Người tình trong mắt ai chương 23 | Người bí ẩn

14/12/2023 Tác giả: Hà Phong 426

Tại thành phố biển Vũng Tàu, trong căn hộ sang trọng, có một cặp vợ chồng già ngồi nhìn ra xa xăm. Bà nói với ông:

–Tôi thấy áy náy lắm ông ạ, lúc nào cũng có mặc cảm tội lỗi với con Thu, nếu không tìm ra con bé ấy thì đời này kiếp này tôi có chết cũng không nhắm được mắt đâu. Vợ chồng mình có lỗi với con nhiều quá ông Hoàng ạ.

Ông Hoàng tần ngần nói:

–Bà nghĩ chỉ mình bà là buồn còn tôi thì không à? Ngày xưa mình không nghĩ sâu sa nên mới đem trả đứa bé cho ba nó, chứ nếu nghĩ thông như bây giờ thì chúng ta đâu phải ân hận thế này…

–Tôi nghĩ nát óc ra rồi, kiểu gì mình cũng phải cố tìm ra bằng được con bé cho dù có phải lật tung cái mảnh đất này lên. Thà như con Thu nó có một, hai đứa con thì còn đỡ…đằng này từ ngày về làm dâu nhà họ Huỳnh nó có sinh được thêm đứa nào đâu?

–Uhm! Còn cái nhà kia không biết chuyển đi đâu nữa, mình cũng đã dò hỏi bao nhiêu lần mà có ra đâu, họ cứ bặt vô âm tín như thể bốc hơi ấy.

–Ông thu xếp đi rồi mình đi tìm chuyến nữa, khổ thân con Thu cứ nghĩ đứa nhỏ đã chết ngay từ lúc mới sinh chứ? Tôi với ông là loại cha mẹ tồi, lẽ nào trời đã trừng phạt chúng ta nên mới để cho gia đình ấy biến mất không tăm tích, làm cho mình không thể tìm được con bé nữa…hai mươi lăm năm rồi còn gì?

….Trên chiếc taxi bốn chỗ, một cặp vợ chồng già dõi mắt qua ô cửa kính nhìn ra xung quanh. Ông già nhìn cũng ngót nghét bảy mươi nhưng vẫn còn khỏe mạnh lắm, còn bà cũng suýt soát tuổi ấy, trông họ đúng kiểu có tiền vì cách phục sức sang trọng. Bà già chợt man mác buồn, quá khứ của hai mươi sáu năm trước lại tái hiện trước mắt bà. Thời gian trôi nhanh quá, mới vậy mà đã hai mươi mấy năm qua rồi. Ngày ấy ông bà đang là những doanh nhân trẻ, hai người sinh được bốn người con, Thu là con gái thứ ba, còn cậu em trai tên Tâm là út.

Vì nhà chỉ có mình cô là con gái nên Thu rất được ba mẹ cưng chiều, khi đậu đại học Kinh tế cô lên Sài Gòn học, trong thời gian ở Sài Gòn cô có quen và yêu một nam sinh năm cuối hơn cô hai tuổi tên Minh. Mối tình này không môn đăng hậu đối nên ông bà không đồng ý, sau khi tìm hiểu gia thế của Minh bà Linh và ông Hoàng biết anh chỉ là trai tỉnh lẻ, gia đình lại nghèo nên quyết tâm phá bằng được. Song các cụ thường nói khi tình yêu càng bị c ấm cản thì càng mãnh liệt, không được sự ủng hộ của ba mẹ Thu thì hai người chuyển sang hoạt động bí mật.

Và kết quả của mối tình rất đẹp ấy chính là một mầm sống đã hình thành trong Thu. Hai người nghĩ một khi gạo nấu thành cơm rồi thì kiểu gì ba mẹ cũng đồng ý nhưng họ đã nhầm. Khi ấy Minh đã đi làm được hai năm và Thu mới tốt nghiệp đại học, trước khi về Vũng Tàu, Thu đã bàn với Minh để cô dò ý ba mẹ xem rồi gọi điện cho anh, lúc đó anh đưa ba mẹ xuống thưa chuyện là đẹp.

Song đời không như là mơ, buổi tối hôm đó trong khi cả nhà quây quần quanh bàn ăn thì Thu cứ ói khan suốt, không hiểu sao cái thai đã gần năm tháng mà cô vẫn cứ nghén ngẩm thế này. Mùi đồ ăn xộc vào mũi khiến Thu không chịu nổi, bèn đứng ngay dậy chạy vào nhà tắm nôn thốc nôn tháo. Bà Linh nhận thấy biểu hiện của con, liền hỏi:

–Thu, con bị làm sao vậy? Mẹ thấy con khác lắm, nói đi đã có chuyện gì xảy ra phải không?

Ông Hoàng cũng nhướng mắt lên nhìn con gái, cả nhà đều tò mò đợi câu trả lời của Thu. Cô ngập ngừng nói:

–Dạ ba mẹ và cả nhà, cứ ăn xong đi rồi con sẽ nói.

Những từ ngữ của cô chứa đựng nhiều ý nghĩa, tạo ra một không khí khẩn trương và căng thẳng trong không gian ăn tối. Tuy nhiên, mọi người không dám tra hỏi vì sợ làm mất vui bữa cơm gia đình. Sau khi ăn xong, ông Hoàng quyết định:

–Con Thu, lên đây đi.

–Dạ ba!

–Cùng bà và anh hai, anh ba nữa. Còn thằng Út lên lầu học bài đi.

Tất cả đều tuân theo sắp xếp của ông Hoàng, tập trung đầy đủ ở phòng khách. Bà Linh và ông Hoàng tỏ ra bực tức, ông Hoàng quắc mắt lên nhìn con gái:

–Thu, con nói đi. Ba mẹ đã cấm con không được giao du với đứa nhà quê đó, vậy mà con không nghe lời, vẫn lén lút đi lại với nó phải không? Nói đi, con đã trót dại với nó giờ để lại hậu quả rồi chứ gì? Còn bà nữa, bà dạy dỗ con gái kiểu gì mà để nó ễnh bụng ra như vậy?

Bà Linh cũng tỏ ra tức giận, hỏi Thu:

–Thu, con có bầu rồi phải không? Khổ chưa con, gái khôn ba năm dại một giờ, giờ thì đeo mo vào mặt nhé con. Nói đi, có bầu mấy tháng rồi?

Thu ngập ngừng đáp:

–Dạ….con….con có…

Hải, anh hai cô nói:

–Có gì mà ấp a ấp úng vậy Tư, nói đi có ba mẹ với các anh thôi chứ có ai mà ngại.

–Dạ con có bầu với anh Minh được gần năm tháng rồi ạ.

–Rầm! Rầm! Láo! Láo quá! Con nhà mất dạy! Tao cho mày đi học để mày bôi tro trát trấu vào mặt ba mẹ mày thế à? Tao nói trước mày muốn làm sao thì làm nhưng dứt khoát tao không đồng ý nhận cái thằng ba xu ấy làm rể đâu.

Ông Hoàng tức giận đập bàn rầm rầm, Thu vẫn nước mắt lưng tròng, cô nói:

–Ba mẹ ơi. Tụi con yêu nhau chính đáng, anh Minh là người tốt, anh ấy đâu có xấu xa gì mà ba c ấm không cho tụi con lấy nhau chứ? Con xin ba mẹ, dù sao con cũng đang mang thai con của anh ấy, xin ba mẹ hãy tác thành cho chúng con. Ba hãy thương đứa cháu trong bụng con nè ba!

–C âm mồm! Tao mà phải ngồi xui với cái hạng nghèo hèn bẩn thỉu ấy à? Đừng có hòng! Bao nhiêu đám danh gia vọng tộc ngấp nghé mày mà tao còn chưa gả, mắc gì gả cho cái đám ấy. Tao nói trước mày muốn làm sao thì làm nhưng tuyệt đối không được theo thằng đó, từ mai tao sẽ quản thúc mày tại nhà, đi một bước sẽ chặt chân mày ngay.

Bà Linh mặc dù tức giận nhưng là mẹ nên bà vẫn xót con, thấy chồng nói như vậy thì bà xoa dịu ngay.

–Tôi cảm nhận như thế này ông ạ, mình không thể chấp nhận cho nó lấy thằng đó, nhưng đứa con mình thì mình sẽ lo. Nhà Quốc Hưng chẳng đánh tiếng xin con Thu nhà mình cho thằng Quốc Đạt đâu. Quốc Đạt là người tốt, làm ăn giỏi giang, có vẻ duyên dáng. Mặc dù có con riêng nhưng nhà họ có người giúp việc, không có vấn đề gì lớn. Có lẽ, giờ đây là thời điểm tốt nhất để giải quyết vấn đề, với sự giàu có và danh giá của gia đình kia. Ông xem thế nào…

Hải và Huân, anh hai và anh ba của Thu, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện:

–Con nghĩ như vậy cũng được ba ạ. Quốc Đạt có con riêng, nhưng gia đình họ có đủ khả năng lo cho cả hai mẹ con, vấn đề lớn nhất bây giờ là giải quyết tình hình của bé trong bụng Thu. Con e nhà họ sẽ không chấp nhận một cô dâu đã có thai về làm vợ cho con mình. Ba mẹ hãy xem xét cách giải quyết vấn đề này, nếu để vậy thì không tốt.

–Đúng vậy, đó là quan điểm của con. Nếu là con, con cũng sẽ không chấp nhận nuôi con của thằng khác đâu.

Thu nghe hai anh nói như vậy, tỏ ra xấu hổ và đau đớn, cô đặt tay lên bụng như muốn bảo vệ đứa con trong bụng. Ông Hoàng tiếp tục:

–Được rồi, ba cũng đã nghĩ về vấn đề này. Linh, em nghe rõ chưa? Ngày mai em đưa Thu đi gặp bác sĩ phụ sản để giải quyết vấn đề này, càng để lâu càng không tốt.

Thu quỳ xuống và khóc:

–Con xin ba mẹ….xin ba mẹ đừng bắt con bỏ đứa bé….nó không có tội gì cả….nó là con của con…là cháu của ba mẹ mà….con không bỏ nó đi đâu…

–Hỗn hào! Cho mày ăn học cho lắm vào để bây giờ vác cái mo về nhà, nhục….nhục quá! Tao không nói hai lời, mày phải làm một trong hai điều này: một là bỏ thai và để tao sắp xếp chuyện riêng tư, hai là mày cuốn xéo khỏi cái nhà này ngay lập tức. Vợ chồng tao không có đứa con gái hỗn hào như thế, tao sẽ từ mày ngay lập tức.

–Ba….mẹ….con xin lỗi….đứa bé trong bụng con đã được năm tháng rồi….ba mẹ đừng bắt con bỏ nó….như vậy là giết người đó ba…..

–Linh! Em làm mẹ kiểu gì thế hả? Không lôi thôi gì nữa, tống cổ Thu ra ngoài ngay giờ này, tôi không bao giờ chấp nhận một đứa con gái chửa hoang trong cái nhà này cả.

Bà Linh đưa tay kéo Thu lên và nói:

–Đứng lên đi! Giờ con muốn tốt hay xấu tất cả là do con định đoạt, nếu vẫn muốn làm con của ba mẹ và chọn cho mình một tương lai tươi sáng thì nghe lời ba. Sáng mai mẹ sẽ đưa con đi khám, còn không thì chẳng ai cứu nổi con đâu. Sao bằng ấy tuổi đầu mà còn dại dột thế hả? Đường quang không đi lại quàng bụi dậm, chỉ khổ cho người làm mẹ này.

Sau đó, bà quay sang ông Hoàng nói:

–Thôi anh cứ để em từ từ khuyên bảo con, anh đi nghỉ đi. Cũng may hôm nay hai đứa dâu không có mặt chứ không thì chẳng biết chui vào cái lỗ nẻ nào. Anh hai và anh ba cũng về đi, đừng nói chuyện này với ai vội.

Anh hai và anh ba xin phép rồi rời đi, bà Linh dẫn Thu vào trong, chỉ còn một mình ông Hoàng ngồi bực tức trong phòng khách. Đêm đó, bà Linh không ngủ một mình mà ngủ với con gái. Chẳng biết bà làm thế nào mà Thu không còn khóc nữa, nghe mẹ nói chán chê, cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ không biết khi nào. Sáng ra, bà nói với Thu:

–Hãy dậy ăn sáng và chuẩn bị đi khám ngay đi con.

–Mẹ….xin mẹ đừng buộc con…con xin mẹ…nhà anh Minh không có gì xấu cả. Nhà mình không thiếu thốn gì mà ba mẹ phải ép con phải chọn người giàu có. Tình cảm mới là quan trọng, không phải chỉ vì giàu có mà cuộc sống hạnh phúc. Nghèo không phải là tội lỗi ạ.

–Nghèo không phải là tội lỗi, nhưng nếu nó không mang hạnh phúc cho con và cho mẹ thì đó là tội lỗi. Mẹ đã dành cả cuộc đời để nuôi nấng con từ khi con mới chín tháng mười ngày. Mẹ không muốn đứa con của mình phải sống trong khó khăn. Hôn nhân không phải là thứ để chơi bời, không thể lựa chọn như việc mua rau trong chợ. Đừng oán trách mẹ, ông ấy chỉ muốn tốt cho con thôi. Mẹ không muốn con đối diện với nguy hiểm.

–Con không muốn đi mẹ…

–Đi thôi, nếu không con coi như không có mẹ nữa. Đi khám xem bác sĩ nói sao…

Do đó, Thu buộc phải theo mẹ lên xe. Để tránh sự chú ý và đồn đoán của người khác, bà Linh không gọi tài xế mà kêu anh ba chở. Khi đến phòng khám sản khoa, bà dẫn con gái đi vào. Bác sĩ trung niên mỉm cười hỏi:

–Xin chào, tôi có thể giúp gì chị?

Bà Linh nhìn xung quanh rồi nhẹ nhàng nói:

Bài viết liên quan