Người tình trong mắt ai chương 17 | Học trò của người dưng
–Ai dám làm phiền cô chứ? Cu Tom hả? Nó chỉ là một cậu nhóc năm tuổi, cô nếu không thắng được nó thì nên xem xét lại khả năng của mình.
Nhưng đến nỗi này còn có nghĩa gì, cái tên này mở miệng ra là chẳng qua làm phiền một cách thiếu tôn trọng. Mỗi lần nói chuyện, cô chỉ muốn nhẹ nhàng đấm cho một trận. Người này thì quá hạ lưu, đòi giữ lãnh đạo một công ty toàn bộ. Hắc xì dầu chứ, lỵ.
Quốc Tuấn tiếp tục:
–Nếu cô sợ bị vu oan, thì cô cần phải học võ, đó mới là lựa chọn đúng. Hãy nhớ rằng tôi không bao giờ nhận đồ đệ, cô là ngoại lệ. Muốn đánh bại bọn lạu lỵ vây quanh, cô phải đánh bại tôi trước.
–Anh có điên không? Anh là thầy dạy mà lại yêu cầu tôi đánh bại anh, có vẻ hơi lạ.
–Những kẻ giỏi hơn thầy có gì lạ, nếu cô không muốn phát triển và mãi đứng tại chỗ, thì cả đời cô chỉ là một con rùa rụt đầu. Còn có thắc mắc gì không?
–Ý tôi không phải là những tên đàn ông tệ bạc mà là những phụ nữ sau lưng anh kia. Tôi không muốn làm tổn thương họ và càng không muốn họ tìm tới để giải quyết.
–Quên mùa xuân ấy đi, cô không cần lo về những mối quan hệ vụng trộm. Bây giờ trái tim tôi đã không còn chỗ cho những điều đó nữa, yêu đương chỉ phù hợp với người trẻ như cô, tôi đã già rồi.
Chúa ơi! Nghe anh ta nói như vậy, cô chỉ muốn phun nước bọt. Chỉ mới vài chục tuổi thôi mà làm như mình đã bước sang thế giới người già. Thôi thì cứ để anh ta nói đi, người lạnh lùng như vậy thì cô gái nào mà chịu nổi. Cô nhìn nhìn mặt anh ta và muốn nhìn mãi, giá mà hắn nhẹ nhàng hơn một chút, ấm áp hơn một chút thì có lẽ cô cũng sẽ đổ rồi. Người ta làm sao mà kiêu căng như thế không biết! Ghét quá!
Khi đến trước cổng nhà, Hương Ly xuống xe vẫn thấy anh ta đứng đó. Cô bối rối nói:
–Nhà tôi nhỏ, không dám mời anh vào. Thôi, tạm biệt anh, tôi vào nhà đây.
–Nhớ mai sáng tôi đón.
–Dạ, nhưng anh có thể đón sớm hơn không? Tôi sợ lúc đó anh phải đến công ty.
–Được thôi, vậy 7h30 nhé. Chúc ngủ ngon!
–Anh cũng ngủ ngon!
Đêm đó, Hương Ly không thể ngủ, hình ảnh của Quốc Tuấn vẫn đeo bám trong đầu cô. Chết tiệt, sao cô lại nghĩ về anh ta nhiều thế không hiểu. Cô chẳng có thiện cảm gì với anh ta chứ? Người lạnh lùng đến thế, sao cô chịu đựng được? Thôi thì để anh ta đi, ngủ thôi. Trước mắt, cô phải tập trung chinh phục cậu bé nhỏ, chỉ cần vượt qua ba tháng đầu tiên thì cô mới có thể yên tâm. Nhớ tới đứa em bé ở quê, cô bất giác nổi giận…
Sáng hôm sau, sau khi cô rửa mặt xong, chiếc Lamborghini đã đỗ trước cửa. Cô không biết Quốc Tuấn đã đến từ khi nào, chỉ nhìn vào đồng hồ mới 7 giờ sáng. Cô tỏ ra thắc mắc về việc anh ta đến sớm như vậy:
–Anh đến sớm thế? Nếu anh bận đến công ty, anh cứ đi trước, tôi sẽ bắt xe ôm đến sau, không cần phải làm phiền anh như thế này.
–Cô thay đồ đi.
Quốc Tuấn có vẻ khó đoán, và cô nghĩ không hiểu anh ta nghĩ gì. Cô thực hiện yêu cầu và sau đó cùng anh ta đi vào một quán ăn gần đó để ăn sáng. Quốc Tuấn giới thiệu quán phở ngon với hai lựa chọn là phở bò và gà. Cô ngạc nhiên khi anh ta chở cô đến quán này thay vì đưa về nhà.
–Vào đây ăn sáng thôi, tôi biết cô chưa ăn mà. Quán nấu phở rất ngon, có hai món để cô chọn là bò và gà. Hãy vào, tôi sẽ gửi xe rồi vào sau.
Hương Ly cảm thấy Quốc Tuấn nói nhiều hơn bình thường, mặc dù vẻ lạnh lùng vẫn không thay đổi. Trong khi ngồi đối diện nhau, cô có cơ hội quan sát anh ta kỹ hơn. Quốc Tuấn đẹp trai, với đường nét khuôn mặt Tây, mũi cao và thẳng, răng trắng đều như răng con gái. Đặc biệt, anh ta có cằm chẻ đôi và khuôn mặt không có góc chết, khiến anh ta nổi bật giữa đám đông.
Cô tự hỏi, “Người này tại sao lại bị vợ bỏ?” Có lẽ vợ anh ta cũng đẹp, vì đẹp nên mới có thể thu hút được người Tây. Người Pháp thường quý trọng ngoại hình. Thật đáng tiếc, một người chồng như mơ của nhiều người phụ nữ lại bị bỏ đi.
Thấy Hương Ly nhìn mình lặng lẽ, Quốc Tuấn mỉm cười và nói:
–Ăn đi, cô nàng. Có phải tôi đẹp trai quá, nên cô đứng hình không ăn được à?
–Hức! Anh đừng có mơ, tôi chỉ nghĩ rằng anh giống Mã Cảnh Đào một chút thôi.
–Con gái thường mơ mộng, nhưng hãy thực tế chút, lãng mạn không thể áp dụng được trong cuộc sống thực tế. Còn nhiều khía cạnh và khó khăn hơn nhiều.
–Anh khá lạnh lùng, đúng là làm phụ nữ sợ đấy.
Anh ta không nói gì, chỉ tập trung ăn. Đúng 8 giờ mười lăm phút, Quốc Tuấn chở cô về. Khi gần nhà, anh ta đột nhiên nói:
–Cô nghĩ sao về đề nghị của tôi? Nếu cô không ngại, có thể chuyển đến ở đây ngay. Nhà tôi rộng, mỗi phòng là một thế giới riêng, cô sẽ không bị quấy rối.
–Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ thêm.
–Chiều nay cô đã học võ chưa?
–Tôi… tôi không mang đồ theo…
–Đừng lo, sẽ có đồ cho cô.
Sau đó, cu Tom hợp tác tốt với cô. Trong giờ giải lao, cậu bé bất ngờ hỏi:
–Phụ nữ toàn là người xấu à, cô?
–Tại sao con lại nói như vậy? Xung quanh chúng ta có rất nhiều người tốt…
–Nhưng con ghét phụ nữ… vì mẹ đã bỏ con… mẹ không tốt…
–Đừng nghĩ vậy, con trai. Có thể mẹ con có những vấn đề riêng. Khi con lớn lên một chút, con sẽ hiểu, đừng nên ghét mẹ như vậy.
–Cô nói giống ba Tuấn, ba vẫn yêu mẹ phải không cô? Ba nói với con nếu con muốn tìm mẹ thì phải học ngoại ngữ để sau này ra nước ngoài vì mẹ đang ở Pháp xa lắm.
–Ngoan, Quốc Cường rất hiểu chuyện mà đúng không?
Đột nhiên cậu bé nắm lấy tay cô hỏi:
–Cô có bỏ Tom đi không? Con sợ cô bỏ đi giống những cô kia…
–Tom ngoan thì cô sẽ không bỏ đi đâu, cô sẽ dạy Tom học thật giỏi tiếng Anh nhé.
–Hay cô chuyển đến nhà con sống đi….con muốn được ngủ với cô…
–Úi không được, cô đến đây rồi ba làm sao? Bình thường con vẫn ngủ với ba mà đúng không?
–Con thích ngủ với cả cô nữa, để chiều nay con xin ba cho cô ở đây nhé.
Lời trẻ con đúng là ngộ nghĩnh đáng yêu, có những điều chúng nghĩ mà người lớn không thể giải thích được. Cô đã bắt đầu cảm thấy yêu cậu bé này, Quốc Cường quả là một đứa bé sáng dạ và thông minh, khả năng ngôn ngữ của cậu rất tốt, phát âm tiếng Anh chuẩn khiến cô cực kỳ ngạc nhiên. Chiều hôm đó đi làm về, Quốc Tuấn đưa cho cô một túi xách và nói:
–Tôi đã mua sẵn cho cô hai bộ đồ thể thao, cô mặc đồ này sẽ rất hợp với việc đánh đấm, không nhất thiết phải mặc võ phục vừa rộng vừa nóng.
Cô gật đầu cảm ơn và ngỏ ý trả tiền cho anh, nhưng Quốc Tuấn từ chối:
–Đây là món quà, coi như tôi thưởng cho cô vì cô đã làm việc rất tốt. Nghỉ ngơi một chút cho tiêu cơm, tám giờ chúng ta bắt đầu nhé.
Đúng giờ, Quốc Tuấn đưa cô lên sân thượng tầng ba của căn biệt thự, trang bị đầy đủ dụng cụ tập thể dục của anh. Quốc Tuấn mặc võ phục rất đẹp, không hổ danh người đẹp thì mặc gì cũng chuẩn. Anh bắt đầu giảng giải cho cô cách đứng tấn, cách đi đứng, ra đòn và đỡ đòn của con nhà võ, những huyệt đạo quan trọng trên cơ thể con người.
Trái hẳn với sự lạnh lùng thường ngày, lúc này anh ta lại nói rất say sưa. Hương Ly thầm bái phục vì sự am hiểu về võ thuật và khả năng giảng dạy của anh. Hôm nay là ngày học đầu tiên, nên chủ yếu cô chỉ nghe anh giảng là chính và vận động nhẹ nhàng, nên thấy rất thoải mái. Gần hai giờ đã trôi qua, lúc này đã là sắp mười giờ, Hương Ly ái ngại nói:
–Cũng muộn rồi, tôi phải về thôi. Hôm nào rảnh, anh lại dạy tôi nhé.
–Ngày kia tôi sẽ dạy tiếp, để tôi đưa cô về.
–Thôi, tôi về được tôi có xe mà. Anh ở nhà với Tom đi.
Nhưng khi cô xuống nhà, đã thấy anh lái xe ra sẵn rồi. Hương Ly e ngại và cảm thấy gò bó nên nhất quyết đòi lấy xe để về, thì Quốc Tuấn nhanh chóng đẩy cô vào xe và đóng cửa lại, mặc cho cô phản đối. Anh nói:
–Cô chưa thể tự bảo vệ mình vào ban đêm, nên tạm thời hãy để tôi chở. Khi cảm thấy võ công đã ổn, tôi sẽ cho cô tự lái. Giờ thì ngồi yên, để tôi.
–Anh… anh….
–Sao? Tôi thấy cô cũng cứng đầu nhỉ? Bảo dọn đến nhà tôi mà ở thì không chịu, cô cứ đi về thế này chả bất tiện sao? Cu Tom nó có vẻ mến cô rồi đấy…
Cái tên này thực sự không biết hắn muốn làm gì nữa. Thôi thì mặc kệ, chú thích thì chịu thôi, càng đỡ tốn xăng. Vậy là từ hôm đó, sáng nào cũng như vậy, đúng bảy giờ Quốc Tuấn đã đỗ xe trước cổng để đón Hương Ly. Thế là dù không muốn, cô cũng phải đi ăn sáng cùng anh.
Tối hôm đó, đã được một tuần Hương Ly học võ cùng Quốc Tuấn, cô đã nhanh chóng tiếp thu và có năng khiếu, không cần anh nhắc nhở nhiều. Từ khi bắt đầu học võ, cô không chỉ không còn thời gian tập thể dục mà còn giảm đi một ký. Hôm nay, sau một tiếng rưỡi học mà anh vẫn say mê giảng giải, không muốn nghỉ thì Hương Ly lên tiếng…