Người vợ xấu chương 13 | Mẹ tròn con vuông

03/11/2023 Tác giả: Hà Phong 46

Hoài đang lơ mơ trong giấc ngủ thì bỗng có tiếng đập cửa kêu gọi.

“Vợ thằng Hiếu ơi, ra mở cửa đi!”

Do mới ngủ không lâu, Hoài cảm thấy đầu óc mơ mơ, chậm chạp. Cô ngước dậy, chống tay, mệt mỏi, nhìn sang phải rồi dần dần ngồi dậy để đi mở cửa phòng.

Khi cửa phòng mới mở lên, bà Nhàn đã nhanh chóng đẩy cửa mạnh mẽ và lao vào. Thấy cái nệm vẫn đặt dưới sàn, bà quay người nhìn Hoài, tức giận: “Đêm nay lạnh như thế mà con trai tôi phải nằm dưới đất, còn cô thì nằm trên giường ấm êm. Cô đã quên đi tình người chưa? Dù sao cô ta cũng là vợ cô! Cô nên nhớ rằng đây là nhà tôi. Cô không có quyền hành ở đây, còn nhớ không! Vừa mang thai đã tự cho mình là bà hoàng trong nhà, muốn làm gì thì làm. Đừng nghĩ vì có sự ủng hộ của bố chồng mà tự cho mình quyền lực như vậy!”

Bà Nhàn chỉ vào mặt Hoài một cách cảnh báo.

“Mẹ! Đó là ý anh Hiếu. Anh ấy không muốn ngủ cùng, nên chúng tôi thế. Hoài nói nhỏ.

Nghe xong, bà Nhàn lặng thinh. Bà nhận ra đã phán xét sai Hoài. Hóa ra là con trai mình không muốn chung giường với vợ. Dù biết đã hiểu lầm và phải xin lỗi, bà Nhàn vẫn không muốn thừa nhận sai lầm. Tất nhiên, bà ta không bao giờ xin lỗi con dâu.

“Nhưng dù sao, cô không nên để anh ấy ngủ dưới đất. Nếu anh ấy cảm lạnh thì sao?”

“Phòng chỉ có một chiếc giường. Anh ấy không muốn ngủ cùng với tôi, thì còn cách nào khác? Hay tối mẹ bắt anh ấy lên giường, còn tôi ngủ dưới đất!”

“Cô nói dối à? Nếu bố chồng cô biết tôi hành hạ con dâu thì sao? Thôi! Chuyện gia đình cô, cô tự giải quyết đi! Đừng quá đà! Đồng thời cũng đừng nói với bố chồng cô. Đừng làm xáo trộn căn nhà này.”

Bà Nhàn nhận ra mình đã mắng Hoài hớ vì hiểu lầm, cô quyết định rút lui.

“Con hiểu rồi!”

Bà Nhàn liếc nhìn con dâu rồi rời đi. Khi bước ra cửa, bà gặp Lan đang nghe lén.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì chứ! Đừng nói gì với bố cô. Nếu không, anh ấy sẽ mắng cô đấy!”

Con Lan không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mẹ nó bỗng giận dữ lên vậy. Dù không cần mẹ nhắc, mấy chuyện về chị dâu nó nhớ, nó sẽ kể với bố. Dường như bị ông Tôn mắng.

Các ngày gần đây, ông Tôn thường về sớm, cũng không ra ngoài buổi tối. Ông thăm hỏi hoặc mua những thứ mới cho bé sắp ra đời.

Hiếu thấy bố ở nhà nên không dám đi muộn về nhà nữa. Buổi tối, anh càng không dám đi ra ngoài. Mấy ngày không gặp người tình, Hiếu rất bức bối. Sau khi nói chuyện cùng gia đình, Hiếu rời ra phòng. Bố trang đã chuẩn bị, anh ta lăn tròn trên giường, mở điện thoại và nhắn tin cho người tình.

Hoài biết rõ mình không thể làm gì với tình huống này, vì Hiếu không bao giờ lắng nghe cô, cô cố gắng nhưng không thể thay đổi anh. Hoài thường làm ngơ, không để ý đến những lời của Hiếu, mở nhạc nhẹ, cố gắng tưởng tượng về hình ảnh đẹp của đứa bé trong bụng.

Hoài ngủ được một lúc, tỉnh dậy vì tiểu. Cô thói quen nhìn sang phía Hiếu. Anh ta như thường, điện thoại nằm trên bụng, màn hình sáng. Hoài nhìn qua thì thấy hình ảnh trần truồng của một cặp nam nữ, làm cô sợ hãi và tổn thương. Đó chính là chồng cô, cả vẻ mặt, giọng nói không thể nhầm lẫn.

Cô buông tay, chiếc điện thoại rơi xuống sàn “cộp” khiến Hiếu bật dậy. “Chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

Hoài ôm bụng, ánh mắt căm ghét nhìn Hiếu. Anh nhìn thấy điện thoại rơi, âm thanh từ điện thoại vẫn còn. Anh hiểu ngay sự việc và tắt điện thoại.

“Ngươi dám xem điện thoại của tôi? Ai cho phép ngươi làm thế?” Hiếu gầm gừ, tay lên như muốn đánh nhưng bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Hoài, anh sợ hãi.

“Từ nay tôi cấm ngươi chạm vào bất kỳ thứ gì của tôi!” Hiếu đe dọa.

Hoài đau đớn, tức giận, kinh hoàng, lo lắng, mọi cảm xúc lẫn lộn. “Á…” Hoài gào thét: “Đau! Đau quá!” Cô gục xuống, kêu rên thảm thiết.

Hiếu sợ hãi, chạy đi gọi bố mẹ vợ. Cả nhà đang ngủ, nghe Hiếu kêu dậy và chạy vào phòng.

“Chết chửa! Cô vợ tôi vỡ ối rồi!” Bà Nhàn lên tiếng.

Hoài được chuyển tới bệnh viện, không thể sinh thường nên cần mổ. Hiếu ký cam kết, gọi mẹ vợ đến.

Trẻ vừa mới chào đời và Hoài được dẫn vào phòng hồi sức. Đến trưa, cô đã được trở lại gặp con trai. Đứa bé khỏe mạnh và đáng yêu, nhìn thấy con, Hoài rơi nước mắt. Mọi nỗi buồn, đau đớn qua ngày qua dường như tan biến.

Bà Nhàn ở phòng chăm sóc cháu, còn bà Hân thì lo lắng cho con gái. Ông Tôn và Hiếu đã về. Đến chiều, Hoài đã cảm thấy khỏe hơn, và bà Nhàn cũng xin về vì có việc ở nhà. Bà Hân tiếp tục chăm sóc con gái và cháu. Hoài cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy mọi thứ đều ổn.

Vào buổi tối, bà Hân đang bế cháu trai để ru ngủ. Hoài cảm thấy đau từ vết mổ. Khi dược tê đã tan, vết thương cắt da cắt thịt trở nên đau đớn hơn. Hoài nhăn nhó và rên rỉ nhẹ, nhưng lo sợ mẹ lo nên cô không dám thốt lên. Cô nhận ra mình đã biết trước sẽ đau nhưng không ngờ nó sẽ đến vậy khắc nghiệt.

Bà Hân nhìn thấy Hoài đau, và hỏi: “Con đau lắm không? Mẹ đi gọi bác sĩ đi!”

Hoài lắng nghe và từ chối: “Không cần mẹ. Hết thuốc tê rồi.”

Một bác sĩ trẻ tuổi bước vào phòng. Anh ấy tiến lại gần Hoài và tháo khẩu trang.

“Xin chào, bác!” Bà Hân nhìn anh bác sĩ và không nhận ra anh chàng trẻ này.

“Có phải… Nam?” Hoài lắp bắp.

Anh bác sĩ cười: “Hoài nhận ra mình thì tốt rồi.”

“Sao Nam biết mình ở đây?”

“Vì tôi là người đã mổ Hoài đấy. Gặp Hoài, tôi nhận ra ngay. Lúc đó tôi đang đeo khẩu trang nên Hoài không nhận ra mình.”

Nam kiểm tra vết thương của Hoài, hỏi: “Còn đau không?”

Hoài ngượng ngùng lấy vạt áo che lấy rồi gật đầu: “Có!”

“Nếu đau quá, có thể uống thuốc. Còn nếu chịu đựng được thì không sao. Chịu đựng thêm một chút nữa nhé. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây! Đây là đứa con đầu lòng của Hoài phải không?”

Nam vui vẻ trò chuyện, không để ý đến sự ngần ngại của Hoài.

Nam kiểm tra và tư vấn cho Hoài một cách tự nhiên. Dù Hoài cũng là y tá, nhưng Nam là bác sĩ phụ sản, có kiến thức sâu về sau sinh hơn Hoài.

Nam vẫn vui vẻ và thân thiện. Hoài bỗng nhớ về những ngày học trường.

“Được rồi! Hoài nghỉ ngơi đi nhé! Sáng mai tôi sẽ ghé thăm. Nếu cần giúp đỡ gì, chỉ cần gọi điện cho tôi.”

Nam nhớ lại: “À quên! Lâu rồi không liên lạc với các bạn. Mình cũng không có số của Hoài. Đây là điện thoại của Hoài, mình ghi số luôn.”

Hoài lấy điện thoại ở dưới đuôi giường đưa cho anh. Nam bấm và lưu số của mình rồi đưa lại điện thoại cho Hoài.

“Sẽ liên lạc với bạn qua số này. Tôi đặt tên là Nam 9A, để Hoài nhớ dễ nhé.”

Sau khi nói, Nam chào bà Hân và Hoài rồi đi ra. Khi ra cổng, anh chạy lại để nói chuyện với hai y tá. Họ nhìn về phía Hoài, rồi gật đầu. Nam nhìn lại Hoài, cười rồi vẫy tay chào cô lần cuối.

Cô y tá trước đây lạnh lùng, hôm nay lại thân thiện và chu đáo hơn với Hoài. Cô ưu tiên tiêm cho Hoài trước, cách xử lý vô cùng nhẹ nhàng và tử tế. Cô nói: “Nếu đau, cứ báo em nhé! Có gì cần giúp đỡ, cứ gọi em!”

Hoài quan sát cô y tá một chút. Cô hiểu rằng có thể là Nam đã yêu cầu y tá chăm sóc mình nên cô y tá mới thể hiện sự nhiệt tình như vậy.

Bài viết liên quan