Người đàn bà đi trong cơn bão chương 2
Lan sắp xếp bữa sáng tỉ mỉ trên bàn, và bố chồng cô vừa mới thức dậy. Mọi người ngồi xuống để cùng nhau bữa sáng đầy tình thân.
Quyền, để xin lỗi vợ về tối qua, cũng nhanh chóng tham gia vào việc sắp xếp bát đũa. Bà Dung, nhận ra tình huống này, nói:
“Những việc nội trợ trong nhà nên để phụ nữ làm, con trai không cần phải lo lắng.”
Bà Dung từng trải qua gia đình mình, nơi cô ấy phải làm hết công việc nhà cùng một mình, bởi chồng bà, ông Sinh, chưa bao giờ giúp đỡ cô ấy, thậm chí là một lần nào. Do đó, bà áp đặt cùng mẹ chồng rằng con dâu cô ấy cũng phải chịu trách nhiệm tương tự. Bà không muốn con trai mình tham gia vào công việc nội trợ. Mặ despite là cả hai đều đi làm, nhưng tại nhà, Quyền được tự do xem TV trong khi Lan phải thực hiện công việc nhà. Trước đây, bà Dung đã giúp Lan một số việc, nhưng sau đó, bà quyết định giao trách nhiệm hoàn toàn cho con dâu của mình.
Quyền, nghe mẹ nói vậy, không ngần ngại đáp:
“Mẹ, thời nay mà mẹ còn giữ quyền kiểm soát như vậy sao? Cả hai phải đóng góp vào công việc gia đình.”
Anh ta nói rồi nhẹ nhàng giúp đỡ vợ.
Bà Dung tỏ ra bất mãn trước sự can thiệp của con trai và lập tức phản đối:
“Đúng là con trai của tôi! Lại còn đắc mặt vợ!”
Ông Sinh, nghe vợ phàn nàn, lập tức đứng ra bảo vệ:
“Để nó tự giúp vợ mình đi, nó thương vợ nó đấy, chẳng ai ép nó làm cả.”
Bà Dung nghiêng đầu nhìn chồng một cách chói tai:
“Ông nói hay đấy? Nhưng tôi chưa từng thấy ông giúp tôi việc gì cả đấy. Con Quyền giống ai thì ông biết rồi!”
“Chắc chắn nó là con tôi mà, không có lí do gì khác.”
Bà Dung nhăn mặt nhìn chồng:
“Thế này, lần sau ông nói như vậy tôi đưa ông ra ngoài ngủ đấy!”
“Được rồi, được rồi.”
Ông Sinh nhanh chóng xoa dịu tình cảm vợ.
Bữa sáng sau khi đã thưởng thức xong, Quyền nói vui vẻ và đề nghị:
“Em ơi, anh đón em đi làm rồi mới đến công trình của anh, được không?”
Lan do không muốn làm phiền chồng, cô từ chối một cách nhẹ nhàng:
“Không cần đâu, hôm nay em về sớm.”
Quyền thấy vợ từ chối, anh nói:
“Em đừng lo. Khi nào em xong việc, em gọi cho anh. Anh sẽ đón em về nhà trước rồi mới đi làm công trình. Dù sao, công trình cũng có lính đang làm, anh rời xa cũng không sao.”
Lan tiếp tục lo lắng:
“Em không muốn làm mất công anh.”
Quyền thất thế:
“Mất công cái gì, em ơi? Anh muốn gần vợ mình hơn thôi. Chúng ta cũng ít khi có dịp làm việc gần nhau như vậy. Và chúng ta mong được sớm có một đứa con.”
Lan nhìn chồng với ánh mắt không vui. Cô cảm thấy khó chịu.
Dù không muốn nhưng Lan cảm thấy áp lực từ mẹ chồng, cô phải đồng ý:
“Vâng, thế cũng được.”
Họ cùng nhau chuẩn bị và đi làm. Ông Sinh cũng chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài, chỉ còn bà Dung ở nhà.
Nhìn con trai chăm sóc vợ thương yêu, bà Dung tỏ ra tức tối và cảm thấy xấu hổ về số phận của mình. Bà chưa từng được chồng dẫn đi đâu như vậy bao giờ. Suốt cuộc đời làm vợ, bà chỉ biết ở nhà và lo công việc gia đình. Khi cần ra ngoài, bà thường tự mình lo. Nếu có đi xa, thì thường là con trai chở. Bà không hiểu tại sao chồng mình làm việc trong ủy ban nhân dân huyện nhưng lại không bao giờ đưa bà đi dự các buổi liên hoan hay tiệc tùng nào cả.
Có lẽ là do bà lớn tuổi hơn chồng, nên ông thường ngại. Họ từng nghe người khác nói về việc ông lấy vợ già. Nhưng nhà bà giàu có, điều này đã tạo điều kiện cho ông phát triển sự nghiệp và leo lên các vị trí cao hơn. Ông hiểu rõ điều này và muốn duy trì nó. Bà Dung cao lớn và mạnh mẽ, thậm chí trông già hơn ông 6 tuổi. Sự khác biệt trong ngoại hình khiến họ trở nên khác biệt hơn bao giờ hết. Bà cũng có thói quen ăn nói to lớn, khiến ông cảm thấy xấu hổ khi phải đưa vợ đi tham dự các sự kiện xã hội. Ông thường từ chối đề nghị của bà khi bà muốn đi ra ngoài vì ông cho rằng công việc ngoại trời là việc của đàn ông, không phải việc của phụ nữ. Bà Dung cũng chấp nhận ý kiến này và không đòi hỏi điều gì hơn. Thêm vào đó, bà Dung có tài sản lớn từ ruộng đất, trong khi Lan, con dâu của bà, chỉ là một giáo viên trung học cơ sở. Vậy nên, trong khi bà có tiền bạc, Lan không có gì ngoài tình yêu và lòng chăm sóc chồng con.
Lan, sau khi giảng bài 3 tiết đầu tiên, xuống phòng hội đồng để thư giãn. Nhưng cô không thể ngừng nghĩ về việc chồng đã làm với mình đêm qua. Trí tưởng tượng của cô bắt đầu hoạt động và cô cảm thấy sự run rẩy trong lòng.
Đang lo lắng, Xuyến, đồng nghiệp của Lan, đến và vỗ vai Lan:
“Cô ơi, sao cô lại nghĩ lung tung vậy?”
Lan đứng lên một cách vụng về và nhìn Xuyến. Cô quyết định sử dụng một câu chuyện để che giấu sự bất an:
“À, tôi định đi chợ sau này.”
Xuyến cười đùa:
“Không chờ chồng à?”
Lan cười giả tạo:
“Ừ, anh ấy có việc rồi.”
Xuyến châm ngòi:
“Những cặp vợ chồng như cô và anh ấy luôn khiến tôi ghen tị đấy. Cơ mà, thôi, đi ra đây, tôi sẽ đưa cô đi.”
Lan cảm thấy mình thật sự thất vọng với bản thân mình, nhưng cô vẫn quyết định giữ bí mật.
Xuyến nói rất tự nhiên và cùng Lan ra xe để đi chợ. Hai người cùng nhau chờ đợi trong niềm vui.
Khi mua sắm xong, Lan nói với Xuyến rằng cô muốn đi nhờ xe về nhà mẹ mình một chút. Xuyến đồng ý mà không hỏi thêm về lý do.
Sau khi đến nhà, Lan thấy mẹ bước ra đón cô và hỏi:
“Sao hôm nay con về nhà sớm vậy? Xe đâu?”
“À, con đi nhờ xe của bạn. Anh Quyền đã đưa con đi làm, nên con để xe ở nhà rồi. Hôm nay con dạy xong sớm nên con ghé nhà mẹ chơi một lát.”
Bà Lý vui vẻ đón con và nói:
“Ừ, thôi vào nhà đi, cho mát con.”
Bà Lý đặt đồ ăn và rau củ cùng thức ăn vào bên ngoài, sau đó đưa con vào phòng và bật quạt cho con.
Lan cảm thấy hạnh phúc và ấm áp khi ở trong nhà mẹ. Cô luôn cảm thấy không có nơi nào tốt bằng nhà mình. Mặc dù Lan và Quyền sống gần nhà mẹ, nhưng cô ít khi về thăm họ. Quyền từng hứa sẽ đưa Lan về thăm mẹ mỗi tuần, nhưng sau đó thì ít dần. Sau vài năm kết hôn, Quyền đã ngừng đưa Lan về thăm mẹ. Cô cảm thấy buồn, nhưng cũng hiểu rằng sau khi kết hôn, cuộc sống của họ đã thay đổi và không còn được tự do như trước nữa. Lâu rồi cô mới quyết định về.
Không phải vì bận rộn mà cô không về, mà bởi bà Dung, mẹ chồng cô, không muốn con dâu đi về thăm mẹ đẻ nhiều. Cô đã từng xin phép mẹ chồng và bị bà nói rằng: “Nhà này không phải là chợ, muốn về thì về. Đã kết hôn với chồng mà vẫn muốn thường xuyên về nhà mẹ thì không đúng. Đã lấy chồng thì phải theo thói quen nhà chồng.” Từ đó, Lan không dám xin phép nữa và thậm chí ngày nghỉ, cô cũng chỉ ở nhà làm việc nhà.
Bà Lý, mẹ của Lan, thấy con gái có vẻ buồn và hỏi:
“Có chuyện gì với con vậy?”
“Không có gì đâu, mẹ. Lâu quá không ăn ngô nên con thấy thèm.”
Lan cười và giả vờ vui vẻ, nhưng trong lòng cô có một bao ẩn sau vẻ ngoài hạnh phúc. Cô cảm thấy hối hận về việc kết hôn và đi theo chồng. Cô cảm thấy như mình không thuộc về đây. Cô tự trách mình khi đã lấy chồng. Cô nghĩa vụ phụ nữ là phải sinh con, nhưng điều này lại khó khăn đối với cô. Cô đã cảm thấy tình cảm giữa cô và chồng mình trở nên lạnh lẽo hơn, và cô không biết làm cách nào để giữ lại điều đó.
Bà Lý nhìn con gái và nắm tay cô:
“Con ơi, đừng lo lắng quá. Chuyện có con cái không thể nóng vội. Rất nhiều trường hợp, người ta đã chờ đợi mười năm mười ba năm mới có con. Hãy tự nhiên lên, con ạ. Và đừng quên rằng Quyền cũng là người tốt. Anh ấy yêu con và đã cố gắng chuyển công việc gần nhà để ở bên con. Không ai có cuộc sống hoàn hảo cả, con. Hãy sống thoải mái lên, con yêu.”
Lan nhìn mẹ, trái tim cô tràn đầy tình cảm. Cô muốn chia sẻ với mẹ những điều cô đang nghĩ, nhưng cô e ngại rằng nếu nói ra, có thể làm mẹ buồn, thất vọng. Gia đình cô luôn tự hào về hai chị em cô. Em trai của cô đang học đại học ở Hà Nội và cô được biết đến là một người hiền lành, xinh đẹp, và hiếu thảo. Trước đây, Lan đã có nhiều người theo đuổi, toàn những người đàng hoàng.
Quyền, chồng của cô, không phải là người xuất sắc nhất trong số họ, nhưng anh ta luôn là người bám sát cô nhất. Từ khi họ học cấp 3, Quyền đã để ý đến Lan và không bao giờ bỏ cuộc. Người ta thường nói rằng vẻ đẹp không quan trọng bằng lòng trung thành. Quyền chính là ví dụ sống của câu nói đó. Anh luôn đến thăm gia đình Lan vào mỗi cuối tuần và sau khi được lòng bố mẹ cô, anh ta mới tỏ tình với Lan. Lan đồng ý với mối quan hệ này và sau khi cô tốt nghiệp đại học, họ kết hôn sau hai năm.
Quyền là mối tình đầu và cũng là tình yêu duy nhất của Lan cho đến bây giờ. Trong mắt bố mẹ cô, Quyền là chàng rể lý tưởng chưa từng làm họ thất vọng. Lan và Quyền được xem là một cặp hoàn hảo bởi tất cả mọi người xung quanh. Mặc dù họ chưa có con cái, gia đình của Lan vẫn được xem là một mô hình gia đình hoàn hảo. Tuy nhiên, không ai biết rằng từ bên trong sâu thẳm của họ, có những sóng gió mạnh mẽ mà chỉ riêng họ mới hiểu.
Hai mẹ con đang tâm sự khi điện thoại di động của Lan reo lên. Cô cầm điện thoại và nhận ra đó là cuộc gọi từ Quyền. Anh ta đến trường nhưng không thấy Lan, nên anh ta quyết định gọi cho cô. Khi biết rằng Lan đang ở nhà mẹ, anh ta ngay lập tức lái xe đến đón cô.
Chưa đầy 10 phút sau, tiếng xe máy của Quyền nghe đến từ ngoài cửa. Anh ta cười tươi khi bước vào và chào mừng mẹ vợ trước khi đến gần Lan và nói:
“Em muốn về nhà mẹ, sao không bảo anh để anh đưa em về?”
Lan tự nhiên giật tay ra khỏi tay anh và trả lời:
“Xuyến cũng đang đi cùng đường nên tôi đi nhờ cô ấy.”
“Lần sau hãy nói với anh trước, không cần làm phiền ai cả.”
Bà Lý nhìn thấy con rể đối xử tốt với con gái mình và rất hài lòng. Bà biết rằng dù vợ mình hiếm muộn, nhưng Quyền luôn yêu thương cô hết mực. Bà tự hào về con rể của mình và nghĩ rằng không có nhiều người đàn ông như anh ta trên thế giới này.