Người vợ xấu chương 14 | Lột xác sau sinh

03/11/2023 Tác giả: Hà Phong 48

Sáng hôm sau, ông Tôn đưa vợ lên viện thăm cháu. Ông yêu cầu bà Nhàn nấu cháo chân giò hầm đu đủ cho con dâu và bỏ vào hộp ủ nóng mang lên viện. Bà Nhàn không quá hứng thú nhưng cũng không dám phản đối, do đó cô nấu để lòng chồng được yên.

Khi bà Hân thấy ông bà sui gia mang đồ ăn lên cho con gái, cô ta rất cảm động: “Ồ! Ông bà thật là vất vả! Còn phải nấu đồ ăn mang lên cho con!”

“Không phải là vất vả đâu! Chị ở lại thức đêm chăm sóc mẹ con mới thật sự vất vả. Để tối nay mẹ tôi ở lại giúp, chị về nghỉ ngơi.”

Khi nghe con dâu nói như vậy, Hoài nhận ra nét mặt của mẹ chồng và nói: “Thôi không cần đâu, có mẹ con ở đây cùng con là được rồi. Con cũng ít quấy nên cũng không sao ạ.”

“Đúng vậy, mình ở lại cũng được rồi. Bà ấy còn cơm nước nhà cửa nữa đó.” Bà Hân đồng ý với con gái.

Bà Nhàn, nghe thấy, vội vàng phản ứng: “Ơ! Ông tôi…”

Bà Nhàn mới bắt đầu nói, nhưng ông Tôn đã lắc đầu ra hiệu cô ngưng. Bà Nhàn không dám phản đối, nhưng cô cảm thấy ấm ức lắm.

“Tôi ở lại chăm sóc cũng được, chị về nghỉ ngơi đi.” Ông Tôn bảo vợ.

Bà Nhàn thấy mọi việc đã được quyết định như vậy, nảy mình lên: “Ơ! Ông tôi…”

Hoài ngạc nhiên với cách hành động của mẹ và cô tâm sự với bà Hân. Bà Hân ngạc nhiên và đồng thời muốn che giấu cho con nên không đưa ra câu hỏi.

Trưa, ông Tôn và bà Nhàn rời viện. Bà Hân hỏi Hoài về những gì vừa xảy ra.

“Hiếu đã lên đây chưa? Anh ta nói là sẽ lên thăm con rồi.”

“Ồ.. Có ạ,” Hoài trả lời hơi ngượng.

Bà Hân ngạc nhiên. Rõ ràng Hiếu chưa lên thăm cô, vậy sao Hoài lại nói rằng anh ta đã đến? Cô đang giấu bà điều gì vậy?

“Cậu ấy, từ ngày có vợ con và con nhỏ hẳn đã thay đổi. Trước đây, nó không bao giờ quan tâm đến ai cả. Cả bà nằm viện cũng chỉ ghé qua lúc trưa chiều.” Bà Nhàn hào hứng chia sẻ.

Hoài ngẩn ngơ, không nói gì. Bà Hân nắm thấy con gái đang cố giấu bà điều gì đó, nhưng cũng muốn che giấu cho con, nên không hỏi.

Một tuần sau, Hoài được xuất viện về nhà. Cô nói với bố mẹ chồng muốn ở với mẹ ba tháng cữ. Ông Tôn thất vọng nhưng đành phải chấp nhận. Ba người còn lại thì vui mừng vì không phải là “hầu hạ của nợ” nữa.

Hoài về nhà của mẹ để nghỉ dưỡng sau khi sinh. Ngày Hiếu đến thăm, anh chỉ ở được mười phút. Anh ôm bé nhưng không hỏi vợ về tình hình sau mổ hay vết thương của cô. Hoài không muốn trò chuyện với chồng mình. Mỗi khi anh ta đến, cô để mẹ mình chào đón và tự mình giả vờ nằm ngủ. Hoài không muốn nhìn thấy mặt chồng. Chỉ cần nhìn anh hoặc nghe giọng của anh là cô lại nhớ đến cảnh ám ảnh trong video. Cô thấy kinh tởm khi nhớ lại người từng ấp úng cùng cô.

Thấy Hoài không quan tâm đến mình, mẹ chồng cũng không thể hiện sự ấm áp như trước, Hiếu dần không còn muốn thăm vợ và con. Thỉnh thoảng, anh gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm. Mọi cuộc gọi của Hiếu, Hoài đều không nhận và để mẹ cô trả lời. Ngày hôm nay cũng vậy. Khi Hiếu gọi trưa hỏi thăm con, Hoài kêu mẹ nghe điện thoại giúp.

Hiếu nghĩ rằng vợ đang coi thường anh nên bắt mẹ chồng kêu Hoài nghe máy. Mẹ Hoài nghe tiếng Hiếu quát mắng, tức quá lấy điện thoại của mẹ cô rồi đi xuống bếp nói chuyện với Hiếu.

“Anh muốn gì?” Hân nói.

“Tại sao cô không nghe điện thoại tôi? Cô coi thường tôi à? Cô có tư cách gì để coi thường tôi?”

Sự bức xúc của Hoài dâng lên. “Phải! Tôi không những coi thường anh mà tôi còn ghê tởm anh. Đừng nghĩ rằng tôi không hiểu. Tôi cũng là con người, có cảm xúc và lòng tự trọng của riêng mình. Tôi biết anh không coi tôi là vợ. Tôi cũng đã suy nghĩ kĩ rồi. Tôi sẽ viết đơn ly dị. Anh chỉ cần ký vào hoặc ngược lại. Chúng ta từ đây sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa, ngoại trừ việc lo cho thằng Thuận.”

Hiếu choáng ngợp khi nghe từ “ly dị” từ miệng Hoài. Anh ta không thể tin được vào điều này.

“Cô tỉnh táo chưa? Ly dị?” Hiếu cười khinh khỉnh. “Cô dám ly dị tôi à?”

“Tôi rất tỉnh táo và hoàn toàn sáng suốt khi đưa ra quyết định này. Tôi muốn từ giây phút này không có bất cứ mối quan hệ nào với anh nữa trừ việc chăm sóc thằng Thuận.”

Hiếu tức giận tuyên bố: “Được rồi! Cô không cần viết đơn, chính tôi sẽ viết đơn ly dị. Thứ bảy tuần này, tôi sẽ mang đơn đến nhà cô để cô ký. Tôi xem ai mới là người phải hối hận!”

Bên kia điện thoại, Hoài nghe tiếng từ máy văng vẳng, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng, cô đã đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình, dù sau này có như thế nào đi chăng nữa.

Ba tháng ở cữ tại nhà ngoại, Hoài chỉ ở trong nhà. Da cô trắng hơn và vết mụn dần biến mất hoàn toàn. Hoài tự ngạc nhiên khi nhìn thấy mình trong gương. Vòng ngực căng tròn hơn, không còn phẳng lặng như trước. Hoài thấy da mặt mình mịn màng hơn, không còn những vết mụn. Cô hiểu rằng việc thay đổi nội tiết tố sau sinh cũng ảnh hưởng đến làn da của cô.

Lúc trước, khi Hoài ở độ tuổi dậy thì, da cô bỗng nhiên bắt đầu xuất hiện mụn sần sùi, mụn bọc trắng nhỏ xuất hiện khắp gương mặt, khiến da cô trở nên tự ti. Vào cấp ba, tình trạng này vẫn không thay đổi. Mẹ cô đã đưa cô đi khám và chữa trị tại nhiều nơi khác nhau, nhưng không có cải thiện. Người ta nói rằng tình trạng của Hoài có thể do vấn đề nội tiết, và rằng khi cô kết hôn và sinh con thì tình trạng da sẽ chấm dứt. Cho đến khi đó, việc chữa trị chỉ có thể giúp giảm nhẹ tình trạng nhưng không thể chữa khỏi hoàn toàn. Không ngờ, dự đoán đó đã trở thành hiện thực. Nỗi ám ảnh về làn da suốt thời con gái của cô đã dần phai nhạt.

Nam đến thăm nhà Hoài. Anh từng đến chơi ở nhà cô trong quá khứ nên anh vẫn nhớ đường đi. Điều duy nhất thay đổi ở xóm nhà Hoài là con đường từ đất đã được nâng cấp thành đường bê tông rộng và sạch sẽ.

Cổng sắt của nhà Hoài vẫn còn nguyên vẹn. Cây xoài trước ngõ vẫn tồn tại, đầy quả chín tươi. Nam đến nhà Hoài như một người bạn cũ. Thấy Nam khá thoải mái, Hoài cảm thấy mình cũng dễ dàng hơn.

Nam kể về quãng thời gian học trung học cũ của Hoài. Anh không đẹp trai nhưng lại có nụ cười khẳng khái và rất hòa đồng. Một lần, lớp học tặng quà mừng ngày Quốc tế Phụ nữ. Vì số lượng nam và nữ không cân đối, mỗi nam sinh chỉ được chọn một số lượng ít người nữ để tặng quà. Đến gần cuối, Hoài không nhận được quà, cô lo lắng vì sợ bị chê trách vì xấu nên không ai tặng quà cho cô. Đột nhiên, một giọng nói rõ ràng vang lên: “Chúc bạn một ngày Phụ nữ vui vẻ và hạnh phúc!” Hoài nhìn lên và thấy một chàng trai với một bó hoa đẹp nở trước mặt. Đó là lần đầu cô nhận được quà từ một chàng trai, điều mà cô không bao giờ quên.

Sau năm lớp 9, Nam chuyển học lên thành phố. Quãng thời gian học cùng Hoài là kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời anh. Mặc dù khi đó, cảm giác yêu đương của Hoài chưa rõ ràng, nhưng Nam là người con trai đầu tiên để ý đến cô. Dù sau này, khi Hoài học cấp ba và đại học, cô có tình cảm với một số người khác, hình ảnh của chàng trai mỉm cười, đưa bó hoa trước lớp vỗ tay tán dương vẫn ở mãi trong tâm trí cô.

Bà Hân tiếp Nam ngoài sân vườn. Hoài đã qua giai đoạn kiêng cữ ba tháng nên bây giờ cô có thể ra ngoài thoải mái. Bà Hân hái một ít táo từ vườn để mọi người ăn chơi. Nam thích ăn táo. Cả nhóm bạn thường xuyên đến nhà bà Hân, đặc biệt thích vườn táo của bà.

Bà Hân quyết định ghé thăm cháu Hoài để trò chuyện. Nam hỏi về những người bạn xưa, hỏi họ đã ra sao. Hoài chia sẻ rằng sau khi hoàn thành lớp 9, nhiều người bạn trong quá khứ đã bỏ học để sớm kết hôn, hiện giờ họ đã có con và chuẩn bị bước vào cấp ba. Có thể cô cũng sẽ sớm có con dâu hoặc con rể. Họ cùng nhau hồi tưởng về những ký ức xưa, cười hà hà. Ánh mắt hạnh phúc rạng rỡ trên gương mặt Hoài khiến mọi người bất ngờ với sự vui vẻ hiếm hoi.

Bài viết liên quan