Người tình trong mắt ai chương 25 | Tất cả là định mệnh
Cô Linh ngồi bên cạnh Thu, đặt đầu cô vào vai mình và nhẹ nhàng an ủi. Thu cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.
Khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc của gia đình, nhưng bên cạnh vẫn trống trơn, không thấy đứa bé đâu cả. Thu bắt đầu lo lắng về những gì đã xảy ra sau khi cô bất tỉnh. Cô muốn hét lên, gào thét nhưng cửa đã đóng kín và cô ở trong căn phòng lẻ loi này, cô cảm thấy sợ hãi. Thu định lao đến đập cửa, nhưng khi định làm vậy, tiếng cửa kêu vang lên và bà Linh xuất hiện. Bà mỉm cười và nói:
–Con hãy ăn chén yến này rồi nghỉ ngơi đi, cần gì thì gọi mẹ.
Thu nắm chặt tay mẹ và hỏi:
–Mẹ, con gái con ở đâu? Mang nó đến đây cho con. Tại sao ba mẹ lại giữ con ở đây như vậy?
Bà Linh cố an ủi:
–Con hãy bình tĩnh, con mới sinh xong nên không nên hoạt động quá nhiều. Nghe mẹ, ăn chén yến này rồi nghỉ ngơi.
Thu hoảng hốt:
–Mẹ trả lời con đi, con gái con ở đâu? Ba mẹ giấu con điều gì vậy?
Bà Linh chưa biết phải nói gì thì ông Hoàng vào và nói:
–Con hãy bình tĩnh nghe ba nói, đứa bé… đã vắng bóng rồi… Ba mẹ sợ con không chịu nổi nên mới giấu con.
Thu chạm vào vai ba và nói trong nước mắt:
–Ba nói dối con… Ba đang lừa con phải không? Đứa bé ở đâu? Trả lại con… không có nó, con không thể sống được… huhu…
Bà Linh đến để an ủi con gái:
–Ba mẹ không dối con… Đó là một bi kịch mà không ai muốn… Đứa bé sinh ra đã bị ngạt và không cứu được nó…
–Không… con không tin… Các người giấu con… Từ đầu ba mẹ không muốn con sinh đứa bé này ra rồi… Các người đã đem nó đi đâu chứ? Trả lại con cho con… Ba mẹ hãy trả lại con gái cho con… Sao các người tàn nhẫn thế?
Bà Linh cảm thấy đau lòng khi nhìn con gái mình khóc, bà ôm Thu và nói:
–Được rồi, ba mẹ không giấu con, cũng không dối con nữa. Hãy ăn chén yến này và cố gắng nghỉ ngơi đi, rồi ba mẹ sẽ đưa con đi gặp con gái.
Thu nắm chặt tay mẹ và lắc lư:
–Có thật không mẹ? Ba mẹ không nói dối con chứ?
Ông Hoàng quả quyết:
–Ba mẹ không dối con. Bây giờ hãy ăn chén này và sau đó đi thăm con gái đi.
Thu cầm chén yến ăn, mặc dù đắng nhưng cô vẫn cố uống. Khi xong, Thu mỉm cười và hỏi ba mẹ:
–Đi thôi ba…con gái con ở đâu? Tại sao ba mẹ lại phải gửi nó đi như vậy?
Ông Hoàng nói:
–Con không nhớ đã hứa gì với ba mẹ à? Con đã nói sẽ nghe lời ba mẹ, nhưng cuối cùng, con lại cắt đứt mọi liên kết với thằng kia, và rồi con đòi hỏi điều kiện cho việc nuôi con gái. Nhà mình có uy tín, ba mẹ đang có kinh doanh, không thể để cho người ta biết đến chuyện của con gái.
–Ba…nhưng ba mẹ vẫn có thể thuê người vú em về nuôi tại nhà được mà. Nếu không nói ra, họ đâu biết em bé là con của con.
–Con nghĩ quá đơn giản. Một miệng thì giữ kín, nhưng chín miệng thì lộ. Tai vách có lỗ, con ạ. Nhất định phải giữ uy tín cho gia đình.
Thu tỏ ra thất vọng:
–Thì ra ba chỉ quan tâm đến danh tiếng à. Ba không quan tâm đến con gái như con tưởng à?
Trời ơi! Ba mẹ chỉ quan tâm đến danh tiếng mà thôi, ông Hoàng chỉ lo lắng về tên tuổi và uy tín. Thế nhưng, giờ cô không thể trách móc ba mẹ được nữa. Chỉ cần nhìn thấy con gái và biết nó khỏe mạnh, cô sẽ vui rồi. Ông Hoàng tự lái xe, đưa Thu và bà Linh đi. Xe chạy ra khỏi thành phố và rồi quay vào rừng dương. Khi xe dừng lại, bà Linh dìu Thu xuống. Mặt cô tái nhợt khi nhận ra đây chính là khu nghĩa địa bỏ hoang, cô bất ngờ hét lớn:
–Thế này là thế nào? Ba mẹ đưa con ra đây làm gì? Ba nói đi…con gái con ở đâu?
Ông Hoàng đứng chắn trước mặt con gái và nói:
–Bình tĩnh đi con gái….ba đã nói rồi…con bé ấy vắn số nên đã rời bỏ chúng ta rồi…đừng làm lòng con đau quá. Bây giờ, chúng ta vào thăm con bé.
–Không…con không tin…hai người đã cố tình lừa dối con…con gái con không chết….ba đã đem nó đi đâu hả?
Sợ con gái hành động dại dột, bà Linh phải ôm chặt cô. Nước mắt bà ậng ầng khóe mắt, bà nói:
–Con tưởng mẹ không đau lòng hay sao? Mẹ cũng là mẹ, từng sinh ra bốn đứa con…mẹ hiểu tâm trạng của con chứ…vào đây….ba mẹ sẽ cho con nhìn thấy con gái…
–Huhu….sao lại thế này? Tại sao chứ?
Thu run rẩy bước theo ba mẹ vào bên trong. Cạnh một lùm cây, có một ngôi mộ nhỏ mới đắp, trên mộ vẫn còn đèn nhang mới đốt, chứng tỏ ba mẹ cô thường xuyên đến đây. Quỳ xuống trước mộ, Thu ôm ngôi mộ và gào lên thống thiết:
–Con gái….có phải là con đang nằm dưới đây không? Tại sao con lại bỏ mẹ đi chứ? Mẹ không có cơ hội nào để ôm con vào lòng, để con bú sữa mẹ….mẹ đáng chết….đây là lỗi của mẹ….mẹ đã không giữ được con….con gái ơi….
Thu đã khóc biết bao nhiêu lần, cô tưởng mình có thể chết đi. Cô không còn gì, con gái đã không còn, người yêu cũng đã chia tay. Trước mặt cô, là một con số không, cô cảm thấy bản thân mình quá tệ. Thế này là hết! Cô không muốn sống nữa. Con gái đã mất, tình yêu cũng tan biến. Cô tự hỏi, liệu đây có phải là sự trừng phạt từ trời đối với mình không? Bà Linh để cô khóc cho đến khi cô chán chường, rồi bà vỗ nhẹ vào vai cô và nói:
–Thôi con ạ, sự việc đã xảy ra và đau lòng. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, con phải mạnh mẽ lên, đừng để tâm hồn con bị bóp méo vì mất mát này. Có lẽ kiếp sau, con gái sẽ được hồi sinh làm con của con. Hãy vào đi con, ba mẹ sẽ thường xuyên đưa con đến đây thăm bé, bé sẽ không trách con đâu. Hãy đi con!
–Không, con muốn ở đây với con gái con….đời con còn gì nữa đâu…mất con là mất tất cả rồi….Tại sao ba không cứu con của con hả? Tại sao nó đang ở viện mọi người lại cho nó về? Nếu như con bé được chăm sóc tốt chắc nó không thể bỏ chúng ta mà đi đâu…ba….con phải làm gì cho con của con sống lại đây? Ba nói đi!
Ông Hoàng biết Thu khó chấp nhận sự thật này, ông biết cô đau lắm nhưng không thể để cô khóc lóc mãi như thế này. Con gái ông còn tương lai phía trước, ông không thể để cho cô gục ngã. Thôi thì cứ để cho nó nguyền rủa ông đi, ông chấp nhận hết miễn là nó có thể mạnh mẽ đứng lên. Ông Hoàng quỳ xuống trước mộ và nói:
–Nếu con vẫn oán hận ba thì ba xin được lấy tấm thân này chuộc tội.
Nói xong, ông đập đầu mình vào cây dương trước mặt, hành động bất ngờ này khiến bà Linh và cả Thu tỉnh hẳn. Bà không ngờ ông lại hành động liều lĩnh như vậy. Bà chạy đến ôm chặt ông và nói:
–Anh định bỏ mẹ con em luôn sao? Đừng làm như vậy chứ? Đứa bé mất đi đã là một nỗi đau không thể nào nguôi ngoai của chúng ta rồi, giờ nếu anh có mệnh hệ gì em sống sao nổi? Em không thể để cho anh và con Thu xảy ra chuyện gì nữa đâu…huhu…
Thu cũng lao đến ôm lấy ba, trên trán ông một dòng máu đang túa ra, cô sợ hãi hét lên:
–Ba chảy máu rồi kìa…mẹ ơi…
Bà Linh buông chồng ra rồi lao lại phía chiếc xe, cầm ra một hộp bông băng rồi rịt vào cho ông nói:
–Thôi mình về đi, cả con nữa hứa với mẹ đừng làm chuyện gì dại dột. Con mà xảy ra chuyện gì thì ba mẹ không sống được đâu. Con thấy ba rồi đấy…
Nghe mẹ nói vậy, Thu tỉnh hẳn khỏi cơn mơ, cô quét nước mắt và quỳ xuống bên nấm mộ nói với con:
–Con gái….vậy là mẹ không có duyên được làm mẹ của con rồi….mẹ hối hận vì chưa được ôm con vào lòng để cho con bú dòng sữa ngọt ngào của mẹ. Giờ mẹ cho con bú nhé?
Ông bà Hoàng Linh chưa hiểu Thu định làm gì thì cô đã cởi cúc áo rồi đưa tay lên nặn sữa. Bầu ngực căng tròn mọng sữa theo ngón tay của cô bắn ra những tia sữa xuống nấm mộ nhỏ. Nhìn hành động này, bà Linh không nén được mà bật khóc, con gái bà đã cho con bú bằng cách ấy đấy. Ông Hoàng không dám nhìn và vội vã quay đi, giọt lệ hiếm hoi rơi xuống trên đôi mắt ông…
Cắt đứt suy nghĩ, trở lại hiện thực, bà Linh quay sang tài xế và nói:
–Chắc sắp tới nơi rồi đó, anh đi chầm chậm để tôi quan sát một chút.
Anh tài xế hỏi bà khách:
–Dạ, hai ông đọc địa chỉ đi để con chạy một mạch là đến, đỡ phải dừng lại hỏi thăm ạ.
–Tôi chỉ nhớ nói rời thành phố này thôi, không chính xác, nơi đó thuộc huyện Long Khánh tỉnh Đồng Nai, cậu cứ chạy đi, tôi sẽ trả thêm tiền.
–Ý con không phải vậy, con chỉ lo không đúng địa chỉ thì mất công chạy lòng vòng thôi ạ.
–Không sao cậu cứ đi đi!