Người tình trong mắt ai chương 7 | Thoát khỏi hang hùm
–Khốn nạn… ông là thằng đê hèn… là thằng dơ bẩn… tôi không ngờ ông lại tởm đến thế? Có khi nào ông còn tốt hơn, hôm nay tôi cũng quyết định liều mạng với ông.
Hương Ly cúi xuống và ngoạm thật chặt vào tay gã. Lần này, cô cắn mạnh, khiến gã Hùng có vẻ đau đớn. Gã không còn cười như trước mà bắt đầu gầm lên:
–Mẹ cha con chó cái, mày uống rượu mừng không uống lại thích uống rượu phạt à? Ông tao đã nhân nhượng từ nãy giờ mà mày không biết điều, thì để ông cho mày một trận xem mày còn già mồm được nữa không.
Mạch trả lời, Hương Ly giữ chặt tay gã, và gã Hùng đã có vẻ đau đớn. Gã tức mình, túm tóc Hương Ly và giật mạnh. Cú giật mạnh khiến Hương Ly tối tăm mặt mũi, cô cảm nhận như da đầu muốn bật tung, nhưng miệng vẫn không buông cánh tay kia, đẩy cả cảm giác chăm chú vào việc nghiến chặt hàm răng. Tay gã Hùng theo đà của cô đã chảy máu ròng ròng, gã tức mình buông Hương Ly rồi giơ tay sẵn sàng tát cô, nhưng bên ngoài cửa vang lên tiếng đập:
–Mở cửa… mở cửa nhanh lên!
Đó là tiếng bà Loan, sao bà ta lại về vào lúc này? Gã Hùng tức giận vì hai lần liền thất bại và con mồi ngon ăn vuột khỏi tầm tay mình một lần nữa. Mặc dù rất tức, nhưng gã không thể thêm sự rối bời vào tình hình. Thôi thì cơm không ăn gạo còn đó. Gã bất lực buông Hương Ly và cất giọng dọa nạt:
–Mày biết đường mà ăn nói, con này, chuyện này chưa xong đâu. Nếu mày còn nói xấu với dì mày, thì để ông giáo mày một bài học, mày và hai đứa em sẽ không được yên đâu, nhớ đấy.
Nói xong, gã nhanh chóng rời khỏi cửa bếp, nhưng khi gã bước ra khỏi cửa, bà Loan đã hầm hầm chạy vào. Ngoài kia, cánh cổng đã mở toang. Khi thấy bộ dáng xộc xệch và nhếch nhác của lão chồng, bà Loan rít lên:
–Á…à, thì ra đúng như bà nghĩ, chúng mày đã có mắt la mày lừa dối tôi từ bao giờ hả? Ông Hùng, ông nhìn lại cái bản mặt của mình đi? Thế nào là đau bụng? Đau cái của khỉ á, nhìn lại mình đi, súng ống lòi cả ra ngoài rồi kia kìa? Còn con này, mày trả lời tao đi, mấy năm nay tao đối xử với mày thế nào mà mày dám đâm sau lưng tao thế hả?
Hương Ly đứng hình, chưa kịp thanh minh thì bà Loan đã lao đến và không do dự mà vả cho cô cháu gái hai cái tát, nổ đom đóm mắt, và gào lên:
–Con chó… sao mày dám làm ra chuyện này chứ? Mày coi tao là gì hả? Nó là chồng tao, là dượng mày đấy… vậy mà mày còn leo lên giường chồng tao à?
–Không phải… dì nghe con nói đã… là tại dượng… dượng ấy định cưỡng hiếp con… dì đừng nói oan cho con mà…
Chẳng ngờ lão Hùng nhanh chóng lợi dụng tình hình, đổi thua thành thắng, liền chỉ vào mặt Hương Ly nói:
–Là nó… nó mòi mình đấy… mình đừng tin lời nó… tại mình đã dại dột… nó mời mình từ hôm qua rồi… nó nói chỉ cần mình lo cho hai đứa em nó thì cái gì nó cũng chiều… muốn ngủ với nó bao nhiêu lần cũng được… nó tự cởi quần mình đây này… mà mình chưa làm gì nó cả… em biết tính mình mà… mình chỉ thương mỗi em thôi…
Mụ Loan, ghen tuông mù quáng, chưa kịp soi xét rõ sự thật đã đánh oan cháu mình. Khi nghe thằng chồng khốn nạn nói đến đây, bà Loan nổi giận và rít lên:
–Mày nghe rõ chưa? Thật là phí công tao nuôi mày ăn học, lại còn cưu mang ba chị em mày nữa. Cái nói cậu chó liếm mặt, chơi gà gà mổ mắt thì đúng thật. Tao nuôi ong trong tay áo, nuôi cáo trong nhà, nên giờ mới bị mày vả cho một cú đau điếng! Hay mày định ve vãn chồng tao để chiếm hết cái cơ ngơi này hả? Con điếm! Đồ đĩ non! Mới tí tuổi đầu đã dám lôi trai lên giường rồi… Còn con em mày đấy, liệu đường mà dạy nhau không thì lại ễnh bụng ra cả nút… nhục… nhục quá… Cút… cút ngay ra khỏi nhà tao!
–Dì… dì đuổi con đi cũng được nhưng trước hết dì phải dạy lại chồng của dì đi kẻo sau lưng dì ông ta không biết còn tòm tem sàm sỡ những ai nữa đấy. Dì nhìn đây, ông ta đã xé áo của con đây này, con có nghèo cũng không hèn hạ mà bán rẻ nhân phẩm mình. Dì đang ở cạnh một con dê già mà không biết. Dì không cần đuổi thì hôm nay con cũng sẽ tự dọn ra khỏi đây. Chị em con sẽ về lại ngôi nhà của mình để dì đỡ ngứa mắt.
Nói xong, Hương Ly ôm vội chiếc áo rách che lên thân mình rồi chạy về phòng. Tuy nhiên, bà Loan vẫn đang nổi máu, Hoạn Thư không có ý định buông tha cho cô. Từ lâu, bà đã không có thiện cảm với cô, có thể vì bà thấy Hương Ly đẹp, hoặc cảm nhận rằng thằng chồng mình có tính tòm tem. Hoặc bà có thể đã từng bắt gặp ánh mắt của gã nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hôm nay, sau khi đưa bà đến đám cưới, chỉ một lát ngồi nóng chỗ, gã đã bắt đầu giả vờ đau đớn và đòi về. Gã về được một lúc, tự nhiên bụng bà nóng như lửa đốt. Có lẽ bà đã xảy ra chuyện, và nếu bà không về kịp, thì chúng nó đã đưa nhau lên giường. Tức mình, bà kéo mạnh tay Hương Ly. Cú kéo quá mạnh làm chiếc áo cô bật tung, để lộ vùng da thịt non tơ. Đôi gò bồng đảo của cô gái trắng trẻo, đang phơi phới xuân, lập tức bày ra trước mắt. Hương Ly quá đẹp, mụ nhìn mà còn phải ngất ngây mất mấy giây, thì thử hỏi thằng chồng mụ làm sao mà chịu được chứ? Mụ giơ tay lên định vả thêm cho Hương Ly mấy cái tát cháy má nữa, nhưng cô đã kịp thời tránh được. Mụ gào lên:
–Con điếm non, sao mày cứ phơi ra thế này hử? Là mày cố tình câu dẫn chồng tao phải không? Hôm nay tao đánh cho mày tuột xác, chẳng có gì cháu đếch gì sất, mày đã không tha cho tao thì tao cũng chẳng ngán đếch gì mày. Còn lão già kia lát tao sẽ xử đến lão!
–Dì buông con ra… dì đúng là hồ đồ, ở với một con dê già mà không biết… dì tưởng chồng dì tốt đẹp lắm hả? Lão ta đã mấy lần liền giở trò đồi bại với con… lão còn hăm dọa con nếu để cho dì biết thì không để yên cho hai đứa em con… dì đặt niềm tin sai chỗ rồi… dì yên tâm con sẽ đi khỏi đây… cả ba chị em con sẽ dọn khỏi nhà dì… chúng con không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa… cảm ơn dì đã cưu mang chị em con mấy năm qua… giờ dì buông con ra đi…
–Con chó cái… hôm nay bà sẽ đưa mày lên xã để cho họ chửi mày vì tội cướp chồng bà… con nặc nô… đồ con hoang…
–Dì nói gì? Con có ba có mẹ đàng hoàng sao dì lại rủa con là con hoang?
Có vẻ biết mình nên lời, bà Hoa chăm sóc:
–Cha mẹ mày chết hết rồi nên mày mới không được dạy dỗ, thì chả là con hoang là gì? Mày là loại Võ Tắc Thiên tái thế, nhìn cái bộ dạng mày thế này thì cũng đi đá nh đĩ tứ phương rồi, có thế mới có tiền gửi về nuôi em chứ cái ngữ mày thì làm ăn được gì? Cái loại phò non chỉ quen đứng đường nằm ngửa.
–Dì không được ăn nói có xúc phạm con như thế. Dì không có quyền!
Nói đến đây, Hương Ly vùng mạnh tay ra, cô đã thoát khỏi cánh tay của bà Loan nhưng quần áo thì tả tơi hết. Gã dượng rể nãy giờ vẫn cứ đứng dựa cột xem hai dì cháu cô đấu khẩu, mà không! Có vẻ gã đang tranh thủ ngắm cô đó thôi, giờ thấy cô chạy vụt vào phòng thì chưng hửng nghệt mặt ra. Mụ Loan đưa tay lên véo mạnh vào tai gã lôi xuống nghiến răng trèo trẹo nói:
–Còn lão đấy, cứ liệu cái thần hồn. Hôm nay thì ngắm no mắt rồi nhỉ? Nhìn kỹ xem nó có hơn gì con này không? Cũng như nhau cả thôi, tắt đèn thì nhà ngói cũng như nhà tranh, hơn nhau cái mẹ gì mà ham? Lần sau lão mà con tòm tem mắt nhắm mắt mở với nó thì tôi cắt cả cụm đấy!
Chẳng biết dì Loan còn chì chiết lão Hùng đến bao giờ và nói lão ta những gì cô không thèm quan tâm nữa. Về buồng cô thay vội chiếc áo khác vào người rồi nhanh chóng dọn hết đồ đạc của mấy chị em vào valy. Ngay buổi chiều hôm đó cô đã dắt hai đứa em về nhà mình, thà thiếu thốn một tí nhưng đỡ lo có kẻ luôn rình rập cắn trộm, mà trộm này khó mà phòng bị nếu ở chung một nhà.
Hai đứa em mặc dù không thích ở nhà dì Loan nhưng không dám nói, nay thấy chị gái đùng đùng bảo dọn đồ về nhà thì ngạc nhiên lắm. Hân hoang mang hỏi chị:
–Chị ơi… dì Loan không cho chị em mình ở đó nữa à?
–Chị không muốn phiền dì dượng nữa em à? Hai đứa có thích về nhà mình sống không?
Thằng Bảo rụt rè nói:
–Em thích ở nhà mình, nhưng em sợ dì lắm chị ơi….
Hương Ly an ủi em:
–Không sợ, làm gì có dì mà sợ. Tối hai đứa chỉ việc đóng chặt cửa là ngủ thôi, có việc gì cứ kêu thật to nhờ hàng xóm giúp đỡ nhé. Chị sẽ nói với cô Lan và bác Hoa thi thoảng đảo qua đảo lại. Yên tâm chị sẽ thay ba mẹ lo cho các em, không để hai đứa phải thiếu thốn gì đâu, trước mắt cả hai phải học thật tốt cho chị.
Tuy ba mẹ đã mất nhưng chị em Hương Ly đều là những đứa được dạy bảo và có hiểu biết. Trước khi đi, cô nói với dì dượng:
–Chị em con cảm ơn dì dượng đã chăm sóc cho mấy đứa con thời gian qua, giờ chúng con xin phép về nhà để cho dì dượng đỡ vất vả ạ.