Anh càng cẩn thận, khả năng phục hồi càng nhanh!
– Được, nói ít thôi!
– Nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đọc truyện cho anh nghe!
– Không có sách mà đọc!
– Có, sáng tôi mang quyển sách hôm trước đọc dở. Anh nghe nào!
Anh Phong mới thấy sự thoải mái khi Diệp Lan đọc tiếp phần truyện từ hôm trước. Giọng điệu nhẹ nhàng, trong trẻo của Lan đã làm anh chìm vào giấc ngủ…
Khi Phong ngủ, Diệp Lan về nhà thay đồ và chuẩn bị quần áo cho buổi sáng hôm sau đi học. Khi quay lại bệnh viện, anh vừa tỉnh dậy. Anh nhớ ra điều cần nói và nhắc cô:
– Cô nên về nhà tắm rửa, thay đồ. Nếu mệt thì ở nhà, tối nay Tuấn Huy qua chỗ tôi cũng được!
– Lúc anh ngủ, tôi đã về. Nhưng là, chồng tương lai tôi để người khác trông nom, không tốt đâu.
– Cô về rồi à? Đi xe gì?
– Tôi đi xe ôm.
– Sao không đi taxi để tránh nắng?
– Đi taxi tốn kém lắm, xe ôm tiết kiệm hơn nhiều!
– …
Phong quên mất rằng anh nên đưa tiền cho cô, vì cô là vợ tương lai. Nghe cô nói đi xe ôm để tiết kiệm, anh cảm thấy không thoải mái, bực bội không hiểu tại sao.
– Cô có muốn rời khỏi nhà tôi không?
– Không ạ!
– Lần sau, cấm cô đi xe ôm! Nếu ai đó thấy, họ sẽ nói gì về nhà tôi?
– À… Tôi xin lỗi! Lần sau tôi sẽ không đi nữa!
– Nếu cô làm lại, thì cô sẽ phải rời khỏi nhà này! Tôi đã thỏa hiệp để cô đi xe buýt đi học, nhưng đi xe ôm là không thể!
– Vâng, tôi hiểu rồi!
Mới chỉ buổi trưa nhẹ nhàng, giờ lại trở nên căng thẳng vì một chút lỗi lầm. Anh vừa mới phẫu thuật, cần phải kiêng kị mà cứ nói hoài. Không rõ tại sao, nhưng Diệp Lan thậm chí có cảm giác phẫn nộ nhưng không dám nói ra, chỉ lẩm bẩm trong lòng. Nghe được, Phong bất ngờ hỏi:
– Cô đã mang quần áo mai đi học chưa?
– Đã… Tôi mang theo rồi!
– Sao cô lại ấp úng như vậy?
– Không có gì cả!
– …
Phong ngừng lại, sau đó nói:
– Cô ấp úng như thế vì suốt thời gian qua đang nghĩ xấu về tôi phải không?
– Anh… Anh đừng đoán mò, tôi không có!
– Nếu còn ấp úng, có nghĩa là tôi nói đúng rồi!
– Tôi không phải…
Khi Lan đang nguyện vọng, Phong lại vội vàng đứng dậy, nhưng lại vấp ngã vì sự vội vàng của mình. Cô cũng chạy lại để giúp anh, lúc đó hai người đều hỏi đối phương…
– Anh/Chị có sao không?
Sau khi hỏi, cả hai đều trở nên ngượng ngùng. Diệp Lan đỡ Phong lên giường trước và trả lời:
– Tôi không sao, chỉ là không may cắt móng tay thì cắt trúng ít thịt thôi!
– Hậu đậu!
– Anh có đau ở đâu không?
– Không.
Diệp Lan đỡ Phong ngồi lại giường, chăm sóc cho anh với sự tỉ mỉ. Phong, trước sự chu đáo của cô, mềm giọng hơn:
– Có bị chảy máu không?
– Chỉ sứt da một chút thôi!
– Đó là cái tôi nghĩ xấu về người khác đấy!
– Anh nghĩ sao cũng được, tôi nhận hết!
– Cuối cùng cũng nhận rồi à?
– Nhận để anh đỡ nói nhiều, mặt mới mau lành được!
Sau câu nói này, Phong im lặng cho đến khi dì Na và chú Thẩm mang bữa tối đến. Diệp Lan lại cẩn thận, chu đáo khi chăm sóc Phong ăn uống xong mới ăn phần của mình. Dì Na và chú Thẩm thấy cảnh này chỉ cười tủm tỉm, sau đó mang đồ về nhà báo cáo với ông bà chủ.
Giờ mới là tối, Diệp Lan không biết làm gì để qua hết đêm. Ngủ giờ này là quá sớm, nhưng ngồi trong phòng cũng khá nhàm chán. Cuối cùng, cô nói với Phong:
– Tôi ra ngoài một chút, cần gì anh gọi điện cho tôi nhé?
– Ừ!
Sau khi có sự đồng ý, cô cảm thấy lăn tăn. Đứng ra ngoài ngắm trời trăng có vẻ tốt, nhưng nếu ở lại thì sao? Nghĩ đến người kia phải chịu đựng nhiều tháng qua trong bóng tối, cô đến gần năm phút đã quay lại.
Khi cô quay trở lại, Phong ngạc nhiên hỏi:
– Sao mới đi mà đã quay lại vậy?
– À… Ở ngoài chẳng có gió gì, toàn muỗi rỉn thôi!
– Không phải vì chỗ này nhàm chán hả?
Anh hỏi một cách hóm hỉnh, nhưng không có ai tiết lộ. Sau đó, Diệp Lan cố gắng tự nhiên nói một số câu, rồi về phòng nằm xuống. Nhưng đúng lúc đó, Quang Khải gọi điện tới cho cô.
Diệp Lan thấy số điện thoại quen thuộc, định không nghe, nhưng Quang Khải lại đe dọa:
– Nếu cậu không gặp tớ, tớ sẽ đến thẳng nhà chồng cậu!
– Cậu… Cậu đừng có quá đáng!
– Cậu có vài giây suy nghĩ, nếu từ chối, cậu chuẩn bị ra mở cửa đi!
Nghe trong giọng nói của Quang Khải đầy những cương quyết, Diệp Lan rơi vào lúng túng. Khải giục cô, cô vội trả lời:
– Mình không có nhà!
– Cậu đang ở đâu?
– Ở bệnh viện.
– Cậu bị ốm hay sao?
– Là chồng mình không khỏe, cậu muốn nói gì đợi trưa mai tan học thì nói!
Một lời này thật đau lòng, “là chồng mình”: Diệp Lan! Cậu thật biết cách làm người khác đau lòng. Tôi không tin cậu yêu anh ta nhanh thế đâu, chắc chắn người cậu đặt tình cảm là tôi. Có lẽ vì lí do nào đó cậu mới phải làm như này. Dù đau, tôi không trách cậu, tôi sẽ đợi.
Sau đó, Diệp Lan thở dài ngồi xuống ghế trầm ngâm, Tuấn Phong hỏi:
– Sao không đi gặp cậu ta?
– Không cần đâu. Có gì mai tôi sẽ nói thẳng!
– Nói gì?
– Nói gì cần nói!
– Cô thích cậu bạn này đúng không?
Phong hỏi, cô lại im lặng. Thích thì cứ nói thích, không cần phải giấu. Phong nhận ra cô không muốn nói về vấn đề này, nên anh không miễn cưỡng.
– Tôi ngủ trước đây!
Nhưng thì thầy Thám lại thấy bất ngờ khi cô nói:
– Đúng là tôi có cảm mến cậu ấy và Khải cũng vậy, nhưng chúng tôi chưa bao giờ tỏ tình với nhau.
– Tại sao?
– Tôi không trả lời được câu này thay cho Khải. Còn với mình, là do tôi không đủ tự tin vào bản thân.
– Nhà cậu ta có điều kiện hay là bố mẹ cậu ta khó tính?
– Có lẽ là cả hai! Nhưng thôi, bỏ qua chuyện của tôi đi!
Phong gật đầu đồng ý và nhắc cô dẫn mình vào làm vệ sinh. Sau khi cả hai chuẩn bị đi ngủ, Phong lại nhắc lại chuyện trước đó:
– Tình cảm là của hai người, nếu đủ lớn thì mọi vật cản xung quanh chỉ là những thứ rào cản rất nhỏ!
– Tôi không có dũng khí được như anh, tôi là người thực dụng. Tôi sẽ chọn con đường ngắn và an toàn cho cuộc sống của mình.
– Con đường ngắn mà an toàn cô nói đó là chấp nhận chọn lựa một người tàn tật như tôi?
– Câu trả lời đã quá rõ ràng, tôi xin phép không cần nhắc lại nữa!
– Được rồi! Ngủ thôi!
Buổi trưa hôm sau, khi tan học, Quang Khải đứng ở cổng trường chờ sẵn. Diệp Lan đi ra không ngần ngại:
– Quang Khải! Xin lỗi nếu trước đó mình có làm gì khiến cậu hiểu lầm, nhưng tình cảm ba năm học qua mình đối với cậu chỉ là tình bạn thân thôi!
– Tớ không tin!
– Đó là quyền của cậu, mình không có gì để nói cả!
– Ánh mắt ấy, nụ cười ấy cậu dành cho tớ không thể là tình cảm bạn bè được! Chúng ta khi đó vẫn cất giữ vì cùng nhau thi đỗ vào đại học. Vậy tại sao giờ cậu lại phủi bỏ? Tại sao vậy?
– Không có lý do gì cả, đó là suy nghĩ cá nhân của cậu. Mình chỉ coi cậu là bạn thôi. Mình nhắc lại lần nữa! Mình là người đã có chủ, nếu cậu vẫn coi mình là bạn, chúng ta sẽ tiếp tục mối quan hệ bạn bè. Nếu không, thì chúng ta như hai người xa lạ đi!
– Diệp Lan?
– Mình đây!
– …!!!
Diệp Lan từ trường về thẳng bệnh viện, nhưng khi đến đó, cô biết Tuấn Phong đã xuất viện. Dưới trời nắng nóng, sau một hành trình dài từ bên ngoài vào bệnh viện, cô không thấy ai ở đây. Diệp Lan quay lại và lên taxi về nhà, vì không còn xe buýt nào nữa, đã phải trả gần trăm nghìn tiền taxi.
Khi về đến nhà, cô thấy dì Na đang mang đồ ăn lên phòng cho Tuấn Phong. Diệp Lan hỏi:
– Dì ơi, anh Phong về lâu chưa ạ?
– Ờ, vừa mới về được một lúc! Dì với bố mẹ con tưởng con đã biết chuyện Phong ra viện rồi chứ?
– À, dạ con biết ạ! Nhưng anh ấy chỉ nói về nhà chứ không nói rõ lúc nào. Thôi, tiện con lên phòng, để con giúp dì!
– Ờ, thì đưa lên giúp dì nhé!
Diệp Lan đi thẳng lên phòng của Phong. Khi cô mở cửa, Phong tưởng là dì Na mang đồ ăn lên, nhưng cô đã nhắc:
– Dì, cứ để ở bàn, lát con tự ăn!
– Là tôi!
– Cô về đấy rồi à?
– Sao nay anh ra viện cũng không nói tôi một tiếng?
– Tôi quên!
– Tôi biết anh không ưa tôi, nhưng nói một câu cũng không ảnh hưởng gì mà cũng giúp tôi tránh xa sự hiểu lầm từ mọi người trong nhà!
– Lần sau tôi sẽ nói!
Biết Diệp Lan có tính cách đặc biệt, thân thiện ở một thời điểm và có thể bực mình ở thời điểm khác, Phong quyết định không cãi lời và hỏi vấn đề khác:
– Anh muốn ăn ngay bây giờ không?
– Cô thay đồ trước đi!
– Vậy đợi tôi chút!
Diệp Lan, vừa nóng bức vừa bực mình, lấy đồ và vào phòng tắm luôn, không để ý rằng Phong đang đợi cô ở ngoài. Cô tắm mình nửa tiếng rồi mới đi ra.
Khi Phong nghe tiếng bước chân và mùi thơm lan tỏa, anh nâng giọng:
– Cô vừa mới ngủ một giấc à?
– Bình thường, anh giờ này cũng mới ăn mà!
– Không biết bây giờ là quá trưa rồi hay sao?
– Anh cũng biết quá trưa rồi sao?
– Cô nói giọng như vậy, có phải đang trách tôi không báo trước khi ra viện không?
– Là anh tự nói thôi, tôi không có ý đó! Với tôi, không dám trách anh, và tôi cũng không phải là một người nhỏ mọn như một số người đâu!
– Cô… miệng lưỡi đấy! Nói rằng không nhỏ mọn nhưng lại đặt câu hỏi khiến người khác nghĩ rằng cô cố ý gây rối!
– Anh nói nhiều thế này, chắc là chưa đói nhỉ?
– Cô dạo này hơi ganh đấy! Dám đối đầu với tôi!
Diệp Lan chỉ nói như vậy, nhưng cô vẫn kéo ghế ngồi xuống đối diện Phong. Nhìn bức mặt hằm hằm của anh ta, cô không nhịn được và lẩm bẩm:
– Xấu người, xấu cả giấc mơ…
– Cô lẩm bẩm gì đấy?
– Tôi nào dám nói gì anh!
– Mạnh dạn nói to như khi nãy đi, vấn đề gì phải nói thầm?
– Rốt cuộc là anh có muốn ăn trưa không?
– Ăn!
Không phải vì vết thương mới cần phải giữ gìn vệ sinh cẩn thận, Diệp Lan mặc kệ và ngồi ăn. Giờ này lại phải đút đồ ăn như đút cho em bé, và hôm qua cô đã làm như vậy mà không hiểu sao hôm nay anh ta như bị hấp. Vừa mới được vài miếng, anh ta bắt đầu kiếm cớ.
– Cô đang trả thù tôi đấy hả?
– Tôi làm sao?
– Tôi còn chưa nuốt hết đã nhồi như nhồi gà thế hả?
– Anh còn là trẻ con lên ba hay sao mà còn tính giây?
– Tôi nói để cô rút kinh nghiệm chứ không phải để cô lý luận đâu!
– Được rồi! Tôi rút kinh nghiệm! Nào, bắt đầu 5 giây một miếng!
– Cô…
Diệp Lan bắt đầu thực hiện đúng như lời nói, khiến cho người kia phải ăn mặc hậm hực vì bụng đang đói.
Sáng nay bỏ bữa, nên giờ đói là phải. Nhìn thấy người kia đi học, lại nghĩ tới việc sẽ gặp cái tên bạn kia, Diệp Lan ʇ⚡︎ự nhiên cảm thấy khó chịu. Mặc dù chính miệng cô đã nói rằng nếu người ta thích thì tiến tới, nhưng sau đó cô chỉ biết hậm hực một mình vậy thôi.