Người tình trong mắt ai chương 4 | Cậu bé tinh nghịch
–Tôi cũng nói luôn, công việc mà cô nhận tới đây không hề dễ dàng. Đã có gần chục gia sư như cô bỏ cuộc, mặc dù mức lương tôi đề xuất hấp dẫn, nhưng người nào kiên trì cũng chỉ giữ được trong vòng 10 ngày. Còn cô, tôi chưa biết. Cô có thể suy nghĩ lời đề nghị này và không cần trả lời ngay. Nếu cô đồng ý, thì ngày mai hãy đến đây làm việc.
Hương Ly hiểu rằng anh ta nói một cách nghiêm túc. Bất ngờ với số lượng gia sư trước đó bỏ cuộc, cô tự hỏi về thực hình đặc biệt của cậu bé. Tuy nhiên, tò mò và đam mê sư phạm không bao giờ giảm sút trong cô. Cô mỉm cười và trả lời:
–Dạ, anh có thể cho phép tôi gặp bé một chút được không ạ?
Anh gật đầu và yêu cầu chị giúp việc đưa cậu bé xuống. Khi Tom xuất hiện, Hương Ly không khỏi thắc mắc về sự bí ẩn của cậu bé khiến nhiều gia sư phải nản lòng. Tom có vẻ lạnh lùng và không có sự e ngại khi giới thiệu bản thân.
Hương Ly mỉm cười chào và giới thiệu:
–Cô là Hương Ly, từ hôm nay cô sẽ làm bạn với con. Con có đồng ý kết bạn với cô không?
Tom đưa ra một trạng thái thách thức, nhưng cũng thể hiện sự cố gắng khi nói:
–Con chưa biết, nhưng con sẽ cố gắng.
Hương Ly quay sang Quốc Tuấn và yêu cầu được bắt đầu công việc ngay. Cô muốn tương tác với Tom ngay từ buổi đầu tiên. Tom được đưa vào phòng học và cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại hai người trong phòng.
Thách thức đối với Hương Ly là lớn, khi bản thân Tom thể hiện một sự khác biệt hoàn toàn so với biểu hiện vui vẻ ban đầu. Cậu bé lạnh lùng và đặt ra những câu hỏi khó khăn. Tuy nhiên, Hương Ly không buồn chán mà tự tin tiến gần Tom, ôm cậu bé và nói:
–Cô đến đây để làm bạn với con, không phải để tán ba con đâu. Cô làm việc với con, không phải với ba con. Đừng ghét cô, cô sẽ luôn ở bên con.
Thậm chí, Tom còn thể hiện sự thách thức bằng cách cắn mạnh vào tay Hương Ly. Tuy nhiên, cô vẫn giữ vững tinh thần và nói:
–Cô đi đi…cô nói dối! Mấy người trước cũng nói như vậy…nhưng rồi họ bỏ đi…họ còn bảo con là đồ phá phách, tự kỷ, hay điên nữa. Cô cũng giống họ…cô đi đi…con không cần cô.
Hương Ly nhìn sâu vào đôi mắt ấy, đôi mắt trong trắng nhưng tại sao nó lại chứa đựng những cảm xúc tiêu cực và tổn thương? Một đứa trẻ mới năm tuổi liệu có thể nghĩ những điều như vậy được không? Cô tự hỏi về cái gì đã xảy ra với cậu bé này. Cô nhận thức rằng đây là một trường hợp phức tạp, và có lẽ vì vậy mà những người trước đây đã không thể chịu đựng áp lực và rời bỏ cậu bé. Cảm giác thương xót nảy lên trong lòng Hương Ly, và cô nói với cậu bé:
–Cô sẽ không bỏ đi đâu, chỉ cần con đừng tự lấy làm đau lòng cô là được. Cô yêu con nhiều lắm!
Bất ngờ, Tom vụt chiếc ô tô trước mặt và ném thẳng vào Hương Ly, nói:
–Cô là người xấu, cô đang nói dối. Lừa dối con làm gì, cô đi đi! Con không muốn chơi với cô, con muốn mẹ!
Nói xong, cậu bé đẩy cô ra khỏi phòng và khóa cửa lại. Dưới lầu, chị Hồng nghe tiếng hét và nói với Hương Ly:
–Chỉ là bắt đầu thôi đấy, Tom còn nhiều trò tinh quái hơn nhiều. Có mấy người gia sư trước đây còn phải khóc về Tom đấy. Cô nhìn xem cô có thể làm được không, tôi sợ cô không chịu nổi áp lực đâu, đó cũng là lý do mà cậu chủ còn đau đầu chưa biết cách giải quyết.
–Dạ em hiểu, cô sẽ cố gắng. Cô có thể hỏi chị một chút không? Em nghĩ là bé này đã phải chịu một số cú sốc lớn phải không ạ?
–Đúng vậy, trước đây cậu bé ngoan và thông minh lắm, nhưng từ khi mẹ nó bỏ đi, nó mới trở nên như vậy. Cậu Quốc Tuấn khổ lắm, người giàu có và thành công nhưng cũng không giữ được vợ.
–Chắc mẹ cu Tom đẹp lắm phải không ạ?
–Đẹp sắc sảo nhưng theo tôi nhận định, cô ấy không phải là người phụ nữ gia đình. À, tôi muốn nhắc nhở cô, nếu có nói chuyện với cậu chủ, tuyệt đối không được nhắc tên hay hỏi về mẹ cu Tom, hiểu chưa? Cậu ấy không thích người tò mò, nên cô chỉ nên trao đổi về Tom thôi.
–Dạ em cảm ơn chị.
Nói chuyện với chị một lúc, Hương Ly quyết định quay lên phòng Tom. Lần này, để tránh cậu bé phản ứng khó khăn, cô nhờ chị Hồng gọi cửa. Bên trong, Tom nghe tiếng chị Hồng thì nói:
–Cô giáo tiếng Anh về chưa chị Hồng?
–Cô ấy làm cho con tức giận ư? Mở cửa ra cho chị vào chơi với nào?
Cánh cửa từ từ mở ra, chị Hồng đi vào, theo sau là Hương Ly. Khi Tom nhìn thấy cô giáo, cậu bé bắn ánh mắt tức giận và nói:
–Sao cô còn ở đây? Cô về đi, con không thích cô…
–Cô yêu con mà, hãy để cô ở đây làm bạn với Tom nhé. Cô có nhiều trò vui lắm.
–Trò gì?
–Tom cứ đồng ý chơi với cô, cô sẽ bày trò cho con xem.
–Bác xuống nấu ăn đi.
Cánh cửa được đóng lại, Hương Ly liền nở nụ cười và nói với Tom:
–Bây giờ thì con muốn chơi trò gì nào?
–Chơi trò “Bịt mắt bắt dê” đi cô.
–Được luôn, vậy ai sẽ bịt mắt trước?
–Là cô, cô là người và con là dê. Cô để con bịt mắt cho cô rồi cô đi tìm dê nhé?
Nói xong, Tom nhanh nhẹn lấy một chiếc khăn đỏ buộc chặt vào mắt cô và cười hả hê:
–Xong rồi!
Cô vẫy vẫy tay, bắt đầu cuộc săn lùng. Mỗi lần sắp chạm vào Tom, cô lại bị một vật gì đó ném vào người và cậu bé biến mất. Trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, Hương Ly vẫn chưa tìm thấy Tom và thậm chí còn bị cậu bé quăng đủ thứ vào người. Cuối cùng, cô nghe tiếng Tom vang lên:
–Cô thua rồi nhé? Cô chịu thua chưa?
–Cô thua rồi, Tom thông minh lắm. Cởi khăn ra cho cô đi.
Tom nhanh chóng đáp:
–Thua rồi phải bị phạt. Cô ngồi xuống đây nào!
Nói xong, cậu bé đi đến bàn học, mở lọ mực và lấy chiếc nghiên bút. Rồi cậu ta từ từ tiến đến phía cô giáo:
–Để Tom hóa trang cho cô nhé, đây là hình phạt dành cho người thua cuộc.
Hương Ly đã ngỡ ngàng vì không thể tin một cậu bé chỉ mới năm tuổi có thể nghĩ ra những trò tinh quái như vậy. Tuy nhiên, với quyết tâm chinh phục “tảng băng” khó tính này, cô vui vẻ đồng ý. Tom tươi cười và đưa cây cọ vẽ chạm một đường ngang nhẹ trên mặt cô, rồi thêm đường thứ hai, thứ ba… cuối cùng, toàn bộ khuôn mặt cô trở nên rối bời với những đường vẽ. Khi xong, cậu ta chìa một chiếc gương ra và nói:
–Cô soi gương đi, cô trông thật xinh đẹp và đáng yêu. Hí… hí…
Hương Ly tự cười đau ruột khi nhìn thấy bản thân trong gương, trông giống như một chú hề dễ thương hay một cô gái điên khùng. Chưa kịp kết thúc sự giật mình, Tom đã vụt chiếc gương đi và kéo cô ra ngoài, nói:
–Đi chào mọi người nào cô giáo!…