Người tình trong mắt ai chương 22 | Kế hoạch bất thành

12/12/2023 Tác giả: Hà Phong 490

Bà Thu Hiền mỉm cười nói nhỏ:

–Con muốn lên với nó đúng không? Bác có chìa khóa dự phòng đây nhưng con phải khéo léo nhớ đừng có tự ái, nếu bị nó đuổi thì đừng có ra. Người ta thường nói ghét của nào trời trao của ấy đó ư? Biết đâu sau này thằng Tuấn nhà bác nó lại say con như điếu đổ thì sao? Cố lên!

Nói rồi bà đưa vội một chiếc chìa khóa vào tay Thảo Vy và khuyến khích bằng cách hát mặt cô. Đôi mắt cô tỏa lên tia hy vọng, nhưng thay vì đi ngay lên phòng Quốc Tuấn, cô tiếp tục nói chuyện với bà Thu Hiền một lúc rồi mới e thẹn nói:

–Dạ bác đi nghỉ một chút cho đỡ mệt, con xin phép lên phòng anh Quốc Tuấn một chút ạ.

–Ừ con lên đi!

Thảo Vy vui sướng hơn vì đã có chìa khóa. Cô đi nhanh lên lầu và thử mở cửa, đúng như dự đoán, Quốc Tuấn đã khóa cửa thật. Thảo Vy nhanh chóng sử dụng chìa khóa và mở cửa. Quả đúng như cô nghĩ, trên giường anh, anh đang ngủ say sưa. Mỉm cười, cô nhẹ nhàng leo lên cạnh Quốc Tuấn và bắt đầu cởi bỏ đồ của anh.

Nhìn thấy cơ thể rắn chắc của Quốc Tuấn, Thảo Vy không kiềm được cảm giác kích thích. Cô tiếp tục hành động của mình mà không làm anh tỉnh dậy. Vài phút sau, cô đã lột đồ Quốc Tuấn hết, và thậm chí, cô tự làm mình trở thành một “Eva” đầy tự tin. Bức ảnh cô và anh đang làm tình được lưu giữ bằng chiếc iPhone mới của cô. Quốc Tuấn vẫn tiếp tục giấc ngủ không biết gì.

Không biết Quốc Tuấn ngủ một thời gian dài, khi anh cảm nhận đầu óc nặng nề và có cái gì đó quặp chặt lấy mình. Mở mắt, anh bất ngờ và không tin vào mắt mình khi nhìn thấy đôi chân trần của người khác vắt lên bụng anh, tay người ấy ôm chặt cổ anh. Trong giây lát, anh định hình ra và lôi người kia dậy:

–Thảo Vy, dậy ngay cho tôi! Tại sao cô lại ở đây?

Thảo Vy mới mở mắt, cô ôm ngực và nói hốt hoảng:

–Anh, anh thật sự không nhớ gì hết à? Nãy em vào và anh đã…

–Tôi đã làm gì? Cô đừng có nói rằng tôi không nhớ gì, tôi chưa hề uống rượu và cũng không say xỉn. Trước khi đi ngủ, tôi đã khóa cửa rồi, tại sao cô lại xuất hiện trong phòng tôi vậy? Nói ngay, có phải cô cố ý bày trò không?

— Không… không phải tại em… là do anh mà… Anh không nhớ anh đã làm gì à?

Quốc Tuấn tức giận đến nổi đỏ mặt tía tai. Anh nhìn xuống sàn phòng, quần áo của anh và Thảo Vy vứt tung bùng, anh hiểu rằng mình đã bị sắp đặt. Quốc Tuấn tức giận bước xuống để thay đồ, và ngoài cửa phòng, tiếng bà Thu Hiền vang lên:

–Quốc Tuấn, con có ở trong ấy không?

–Dạ mẹ, chờ con một chút.

Quốc Tuấn quay lại và nói với Thảo Vy:

–Cô cũng mặc đồ vào đi, định ngồi đấy ăn vạ tôi à? Chuyện đâu còn có đó, mặc đồ xong ra ngoài chờ tôi.

Tuy nhiên, khi anh đã thay đồ chỉnh tề bước ra, anh phát hiện Thảo Vy ngồi trên giường thút thít khóc. Anh tỏ ra bực mình và gắt:

–Cô định bày ra bộ dạng này cho cả thiên hạ chiêm ngưỡng à? Hay muốn để lại bằng chứng cho ba mẹ tôi thấy?

–Em… em…

–Tôi không kiên nhẫn được nữa đâu. Cô làm ơn nhanh lên giùm. Tôi sẽ trực tiếp điều tra việc này, đừng tưởng chỉ bằng mấy chiêu trò vặt vãnh còn con của cô mà trói buộc được tôi. Bài đó xưa rồi.

Thảo Vy buộc phải mặc đồ vào, nhưng vẫn ngồi khóc trên giường. Bà Thu Hiền, ở ngoài cửa, cảm nhận có điều gì đó không ổn, nhưng cô quyết định chờ. Khi cánh cửa phòng Quốc Tuấn mở, Thảo Vy thấy bà bước vào, cô òa lên khóc và nói:

–Bác ơi, con xin lỗi…

Bà Thu Hiền nhìn cả hai với ánh mắt tò mò, cuối cùng cô chú ý đến Quốc Tuấn như muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Quốc Tuấn trả lời lạnh lùng:

–Mẹ tự hỏi cô ta đi, nhưng con khẳng định không có chuyện gì xảy ra cả.

Anh giận dữ nhìn Thảo Vy, gắn bó từng từ:

–Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi là không yêu, chớ cưỡng cầu. Tại sao cô cứ cố chấp thế? Nói đi, cô đã mượn chìa khóa dự phòng của mẹ tôi để vào đây à? Cô đã cho gì vào ly nước của tôi?

–Kìa anh, em không có…

–May cho cô là chưa cho thuốc kích dục vào đây. Tôi đọc vị cho cô nghe, ly nước tôi uống đã bị cô bỏ thuốc ngủ vào và khi tôi không biết gì, cô đã làm tất cả đúng không? Nếu còn to mồm cãi láo, tôi và cô sẽ đi gặp bác sĩ sản khoa. Họ sẽ xét nghiệm giúp tôi xem trong người cô có đọng lại thứ gì là của tôi. Nếu có, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm. Còn không, tôi sẽ kiện cô ra tòa vì tội gài bẫy, dựng hiện trường giả mạo để đảo người khác.

Bà Thu Hiền nhận thức rằng tình huống có thể trở nên rất tồi tệ nếu Quốc Tuấn không ngừng tức giận, cô cố gắng làm dịu đi:

–Thôi đi con, có nhất thiết phải làm ầm ĩ lên thế không?

Thảo Vy cảm thấy mình thật bế tắc, và cô chỉ còn biết bấu víu vào bà Thu Hiền. Cô ôm lấy tay bà và nói:

–Bác ơi, tất cả chỉ là vì con yêu anh ấy nhiều quá mà thôi. Con chưa bao giờ làm điều gì tổn thương anh Tuấn. Anh đấy đang đòi kiện con ra tòa nè bác. Huhu…

–Thôi nín đi con. Hai đứa xuống phòng khách đi. Cả hai đã trưởng thành rồi, đừng làm Thảo Vy buồn chứ?

Cu Tom đã được chị Hồng đưa ra ngoài chơi, dưới phòng khách chỉ còn ông Quốc Đạt ngồi nhâm nhi ly trà. Khi nghe bà Thu Hiền nói sơ sự việc, ông mới bảo:

–Ý con là sao Quốc Tuấn? Ba thấy Thảo Vy là một cô gái tốt, con bé cũng yêu con thật lòng. Hay là nhân dịp ba mẹ về nước tụi con tổ chức luôn đi. Hai đứa về chung một nhà là chẳng có chuyện gì xảy ra nữa đâu.

Thảo Vy vẫn ngồi bên bà Thu Hiền, đau lòng khóc. Quốc Tuấn, bằng sự lạnh lùng, thưa ba:

–Dạ, tôi xin thưa ba mẹ, tôi đã từng trải qua một lần đổ vỡ tình cảm, và tôi muốn tự quyết định về hôn nhân của mình. Về phần Thảo Vy, tôi không cảm thấy có tình cảm với cô ấy. Kết hôn mà thiếu tình yêu sẽ làm chúng ta không hạnh phúc. Cho phép tôi tự do lựa chọn con đường của mình, ba mẹ nhé.

Thảo Vy khóc to hơn, bà Thu Hiền cố gắng động viên cô. Quốc Tuấn nhanh chóng đưa ra quyết định rõ ràng:

–Cô tỉnh táo đi. Tôi có con riêng rồi, và chúng ta không hợp nhau từ đầu. Cô hãy từ bỏ ý định này. Đừng tự làm khổ mình, đừng cố chấp vào một tình yêu vô vọng. Cô sẽ tìm được hạnh phúc ở người khác. Tôi xin lỗi.

Thảo Vy ôm mặt chạy ra khỏi phòng khách. Quốc Tuấn không đuổi theo, bà Thu Hiền lo sợ và nói:

–Tại sao con làm như vậy? Ngay cả khi chẳng có gì xảy ra, hành động của con cũng khiến cô ấy sốc. Bây giờ con hãy xin lỗi cô ấy.

Quốc Tuấn lạnh lùng giải thích:

–Chúng ta không hợp nhau từ đầu. Đừng làm khổ bản thân và cô ấy. Tôi còn nhiều tật xấu mà cô ấy chưa biết. Hôn nhân không nên là nấm mồ chôn vùi tình yêu. Cô hãy nhận ra điều đó.

Bà Thu Hiền quay sang mắng anh:

–Tại sao con lại làm như thế? Ngủ chung một phòng cũng khiến cô ấy sốc. Con phải làm nhẹ nhàng hơn. Giờ con hãy xin lỗi cô ấy.

Quốc Tuấn im lặng, ông Quốc Đạt can thiệp:

–Bình tĩnh đi, có nhiều người tốt hơn nhiều. Đừng phí phạm vào một người như vậy.

Thảo Vy lặng lẽ rời đi, bà Thu Hiền nói:

–Em hãy bình tĩnh và tỉnh táo. Ngoài đời còn nhiều người tốt hơn anh ấy nhiều. Đừng hối hận vì một quyết định vội vã.

Thảo Vy không nói gì, lên xe và rời đi. Cu Tom nói:

–Con không thích cô Thảo Vy. Con muốn ba cưới cô giáo Hương Ly, cô ấy dễ thương lắm.

–Bậy nào, làm sao mà ba lại “lấy” được cô giáo của con?

Bà quay sang hỏi con trai:

–Cô giáo mà Tom nói là ai vậy con? Từ khi ba mẹ về, sao không thấy cô ấy đến dạy học nữa?

–Dạ, cô ấy là giáo viên tiếng Anh của Tom. Con mới thuê được cô ấy được khoảng một tháng rưỡi. Nhưng hiện tại, cô ấy đang nghỉ vì phải chăm sóc em nằm viện đó mẹ.

Bà Thu Hiền tò mò hỏi thêm:

–Vậy à? Nghe con nói, mẹ cũng muốn gặp cô ấy đấy. Nhưng để được sự chấp nhận của Quốc Cường thì không phải chuyện dễ đâu.

–Dạ, khi nào em trai cô ấy ra viện, cô ấy sẽ đến đây và ba mẹ sẽ có cơ hội gặp mặt ạ.

Bài viết liên quan