Người tình trong mắt ai chương 24 | Một sinh linh bé nhỏ

25/12/2023 Tác giả: Hà Phong 477

–Chả giấu gì bác sỹ, con gái tôi nó trót dại với thằng bạn trai nên có bầu mà vợ chồng tôi không muốn nó vướng vào chuyện gia đình sớm, nên muốn nhờ bác sỹ giúp ạ.

Bác sỹ nhìn Linh nói:

–Cô nằm xuống đây tôi siêu âm thử coi.

Thu rón rén nằm xuống, bác sỹ siêu âm một hồi rồi gật gù nói:

–Phát hiện một thai sống nằm trong tử cung khoảng 20 tuần tuổi, giới tính đã rõ ràng vậy chị muốn tôi giải quyết thế nào đây?

Bà Linh không do dự mà nói:

–Trăm sự nhờ bác sỹ, con gái tôi vẫn còn trẻ, nó nhất định không thể sinh đứa bé này ra ạ.

Thu nãy giờ chỉ nằm ấm ức khóc, giờ thấy mẹ nói vậy thì níu tay bác sỹ nói:

–Con xin bác sỹ, xin bác sỹ cứu con….con không muốn bỏ đứa bé….

Vị bác sỹ trầm tư nhìn bà Linh dè dặt nói:

–Theo tôi chị nên cân nhắc kỹ lưỡng vì đứa bé đang phát triển và cái thai cũng to rồi. Anh chị nỡ lòng nào giết đi một sinh linh bé nhỏ, tôi nói thật tội lỗi là do người lớn còn đứa bé vô tội. Nếu chị vẫn nhất quyết bỏ đứa bé thì chúng tôi cũng làm được thôi nhưng thú thực là y đức không cho phép, hơn nữa nếu bỏ đứa bé trong thời gian này là rất nguy hiểm, có thể ảnh hưởng tới sức khỏe sinh sản của mẹ sau này nữa. Chị có nghĩ đến điều này không?

Bà Linh hơi do dự một chút rồi lưỡng lự trả lời:

–Dạ vậy để tôi suy nghĩ thêm ạ. Tôi sẽ bàn với ông nhà tôi xem thế nào.

–Dạ tốt nhất là cân nhắc kỹ lưỡng để khỏi phải ân hận về sau ạ. Tôi cũng được anh Huân nói anh nhà nhờ giúp, nhưng đúng thực là trường hợp này hơi khó, giả như tầm bốn đến năm tuần thì đỡ. Chị thông cảm nhé?

–Dạ vậy tôi hỏi tế nhị một chút bác sỹ có thể cho biết coi đứa bé là gái hay trai không ạ?

Bác sỹ nhíu mày vì câu hỏi này động chạm đến quy định nghề nghiệp của ông. Phải mất vài phút sau ông mới nói:

–Nếu chị hỏi giới tính đứa bé để sàng lọc thì tốt nhất là không nên ạ.

–Không….ý tôi chỉ muốn biết để liệu thôi ạ…

–Là một bé gái chị nhé.

Bà Linh đưa Thu về với một tâm trạng rối bời. Cả ngày hôm đó bà và chồng gần như cãi nhau về việc này. Ông Hoàng thì cứ nhất quyết muốn bỏ đứa bé, còn còn bà Linh lại do dự, cuối cùng lệnh ông không bằng cồng bà, phút cuối bà chốt luôn:

–Thôi thì con dại cái mang, nhà ông bà Quốc Hưng cũng ít khi tiếp xúc con Thu nhà mình, thằng Quốc Đạt còn đang ở bên Canada cuối năm mới về. Em tính hay là mình cho con Thu đi lánh nạn ở mấy tháng rồi nó đẻ xong ta đem cho đứa bé đi lúc cưới họ cũng không phát hiện được ra đâu mà lo.

–Em định cho nó đi đâu? Phải tính dần đi là vừa vì khi sinh đứa bé ra mình cũng không thể nuôi nó được, mọi thứ phải tính toán kỹ lưỡng chứ không sai một ly đi một dặm đấy.

–Được rồi cái này anh để em tính.

Vậy là từ hôm đó trở đi, Thu bị giam cầm tại nhà một cách chặt chẽ, ba mẹ cô lo sợ rằng cô có thể liên lạc với người yêu và không muốn ai khác biết về tình hình của con gái mình. Cô phải đối mặt với sự kiểm soát nghiêm ngặt, thậm chí cấm sử dụng điện thoại. Cảm giác bị hạn chế tự do khiến cuộc sống của Thu trở nên rất khó khăn.

Khoảng một tuần sau, bà Linh thông báo cho con gái:

–Mẹ đã tìm được một nơi an toàn cho con. Từ ngày mai, con sẽ ở đó cho đến khi con sinh. Mẹ đã chuẩn bị và tuân thủ mọi yêu cầu của con, con phải nghe lời mẹ.

Dù muốn giữ lại đứa bé, nhưng Thu biết rằng mẹ cô quyết định đang ở vị trí quan trọng nhất. Mọi thứ sắp đặt sẽ được giải quyết sau, và hiện tại, việc quan trọng nhất là giữ lấy đứa bé.

Sau hai lần cố tự tử của bà Linh, họ đã phải thuê một người giúp việc để sống cùng hai mẹ con tại thành phố X. Thời gian trôi đi không ngừng, và bụng bầu của Thu càng lúc càng lớn. Cô đã vượt qua tháng cuối cùng của thai kỳ. Ông Hoàng đã chuẩn bị các thủ tục cho việc con sinh tại một bệnh viện tư tốt nhất ở đó.

Khi bắt đầu có dấu hiệu của cuộc đau đẻ, Thu trải qua những giây phút đau đớn và khó khăn. Cơn đau kéo dài cả ngày, từ bốn giờ sáng đến mười giờ tối, trước khi cô được đưa vào phòng sinh. Cô phải đối mặt với một quá trình đau đớn mặc dù đã được sử dụng phương pháp giảm đau. Không giống như dự kiến, việc sinhsản đã trở nên khó khăn, và cô phải chịu đựng một quãng thời gian dài trước khi bé được đưa ra.

Cảm giác đau đớn này khiến Thu nhớ lại những lần đau đớn trước đó, nhưng lần này là một cuộc đối diện mới. Cô đã bất ngờ khi nghe thấy bác sỹ nữ cất giọng nói:

–Một chút nữa… cố lên… ra rồi…

Cuối cùng, cô đã vượt qua thử thách của quá trình sinh nở, mang theo một sinh linh mới vào thế giới.

Thì không biết gì nữa. Không rõ Thu đã đi trong khoảng thời gian bao lâu, chỉ khi tỉnh dậy, cô cảm thấy đầu óc mình lơ mơ, không nhớ gì cả. Tuy nhiên, trách nhiệm mới của mẹ đã kêu gọi cô quơ tay sang bên cạnh để tìm con, nhưng bên cạnh chỉ thấy hỗn loạn! Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng bàn tay của ai đó đã ngăn cô lại và nói:

–Nằm yên đi con, con còn yếu, vùng dậy như thế có thể làm tổn thương vùng bụng huyết chảy.

Cô nhận ra đó là ba, và cô hỏi:

–Con của con đâu rồi ba?

–Em bé đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, con nghỉ dưỡng cho đến khi ổn định, bác sỹ sẽ đưa bé ra.

Cảm giác xót xa tràn ngập trái tim Thu, và cô tiếp tục:

–Mẹ con đâu rồi ba? Con muốn thăm em bé. Nó đã nặng mấy ký vậy? Con không nhớ gì cả, vì sau khi sinh, con đã mất ý thức.

–Mẹ con đang ở bên bác sỹ, con đang yếu, không thể đến đó được. Nó ở một nơi vô trùng để bảo vệ bé, không ai được vào đó.

–Nhưng con muốn bú cho bé, con muốn gặp bác sỹ… Ba giúp con đi…

–Yên nào! Con là bệnh nhân, phải tuân theo chỉ dẫn của bác sỹ chứ?

Mỗi ngày, cô như sống trong cảm giác mơ hồ vì không thấy con, và câu trả lời từ bác sỹ và ba đều giống nhau. Bà mẹ lo lắng cô không khỏe, vì thế đã thuê một người giúp việc nấu ăn và chăm sóc cô. Tuy nhiên, mọi thứ đều trở nên khó khăn vì cô không muốn ăn, ngày nào cũng chảy nước mắt. Cô thậm chí không hiểu tại sao cô luôn buồn ngủ và cảm giác mệt mỏi, mặc dù chỉ tỉnh dậy được một lúc thì cảm giác mệt mỏi lại trở lại.

Ngày thứ ba, cô cuối cùng được ra viện. Ba đã chuẩn bị mọi thủ tục và đưa xe đến phòng của cô. Thu định đến thăm và cảm ơn các bác sỹ, nhưng mẹ nói rằng không cần phải làm vậy vì ba mẹ đã mua quà thay cho cô. Khi mẹ dìu cô ra khỏi xe và cánh cửa nhanh chóng đóng lại, Thu mới phát hiện rằng con của cô không ở đâu. Cô hoảng hốt quay lại hỏi mẹ:

–Mẹ, con gái của con đâu rồi?

–Em bé đang đi trong xe kia với chị Hòa, yên tâm đi, hãy nghỉ một giấc, khi về nhà, con sẽ gặp con ngay thôi. Yên tâm và nghỉ ngơi đi, con gái.

–Không, con muốn gặp con của con, ba, mẹ đang giấu con điều gì đúng không? Em bé ở đâu rồi? Ba, dừng xe lại, giúp con đi…

–Con hãy giữ bình tĩnh, đừng tạo ra tình huống hỗn loạn như vậy. Mẹ đã nói rồi, khi về nhà con sẽ được gặp con.

–Không! Không! Là ba mẹ nói dối… Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không? Sao hai người lạ vậy? Đã ra viện tại sao không đưa con cho con?

Ông Hoàng đang lái xe bực bội quát lên:

–Con hãy im đi không? Định để cho ba mẹ chết đi con mới vừa lòng hay sao? Nhắm mắt lại và ngủ đi!

Trái tim người mẹ trẻ đau đớn, cô linh cảm có một sự kiện kinh khủng đã xảy ra với cô. Con cô có bình thường không? Tại sao ba mẹ cô lại có dấu hiệu lạ như vậy? Họ có ý giấu cô điều gì không? Dù cho bản thân cô có ra sao, cô chỉ mong rằng con cô được bình an và mọi chuyện không như cô đang tưởng tượng…

Bài viết liên quan