Người tình trong mắt ai chương 9 | Kẻ lắm tiền

04/12/2023 Tác giả: Hà Phong 320

— Anh đi rồi, anh nghĩ tôi thèm khát anh lắm à? Anh là một tổng tài soái ca điều đó không phủ nhận nhưng anh bỏ ngay cái ý nghĩ điên rồ đó. Tôi không bao giờ thích anh!

— Giỏi lắm, tôi thích người thẳng thắn như vậy. Cô vừa nói gì nhỉ? Cô muốn nhờ tôi một việc, là việc gì? Nói thử coi tôi có đáp ứng được không? Nhưng nhớ là nếu nhờ tôi làm bồ của cô thì tôi không đồng ý.

— Anh… anh thật là…

— Vô liêm xỉ? Ý cô định nói thế phải không? Cô đúng là kẻ phá đám, tôi đang ngủ ngon cô vào phá giấc ngủ của tôi giờ tôi hết buồn ngủ rồi, mà tôi có tật hễ ai làm tôi mất ngủ nếu là nam thì tôi sẽ đá nh người đó, còn là nữ cô cũng sẽ bị phạt.

— Phạt? Anh định phạt gì tôi?

— Xem nào… Để tôi nghĩ coi có trò gì vui không? Mà cô định ở đây luôn không về nhà hả? Thôi được, nhà tôi có nhiều phòng trống lắm tôi cho cô mượn một phòng đấy.

Thu hết can đảm Hương Ly nói:

— Tôi muốn mượn anh một ít ti ền được không?

— Lý do?

— Tôi hiện còn hai đứa em ở quê mà chủ nhật này tôi phải về thăm chúng nó….tiếc là tôi lại hết ti ền….nếu không phiền thì anh có thể cho tôi mượn tạm một ít rồi anh trừ vào lương của tôi…

— Bao nhiêu?

— Dạ mười triệu được không ạ?

— Được thôi nhưng tôi cũng có một điều kiện.

— Anh nói đi! Nếu không vượt quá khả năng tôi sẽ đồng ý.

— Cô không đồng ý cũng không được vì nếu cô không đáp ứng được điều này thì một xu tôi cũng không cho mượn.

“C hết tiệt nhà anh chứ? Anh định ép tôi vào đường cùng ư?” nhưng đó chỉ là suy nghĩ ở trong đầu chứ nào cô dám thốt ra, mắm môi nghĩ ngợi giây lát cuối cùng Hương Ly ngẩng lên nói:

— Tôi đồng ý!

— Vậy thì lên đây đ ánh gió cho tôi đi!

— Hả? Anh không đùa đấy chứ? Tôi đá nh gió cho anh, việc này….việc này tôi….

— Cô đã đồng ý rồi thì không thay đổi được đâu, chỉ cần cô đ ánh gió xong tôi sẽ đưa cho cô mười triệu và còn khuyến mãi cho cô một đêm ngủ tại đây.

— Anh đừng có mà mơ, tôi mà phải chịu ngủ với anh một đêm để đổi lấy mười triệu á? Anh nghĩ tôi rẻ rúng đến thế à? Hay anh đã quen được mấy em chân dài hám ti ền thích chài đại gia hả? Rất tiếc tôi không nằm trong số đó.

Quốc Tuấn đưa tay lên vỗ rất mạnh rồi p há lên cười nói:

— Cô khá lắm, cô ăn dưa bở à? Tôi nào muốn cô ngủ lại đây, cũng chưa từng nói muốn cùng cô làm chuyện đó mà? Tôi nói sẽ cho cô mượn một phòng nghe rõ chưa cô nhóc? Giờ thì lên đây nào!

Nói xong, bàn tay nhanh thoăn thoắt của anh lột vội chiếc áo trên người ra, chỉ còn lại chiếc quần âu, hướng ánh mắt gian xảo về phía cô nhếch mép nói:

— Thế nào, làm việc được chưa? Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đấy.

Hương Ly nhất thời đứng hình, cô xấu hổ không dám nhìn vào Quốc Tuấn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một thân thể đàn ông nửa kín nửa hở như thế này. Tuy không dám nhìn lâu nhưng phải công nhận Quốc Tuấn có hình thể cực đẹp với cơ thể sáu múi săn chắc mà bất kỳ cô gái nào cũng ao ước. Thấy cô cứ đứng lần chần mãi bên dưới không chịu lên, Quốc Tuấn sốt ruột nói:

— Tôi đếm đến ba mà cô không lên là tôi đổi ý đấy. Một… hai… ba…

— Được rồi, nhưng anh phải nhắm mắt lại tôi mới đánh gió được.

— Ô hay trong điều kiện tôi đưa ra làm gì có chuyện này nhỉ? Có ai đ ánh th uế mắt đâu mà cô b ắt tôi phải nhắm lại chứ? Cô yên tâm, tôi không làm gì cản trở đến cô đâu, cô làm việc của cô, tôi làm việc của tôi không ai gậy khó dễ cho ai cả. OK?

Cô cũng đến chịu thua tên đàn ông lầy lội này. Nhẹ nhàng ngồi lên mép giường cô hỏi:

— Tôi chưa từng đ ánh gió cho ai bao giờ, anh bày cho tôi đi!

Quốc Tuấn mỉm cười rồi chỉ vào lọ dầu gió trên đầu giường nói:

— Trước tiên cô đ ánh gió trán cho tôi rồi mới cạo gió lưng hiểu chưa cô nhóc. Coi như đây là một bài tập sự để sau này lỡ chồng cô có trúng gió cô còn biết đường mà đ ánh chứ?

Bàn tay Hương Ly mơn man trên da thịt khiến Quốc Tuấn hít hà một cái, đôi tay thon dài thanh mảnh của cô nhẹ nhàng doay trên trán anh, mùi hương con gái ngất ngây chìm đắm làm anh khẽ lắc nhẹ đầu một cái cố xua đi ý nghĩ đen tối trong lòng. Đôi gò bồng đảo nhấp nhô theo nhịp thở cứ phập phồng lên xuống mỗi khi Hương Ly cúi xuống vô tình đập vào mắt Quốc Tuấn.

Cả hai đang ở một cự ly rất gần như chỉ cần một chút nữa thôi là hai cơ thể đã dính vào nhau rồi. Hương Ly ngượng ngùng không dám thở, cô cảm thấy bản thân mình sắp sửa đóng băng rồi, không thể tin cái tên ch ết tiệt này lại bày đặt dở trò bắt cô đá nh gió cho hắn nữa chứ?

Tay cô bất giác ngừng lại không đá nh tiếp, Quốc Tuấn thấy vậy thì nắm chặt lấy cổ tay cô nói:

— Sao vậy cô bé?

–Anh lật úp người lại đi để tôi đánh gió lưng, trời cũng khuya rồi tôi còn về nữa.

–Chưa được, cô phải dằn trán cho tôi thêm một lúc nữa. Cô có muốn về giờ này cũng không được đâu, bên ngoài nhiều m a lắm.

(Truyện này chỉ được up duy nhất trên FB Việt Nga nếu độc giả thấy nó xuất hiện trên các app hay nền tảng khác thì đều là ăn c ắp. Hãy vào trang của TG để đọc truyện và tẩy chay bọn ăn c ắp nhé. Cảm ơn các bạn!)

–Anh đừng có hù tôi, đường phố đèn điện sáng trưng lấy đâu ra m a?

–M a sống đầy ra đấy, cô mà ló mặt ra đường đảm bảo chúng hô một câu là cô bị đem đi đâu thì chỉ có trời mới biết.

–Anh tưởng ai cũng gi an như anh à?

–Ồ tôi đâu có gi an, rất nghiêm túc đấy chứ? Cô không tìm ra thằng thứ hai đâu.

Lại thêm chừng mười lăm phút sau Hương Ly mới đánh gió xong cho anh ta. Lúc này Quốc Tuấn mới mặc lại áo vào đàng hoàng rồi đưa mắt nhìn Hương Ly nói:

–Cô đọc tài khoản đi tôi chuyển t iền cho.

–Dạ thôi anh cứ đưa cho tôi tiền mặt cũng được. Đằng nào chủ nhật tôi cũng phải đem ti ền về.

Quốc Tuấn không nói gì, rút trong bóp ra một tập ti ền polymer mệnh giá 500 ngàn đưa cho Hương Ly, cô đón lấy rồi đếm đủ mười triệu, số còn lại đưa t rả anh ta nói:

–Cảm ơn anh nhiều! Giờ tôi về đây.

–Cô không sợ m a à? Tôi nói thật, nhìn cô như một con mèo nhung bé nhỏ thế kia đi ra phố giờ này không ổn đâu. Ở lại đây đi!

–Thôi tôi phải về, bằng giá nào tôi cũng phải về chứ không thể ở lại đây được, tôi là con gái…không thể đi ngủ lang…

— Có ai bảo cô là đàn ông đâu? Mà thôi nếu cô đã muốn về thì đợi tôi đưa về.

— Khỏi cần, anh mới trúng gió xong ra ngoài lại đá gió vào nữa thì khổ. Tôi về một mình được.

Nhưng Quốc Tuấn không nói không rằng đi thẳng ra cửa, không còn cách nào khác cô cũng bước ra. Xuống tầng hầm Quốc Tuấn đánh xe ra rồi mở cổng, lạnh lùng buông một câu:

— Lên xe!

— Tôi… tôi..

Nếu cô muốn nhanh về nhà thì đừng nhiều lời nữa. Hay cô sợ mất xe? Yên tâm nếu kẻ nào liều lĩnh dám lấy xe của cô thì tôi sẽ đền một gấp đôi được chưa? Sáng mai bảy rưỡi tôi sẽ đến đón cô.
Trên đường về cô và anh không hề nói với nhau một câu nào, song cô lại phát hiện ra Quốc Tuấn có một biệt tài là anh hát rất hay. Từ lúc lên xe đến giờ anh đã hát hai ca khúc của Trịnh Công Sơn, người mà cô rất ngưỡng mộ. Giọng hát anh đầy nội lực và sâu lắng, nếu không được thực mục sở thị có lẽ cô tưởng mình đang được nghe một ca sỹ nào đó. Nhớ là anh chưa từng biết nhà cô, nếu cứ thế này có khi anh ta đưa cô đi vòng quanh thành phố mất. Cô liền nói:

— Anh cho tôi đến đường Hoàng Hoa Thám nha.

— Quận nào?

— Bình Thạnh!

— Số nhà?

Cô đọc số nhà cho anh, chiếc xe tiếp tục lướt êm trên đường. Đến đầu hẻm, Hương Ly nói:

— Anh cho tôi xuống đây cũng được, tôi tự đi bộ vào. Anh chở tôi vào tận nơi người ta lại tưởng tôi là gái bia ôm hay gái bar thì khổ.

Nhưng anh làm như không nghe, cứ thế chở một lèo cô vào, đến trước cổng mới dừng lại nói:

— Cô th uê ở đây à? Nhớ bảy rưỡi sáng mai nhé? Bye!

— Cảm ơn anh nhiều, chúc ngủ ngon!

— Không ngủ được tôi sẽ quậy cô đấy.

Đợi cho cô đi vào bên trong anh mới quay xe phóng vút đi. Đêm ấy không hiểu sao Hương Ly lại mất ngủ, những ý nghĩ hỗn độn cứ len nhẹ vào tim, người đàn ông ấy quả là đặc biệt!!!…

Bài viết liên quan