Người đàn bà đi trong cơn bão chương 4

11/10/2023 Tác giả: Hà Phong 101

Sáng hôm sau, bà Dung tỏ ra rất quan tâm, gọi điện cho Lan để hỏi thăm:

“Con ơi, sang bên ấy con cảm thấy thế nào rồi?”

Thái độ ân cần đột ngột của bà Dung khiến Lan cảm thấy khá lạ lẫm.

“Con cũng khỏe mẹ ạ!” Lan trả lời.

Bà Dung tiếp tục, “Con hãy ở bên nhà ông bà vài ngày nữa cho thoải mái. Mấy ngày qua mẹ đã nghĩ lại và thấy trước đây mình không đối xử tốt với con. Mẹ thực sự hối hận lắm.”

“Dạ con không sao mẹ ạ. Tay con đã khá hơn rồi. Chắc là ngày mai con sẽ về.”

Bà Dung nói, “Không cần vậy đâu. Con cứ yên tâm ở đây và dưỡng bệnh cho khỏe. Ở nhà, mẹ lo cơm nước rồi. Hãy tự chăm sóc cho bản thân con, con ạ. Không cần lo lắng gì nữa! Thôi, mẹ tắt điện thoại để nấu ăn sáng cho thằng Quyền. Mấy ngày nay con nó cũng ngoan ngoãn ở nhà ăn uống rồi mới đến công trình.”

“Vâng, con biết rồi. Mẹ giúp con mấy ngày. Con chào mẹ!”

Lan buông điện thoại, cảm giác bất an bắt đầu tràn đầy. Thái độ thân thiện của mẹ chồng không khiến cô vui mà ngược lại, nó khiến cô thấy mất ổn. Nhưng dù sao, việc này cũng tốt. Bất kể lý do gì, việc ở nhà mẹ chồng lúc này đối với cô đều là điều tốt.

Quyền tỉnh dậy như thói quen và bắt đầu tìm vợ. Nhưng không thấy vợ trong phòng, anh mới nhớ rằng vợ đã về nhà mẹ đẻ. Quyền lấy điện thoại và gọi cho vợ, nhưng không thấy Lan trả lời, vì cô đang cố tình tránh mặt anh.

Quyền cảm thấy chán nản và bước xuống nhà, nơi ông bà đang ăn sáng. Bà Dung gọi con trai:

“Nhanh lên vào ăn sáng, muộn rồi đấy!”

“Vâng!”

Quyền ưởa ẹo quay lại phòng, rửa mặt và đánh răng trước khi tham gia bữa sáng. Lúc này, ông Sinh đã ăn xong và ra ngoài làm việc sớm. Chỉ còn mẹ và con trai trong căn nhà yên tĩnh này. Bà Dung quyết định nêu lên chuyện giữa hai vợ chồng con trai:
“Con ơi! Hãy giúp vợ con hiểu cách đàng hoàng. Ai đời đã kết hôn mà bỏ về nhà mẹ đẻ và không liên lạc trong vài ngày. Nó không quan tâm đến ngôi nhà này nữa. Con đây, không thể có con cái. Không biết vợ con cưới về để làm gì nữa. Có con dâu mà nó phải được phục vụ như con chả của chúng ta.”

Quyền đang nắm đũa, đang ăn phở, và khi nghe mẹ nói xấu về vợ, anh không thể giấu đi sự khó chịu.

“Mẹ! Con đã ăn xong bát phở này, mẹ có thể để con hoàn thành nó được không? Mẹ nói nhiều quá đấy.”

“Mẹ biết rồi đó! Từ khi con lấy vợ, mày đã không thèm đến nhà tao. Con chẳng quan tâm tới tao nữa! Mẹ đã đẻ mày và lo cho mày từ bé, nuôi nấng, dạy dỗ, và giờ thì nó không còn quan trọng đối với mày nữa.”

Quyền đặt đũa xuống bát với tâm trạng bực bội:

“Con đã no rồi!”

Anh đứng dậy, nhặt cặp và rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà.

Bà Dung nở nụ cười nhẹ, tỏ ra tự hài lòng với kế hoạch của mình.

Suốt cả ngày, Quyền gọi điện thoại cho vợ, nhưng Lan không bắt máy. Cô cần một khoảng thời gian riêng tư. Quyền không yên lòng và quyết định đến nhà mẹ vợ để tìm cô. Tuy nhiên, bà Dung nói rằng Lan vừa ra ngoài và không biết đang ở đâu. Quyền cảm thấy chán nản và quyết định quay về. Anh hiểu ra rằng Lan đang cố tình tránh anh sau sự việc khi anh say rượu và có hành vi thô bạo với cô.

Không có vợ ở nhà, Quyền không muốn quay về, bởi vì sẽ phải đối mặt với những lời trách mắng từ bà Dung. Thay vào đó, anh lang thang trên đường và quyết định ghé vào một quán bia hơi ven đường để uống một mình.

Giữa chừng, bất ngờ, Hằng xuất hiện. Thực ra, cô đã theo dõi anh từ lúc anh đến nhà bà Lý tìm vợ. Hằng đã đi theo Quyền suốt cả buổi chiều, chờ đợi anh trong trạng thái say xỉn và mơ màng trước khi bắt đầu tiếp cận.

“Anh Quyền cũng ở đây à?” Hằng bước vào quán và mỉm cười.

Trong tâm trạng buồn rầu, Quyền vui vẻ gật đầu:

“Đúng vậy, đang cảm thấy mệt mỏi cuộc sống! Hãy ngồi xuống và cùng tôi uống một lon!”

“Vâng, được. Mấy ngày qua, tôi cảm thấy tẻ nhạt lắm, không có chuyện gì để làm cả. Rất may mà tôi gặp anh ở đây, thật là định mệnh.”

Hằng nói và ngồi đối diện Quyền, lấy một lon bia và uống cùng với anh. Sự nhiệt tình của Hằng khiến Quyền có cảm giác thú vị.

“Em thật là vui vẻ!” Quyền khen ngợi và đưa lon bia thêm cho cô.
“Hãy nào!”

Hằng nhìn Quyền với một nụ cười và không do dự, cô cầm lon bia và uống ừng ực. Bọt bia tuôn xuống, làm ướt áo sơ mi trắng mỏng tanh trên bầu ngực tròn căng của Hằng.

Quyền không thể rời mắt khỏi cái gì đang ẩn sau lớp áo mỏng kia, và anh cảm thấy bị cuốn vào đó. Anh ta dán mắt vào ngực Hằng, và Hằng biết vậy, cô bắt đầu thở mạnh hơn một chút.

Dưới ánh mắt quyến rũ của Hằng, Quyền cảm thấy nhiệt độ trong người tăng lên. Bàn tay anh không ngừng nghỉ, di chuyển không kiểm soát được. Hằng nhận ra điều này và tiếp tục bật thêm một lon bia, sau đó đứng lên và đi vòng sau Quyền, om anh và cố tình đè ngực lên vai anh. Cô thì thầm vào tai anh:

“Chúng ta cùng uống lon này, anh nhé!”

“Được!”

Hằng cọ cọ ngực vào vai Quyền và lại uống một hớp bia. Sau đó, cô tự tay đổ bia cho Quyền. Anh ta dường như bị cuốn theo cách mà Hằng đang thực hiện.

Khi thấy Quyền trở nên thất thường, Hằng nói:

“Anh, tôi nghĩ chúng ta nên tìm nơi nghỉ chút.”

“Được!”

Hằng đứng lên và ra ngoài, giao tiếp với người trông xe để chuyển xe của Quyền đến một ngôi nhà nghỉ gần đó.

Khi cửa phòng mở ra, Quyền đã không thể kiểm soát bản thân mình nữa. Anh ta cởi áo sơ mi màu trắng trên người mình và đè Hằng xuống giường. Quyền đã lâu không thể thể hiện tình cảm với vợ, nhất là sau sự kiện tồi tệ ấy. Anh sợ Lan sẽ tức giận nếu anh chạm vào cô. Bây giờ, Hằng tự tay đưa ra cơ hội và anh ta không thể cưỡng lại.

Hằng là một người phụ nữ khéo léo trong việc tạo dựng bầu không khí lãng mạn. Cô ta tự tin và chủ động, khám phá cơ thể Quyền, khiến anh ta phát điên. Cả hai đắm chìm trong tình ái, đưa nhau đến tận cùng của khoái cảm trước khi nằm xuống nghỉ ngơi thỏa mãn.

Khi hoàn tất, Quyền rời giường để lấy đồ. Hằng vụng về lấy điện thoại, mà cô cố tình đã bật quay video trong khoảnh khắc anh ta đè cô xuống giường. Mặc dù không thể thấy rõ khuôn mặt của Quyền trong video, nhưng âm thanh và cảnh quay đã thể hiện đủ rõ cuộc nói đôi giữa họ.

Hằng xem xong đoạn video và cảm thấy hài lòng. Cô còn chụp một số bức ảnh của họ trong trạng thái tự nhiên sau khi tận hưởng đêm đầy mây mưa.

Sáng hôm sau, Quyền tỉnh dậy và nhận ra mình đang ở một mình trong phòng nhà nghỉ. Anh ta hồi tưởng lại đêm trước và không thể quên được những gì đã xảy ra.

Trong lúc suy tư về Hằng, Quyền bất ngờ nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng:

“Xin lỗi, quý khách đã tỉnh chưa ạ?”

Tiếng nói nhẹ nhàng của một nhân viên khách sạn vang lên.

Quyền đứng dậy và mở cửa.

“Chào anh! Bạn gái anh có nhắn là khi anh tỉnh dậy, anh nên đợi bữa sáng. Bây giờ đã 9:00 sáng rồi. Tôi đã lên hai lần để xem anh đã thức dậy chưa. Mong anh thông cảm!”

“Không, không sao cả. Cảm ơn bạn!”

Quyền lấy bát phở bò tái nóng hổi từ tay nhân viên khách sạn rồi quay về phòng.

Khách sạn không có nhà hàng, vì vậy Hằng đã sắp xếp nhân viên khách sạn đem đồ ăn sáng vào cho Quyền.

Anh Quyền đặt bát phở lên bàn và thấy có một tờ giấy nhỏ ghi tay của Hằng:

“Em phải đi làm. Khi anh thức dậy, hãy ăn sáng. Em đã yêu cầu nhân viên mua cho anh. Xe của em cũng để dưới khách sạn. Anh có thể hỏi bảo vệ để biết.”

Quyền đọc xong mẩu giấy và vứt nó xuống đất. Anh ta nhìn bát phở ấm áp trong tay và cảm thấy đói. Anh ta bắt đầu ăn bữa sáng mà không có áy náy nào, dường như đã quên mọi chuyện xảy ra vào đêm qua.

Quyền đến công trình và sau đó quay lại công ty để xử lý công việc. Ngạc nhiên thay, Hằng cũng vẫn ở công ty. Khi thấy Hằng, Quyền cảm thấy một chút ngần ngại, nhưng Hằng không đánh giá bất kỳ chuyện gì.

“Anh Quyền quay về công ty có việc gì đặc biệt ạ?”

“Ah, tôi cần xem lại bản thiết kế. Còn Hằng, sao cô lại ở lại công ty?”

“Cuối tháng, tôi bận công việc, phải làm báo cáo cho cả nhóm ạ.”

Hằng vừa trả lời vừa tiếp tục làm việc trên máy tính.

Quyền đứng đó một lúc, sau đó đi đến chỗ làm việc của mình. Cả hai không trò chuyện thêm.

Tối, sau bữa tối, Quyền trở về phòng mình và nằm trên giường. Anh bất ngờ nhớ về vợ. Anh gọi điện thoại cho Lan, nhưng cô không bắt máy. Lúc này, Quyền nhận được một tin nhắn từ Hằng:

“Anh có mệt không vào đêm qua?”

Câu hỏi của Hằng khiến Quyền cảm thấy động lòng. Anh nhớ lại đêm cuồng nhiệt mà họ vừa trải qua. Anh nhớ cơ thể của Hằng, nhớ những nụ hôn nóng bỏng trên da thịt của anh… tất cả đổ về anh trong một khoảnh khắc.

“Anh cũng nhớ em!”

Tin nhắn của Quyền được gửi mà không cần suy nghĩ. Anh ta cảm giác như bản năng đang dẫn anh.

“Em đợi anh ở chỗ cũ nhé!”

“Anh sẽ đến ngay!”

Quyền không thể kiểm soát sự kích thích trong người và đi thẳng về chỗ họ đã gặp nhau. Anh ta không thể từ chối cơ hội mà Hằng đang tạo ra.

Đến nơi, Quyền mặc áo và sau đó cùng Hằng tự do khám phá những khoảnh khắc đầy đam mê.

Hằng đã sẵn sàng trong phòng, đêm đã buông tối. Cô đã lên kế hoạch để dẫn dụ Quyền đến đây. Không ngờ rằng chỉ sau vài câu, anh ta đã rơi vào bẫy ngay lập tức. Đúng là đàn ông, dù có kiên định đến mấy, họ cũng không thể thoát khỏi cái ải mỹ nhân. Hằng thầm nghĩ, sau đó cẩn thận điều chỉnh lại cái camera nhỏ xíu đã được đặt sẵn ở góc tivi, để bắt được mặt của người nằm trên giường.

Hằng sau đó vào phòng tắm để làm mới bản thân, mặc bộ váy quyến rũ điệu đà, xịt nước hoa và nằm trên giường để nằm đợi theo kế hoạch. Qua đêm nay, chắc chắn Quyền không thể thoát khỏi lưới tình Hằng đã giăng sẵn

Bài viết liên quan