Người tình trong mắt ai chương 14 | Chó cắn áo rách
Đãi tiếng kia không có tác dụng gì cả. Anh ta dường như đã uống quá nhiều rượu, cầm lấy tay Hương Ly rồi kéo cô đến chiếc xe hơi đỗ gần đó. Cô cố vùng vẫy thoát ra, nhưng anh ta như kẹp chặt bàn tay cô, không buông. Cánh tay của anh ta khiến cổ tay cô đỏ ửng, khiến Hương Ly cảm thấy khó chịu, nhưng anh ta không hề thả ra. Một người lớn bước tới và phát ngôn lạnh lùng làm anh ta tỉnh ngay lập tức.
–Buông tay cô ấy ra, anh chơi không đẹp đâu!
Anh ta bực mình và buông tay Hương Ly, nhưng ngay sau đó lại quay sang hướng Quốc Tuấn, tay anh ta nhanh như điện cắt túm cổ áo anh, đẩy mạnh một cái và nói một cách thô bạo:
–Ông là ai mà cứ can thiệp vào chuyện người khác? Hương Ly độc thân, tôi muốn tán tỉnh cô ấy, ông làm cái quỷ gì mà xen vào?
–Buông ra!
–Đồng ý làm gì!
–Tôi bảo ông buông ra, đừng để tôi phải tức giận!
Bàn tay của người kia vẫn còn nắm chặt áo Quốc Tuấn, và anh ta liên tục lắc, Quốc Tuấn đưa tay lên bóp cằm người kia, và một cú hất mạnh làm người kia ngã dúi xuống đất. Tức giận, hắn chửi rủa:
–Mày làm cái quỷ gì? Mày biết tao là ai không mà động vào hả?
Quốc Tuấn không đáp, chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại áo rồi cúi xuống thổi một hơi nhẹ, sau đó nói:
–Nếu muốn giải quyết, mai anh đang ở công ty tài chính X. Tôi sẽ đợi anh!
Tên này tỉnh ngay khi nghe Quốc Tuấn nói ra tên mình, anh ta lên tiếng rõ ràng:
–Không phải chứ? Huỳnh Quốc Tuấn, tổng giám đốc tập đoàn tài chính X phải không? Đúng là tôi đã nhận ra người đàn em này có mắt như mù, mong anh thông cảm.
–Biến đi!
Quốc Tuấn buông lời rồi bước lên xe sau khi chỉ tay để Hương Ly, chị Hồng và Tom vào bên trong. Trên đường, không ai nói gì thêm. Tom chợt nhìn cô và nói:
–Vì cô mà ba và chú ấy gây lộn đấy.
Hương Ly ngượng ngùng và lên tiếng:
–Tôi xin lỗi về chuyện này.
Quốc Tuấn im lặng, chỉ mỉm cười nhẹ. Khi về tới nhà, cô định lấy xe ra về, nhưng Quốc Tuấn đề xuất:
–Muộn rồi, cô để lại xe ở đây đi. Tôi sẽ chở cô về!
–Không, cảm ơn anh, để tôi tự về đi, đường vẫn còn sáng, không sao cả.
Nhưng Quốc Tuấn lạnh lùng nói:
–Tôi bảo cô lên xe!
Rồi anh chỉ sang chỗ ngồi bên cạnh lái và ra dấu cho cô ngồi đó. Trên đường, anh im lặng hoàn toàn và cô cũng không nói một từ. Bầu không khí trở nên căng thẳng. Hương Ly thầm rủa: “Kẻ đàn ông đáng ghét này, ngồi cùng anh ta cứ như ngồi cạnh một tảng băng, thật đáng tiếc cho cô gái nào phải đối diện với anh ta.” Cô chỉ nghĩ vậy thôi, không dám nói ra. Đột nhiên, Quốc Tuấn lên tiếng phá vỡ bầu không khí lặng lẽ từ trước:
–Tôi nghĩ cô nên học một khóa võ công.
Hương Ly giữ im lặng, không muốn chấp nhận số tiền mà Quốc Tuấn đang rút từ bóp. Cô nói:
–Thôi ạ, tôi không dám nhận đâu. Trước đó tôi đã được anh cho ứng rồi, coi như đó là tiền lương của tôi. Anh không cần phải trả thêm nữa…
Tuy cô cố gắng từ chối, nhưng Quốc Tuấn vẫn đưa tới tay cô một số tiền và thậm chí nói:
–Tôi nghĩ cô thích dùng tiền mặt hơn nên không chuyển khoản. Tháng này, cô được thưởng thêm năm triệu. Chủ nhật tới cô về nhà đúng không?
–Dạ, đúng vậy. Tôi sẽ về vào chiều thứ bảy và xuống thành phố vào chiều chủ nhật để tránh mất ngày nghỉ.
Quốc Tuấn không nhìn cô, chỉ gọi chị Hồng:
–Chị Hồng, nấu cơm đi, và làm thêm vài món ngon để chúc mừng cô Hương Ly.
–Tôi… Tôi không ở lại được, tôi phải về…
–Cô ở lại đi, đây là mệnh lệnh.
Nhờ vào mệnh lệnh của anh ta mà cô phải ở lại, và điều không may đã xảy ra vào buổi tối đó. Sau bữa ăn, cô xin phép rời đi. Lúc đó đã là tám giờ tối, và đường phố vẫn rất đông người. Khi cô rẽ vào một con đường vắng, cô cảm thấy có hai, ba chiếc xe máy phóng nhanh đến gần như có ý định đua xe. Hương Ly đã đi sát vào mép đường, nhưng hình như chúng cố tình cản trở xe cô.
Một thằng cắt ngang trước mặt cô, khiến cô phải trả lời gấp. Hai chiếc xe đằng sau bao quanh cô, và bốn thằng trên xe nhảy xuống. Một thằng rút ra con dao nói:
–Này cô em, đi đâu một mình vậy? Có tiền không cho bọn này xin mấy đồng đi, đang thèm cơm trắng đây.
–Bớt đi…
Cô mới cất tiếng kêu cứu thì thằng cầm dao áp sát vào cổ cô nói:
–Thích chết không? Bọn này muốn nhẹ nhàng, cô em không thích lại thích cứng hơn à? Thế nào, nãy giờ có nghe anh nói gì không? Có tiền thì nhanh chóng trả, đừng để bọn này phải làm khó nhé. Con đầu tiên không lịch sự đâu đấy… Nhìn cô em cũng sạch sẽ ra phết nhỉ?
Thằng này nói xong, cả bọn đều cười ha hả, một thằng liếm mép đểu nói:
–Em có kêu cứu cũng chẳng ai cứu đâu, biết điều thì rút tiền ra, bọn anh sẽ để cô em an toàn trở về, còn không thì…
–Tôi không có tiền… xin các anh tha cho…
Một thằng tỏ ra không kiên nhẫn nói:
–Làm gì cần phải lăn tăn, chỉ cần nói nó đâu là biết ngay, mấy đứa con gái thường thích giấu tiền trong cốp xe đấy. Cứ mở cốp ra là sẽ thấy ngay…
Hương Ly tỏ ra xấu hổ khi cả số tiền lương vừa nhận cô để trong túi xách, ở trong cốp xe. Giờ đây, với mấy thằng lừa đảo này, nếu họ lấy mất số tiền đó, cô sẽ trắng tay. Cô liên tục van xin chúng, nhưng chúng không nghe theo, cô cúi xuống cố gắng rút chìa khóa, nhưng thằng đứng cạnh cô đã nhanh chóng tóm lấy. Thằng này nhìn cô với ánh mắt gầm gừ và nói:
–Đủ rồi, chúng tao không muốn đùa nữa đâu. Nếu cô không muốn nhận “nhát rạch vào mặt” thì cách xa ra đi. Đừng lo, chúng tao chỉ xin vài đồng để chống đói thôi, không lấy chiếc xe này đâu, cô yên tâm. Chúng tao còn nhân đạo đấy, cô nếu gặp bọn khác có lẽ đã bị lột sạch rồi.
–Không… không được chạm vào xe của tôi!
Thằng có vẻ mất kiên nhẫn mắng:
–Chúng mày ôm chặt lấy, để thằng Khoa nó mở cốp nhanh, làm nhanh đi!
–Rời! Rời!
Chiếc cốp nhanh chóng mở ra, họ thấy túi xách của cô và thằng mở cốp nhanh chóng nhảy tới, mắt rơi vào đống tiền trong túi xách. Thằng này cầm lên và nhạo báng:
–Tiền là thần, không ngờ cô lắm tiền vậy, vừa nhận lương hả? Anh xin… anh xin…
Nói xong, thằng ngoắc tay và chia đồng bọn.
–Phắn thôi, tạm biệt em xinh đẹp. Lần này chúng tôi tha cho tấm thân tuyệt sắc của em là may rồi đấy. Chúc em may mắn! Hẹn gặp lại!
–Lũ kẻ khốn nạn… trả lại tiền cho tôi…