Người vợ xấu chương 17 | Ly hôn
Xuất phát từ sự bất ngờ và tức giận vì Hiếu không trả lời tin nhắn, và tắt máy khi cô gọi điện, Thanh cảm thấy cô phải gặp Hiếu bất cứ giá nào. Thanh tạo ra một câu chuyện nhanh về việc mẹ cô đột ngột phải nhập viện, yêu cầu nghỉ sớm. Cô đến văn phòng Hiếu đợi ngoài cổng. Khi Hiếu xuất hiện, Thanh ngay lập tức tóm cổ anh ta và làm ầm lên. Hiếu lo sợ về sự chú ý của người khác, vì vậy anh phải dẫn Thanh đi nơi khác.
Hai người quyết định vào một quán cà phê. Thanh thay đổi thái độ, không còn gắt gỏng với Hiếu nữa, thay vào đó, cô khêu gợi và rủ rê anh. Bản năng của Hiếu bắt đầu trỗi dậy, và họ không kìm chế được nữa, rồi kéo nhau vào một khách sạn gần đó. Thanh tiến thẳng, đẩy Hiếu lên giường và nắm chặt người anh, hôn ngấu nghiến. Thanh cực kỳ hưng phấn, quyến rũ, và Hiếu rơi vào lưới tình cảm không thể thoát ra.
Hiếu trở về nhà muộn hơn, ánh mắt mờ mịt, vừa trải qua một trận cuồng nhiệt với người tình, cảm thấy lo sợ. Ông Tôn thấy con về muộn nhưng không nói gì. Hiếu thường về muộn, nên ông không cảm thấy quá lo lắng. Gần đây, Hiếu đã thay đổi, nên ông Tôn cũng không trách móc con trai như trước.
Hiếu đi vào phòng mình và thấy vợ đang cho con bú. Bất ngờ, anh cảm thấy lẫn lộn trong lòng. Anh không hiểu tại sao anh cảm thấy áy náy như vậy! Điều này không phải là lần đầu tiên anh làm như vậy. Thậm chí anh đã lưu giữ lại clip nhạy cảm như kỷ niệm, anh cũng cho rằng đó là chuyện bình thường. Khi Hoài đã khóc mắt nhưng anh không để ý. Vì sao anh phải cảm thấy tội lỗi ngày hôm nay? Hiếu cố gắng làm dịu bớt cảm xúc của mình!
Hoài nhận thấy sự thay đổi kỳ lạ trong thái độ của chồng mình nhưng không nói gì. Cô chỉ tập trung chăm sóc con và công việc của mình. Ngay cả khi trò chuyện, cô cũng chỉ liên quan đến con. Bên trong cô, cảm xúc ban đầu là kinh tởm và khinh thường, giờ đây đã trở nên bình tĩnh. Có thể cảm xúc đã bị làm nhạt đi. Hoặc có thể trong tâm trí cô, đã có sự quan tâm khác, hoặc có thể Hiếu đã không còn quan trọng với cô đến mức đó.
Hiếu lại một lần nữa bị Thanh mê hoặc, lén lút qua lại với cô ta. Dù không thường xuyên và anh cũng không dám để Hoài biết. Khi về nhà, Hiếu hạn chế việc sử dụng điện thoại, chỉ chơi với con rồi ngủ.
Hoài biết tất cả nhưng không nói gì và không thể hiện thái độ với Hiếu. Bởi vì đối với cô, Hiếu không còn là người chồng của mình nữa.
Khi không có ai trong phòng, Hiếu chỉ còn một mình đang chơi với con. Hoài đưa ra tờ đơn ly hôn mà cô đã ký sẵn.
Hoài quyết định trình tới Hiếu tờ đơn ly hôn mà cô đã chuẩn bị trước đó. Cô nói nhẹ nhàng, không có dấu hiệu nuối tiếc hay đau đớn. Trước mắt Hiếu, cô rút ra một hộp chứa một chiếc kiềng vàng 5 chỉ mà bà Nhàn tặng cô vào ngày cưới cùng với một số lượng vàng mà các bà cô trong gia đình đã trao. Hoài đã giữ những vật này mà chưa bao giờ bán đi.
Hiếu run lên khi cầm tờ đơn ly hôn đã có chữ ký của vợ. Mắt anh trở nên mờ mịt, anh đọc mà không hiểu lý do gì.
“Anh không hài lòng à?” Hoài hỏi nhẹ nhàng.
“Em… Tại sao em… Em vừa sinh xong, tôi không muốn ly hôn. Người khác sẽ nghĩ rằng tôi bỏ vợ bỏ con. Bố tôi sẽ không chấp nhận chúng ta ly hôn.” Hiếu lo lắng.
“Anh đừng lo. Chúng ta có thể giữ kín vấn đề này. Trước mặt mọi người, chúng ta vẫn là vợ chồng. Khi ly dị, chúng ta có thể lặng lẽ ký hợp đồng ly hôn. Nếu chuyện này bị tiết lộ sau này, tôi sẽ nói với bố. Thậm chí, tôi là người viết đơn ly dị. Anh yên tâm, không ai sẽ coi anh là kẻ bỏ vợ bỏ con.”
Hoài diễn giải một cách rõ ràng và tự tin. Cô ấy đã sắp xếp mọi thứ trong tâm trí mình rồi. Hoài nói rõ ràng và giải quyết vấn đề một cách mạch lạc, khiến Hiếu không còn lý do để tranh cãi.
Hiếu không còn lý lẽ, và anh ta cuối cùng phải thú nhận: “Nhưng tôi không muốn ly hôn!”
Câu nói này vừa rời miệng anh khiến Hiếu cũng tự ngạc nhiên với chính mình. Từ khi nào anh đã dễ dãi đến vậy trước Hoài?
Nhận ra lời nói không thật của mình, Hiếu cố gắng sửa lại: “Ý… ý tôi là… Tôi không muốn ly dị lúc này. Có lẽ cần thêm thời gian, khi con lớn lên chúng ta sẽ cân nhắc ly hôn cũng không muộn. Tôi không muốn con chúng ta lớn lên không có cha.”
Sau khi nghe lời này, Hoài cười lạnh: “Nếu anh không ly hôn với tôi, thì có thể sẽ có đứa trẻ khác trở thành ‘đứa trẻ không cha’.”
Hiếu nhìn Hoài bất ngờ: “Ý của cô là gì?”
Hoài cười một cách châm chọc. Dù không còn tình cảm với chồng, nhưng cảnh tượng anh vừa mới sinh con rồi lại còn cố gắng với người khác, đó là điều không thể chấp nhận. Anh lại còn cố nhấn mạnh rằng anh không bao giờ làm điều đó.
Hoài đưa điện thoại của mình cho Hiếu để anh đọc. Trên màn hình là tin nhắn zalo giữa Hoài và Thanh. Trong tin nhắn, Thanh đã chủ động liên lạc với Hoài và gửi cả ảnh siêu âm của đứa con mới 8 tuần tuổi của họ.
“Anh nghĩ sao về cô ta?” Hiếu vứt điện thoại xuống giường và la lên.
“Tôi không cần anh xem tôi như một kẻ ngốc. Tôi biết anh vẫn giữ quan hệ với cô ta. Thực ra, tôi không quan tâm anh làm gì bên ngoài vì chúng ta chưa từng coi nhau là vợ chồng, từ lúc lập gia đình đến hiện tại. Chúng ta đã thảo luận về việc ly hôn. Việc này cũng sẽ xảy ra sớm hay muộn. Tuy nhiên, tôi muốn chờ con lớn hơn một chút, để bố mẹ từ hai phía sẵn sàng và chấp nhận việc chúng ta ly thân. Nhưng việc đã đến mức này. Cô ta mang thai và thường xuyên nhắn tin làm phiền tôi. Cô ta còn đe dọa nếu chúng ta không ly dị, cô ta sẽ tự tay nói với bố mẹ anh. Tôi nghĩ đến bố, tôi lo bố sẽ không thể chịu đựng cú sốc này nên đã đồng ý sớm ly hôn. Chuyện sau này, cô ta và anh tự giải quyết. Dù sao, tôi khuyên anh dần dần thuyết phục cô ta hãy cho bố biết. Anh cũng biết bố mắc huyết áp, rối loạn tim mạch. Sẽ không tốt chút nào nếu bố gặp cú sốc. Đừng để xảy ra chuyện rồi mới hối hận.”
Hoài nói xong, cô đứng dậy và rời phòng, để lại Hiếu đang nhìn vào tờ đơn ly hôn đã có chữ ký.
Hiếu cảm thấy như không thể thay đổi quyết định của Hoài nữa. Cô ấy quá quyết đoán! Có lẽ phụ nữ sau khi có con sẽ trở nên mạnh mẽ, kiên cường đến mức có thể bình tĩnh vượt qua mọi khó khăn?
Hoài rời phòng. Hiếu vẫn ngồi đó, cầm tờ đơn ly hôn.
“Anh chưa ký à?” Hoài quay lại hỏi.
“Tôi muốn suy nghĩ vài ngày trước khi ký!” Hiếu trả lời.
“Tại sao lại cần thêm thời gian? Anh đã mong muốn điều này từ lâu rồi chứ?” Hoài lên tiếng.
“Em im đi! Em muốn ly dị tôi sao?” Hiếu bỗng nổi giận làm thằng bé đang ngủ bị thức dậy và khóc lên.
Hoài vội bước đến và ôm bé để ru.
Hiếu ngẩng đầu nhìn vợ ôm bé ngủ, tim anh đau xót tan nát.
Sau khi bé yên giấc, Hoài nghiêm túc nói chuyện với Hiếu.
“Tôi không muốn chúng ta kết thúc mọi điều trong một bầu không khí đầy oán hận. Từ khi bắt đầu, cuộc hôn nhân của chúng ta đã sai lầm. Tôi không thể đổ hết lỗi cho anh, mà phải chịu phần trách nhiệm của mình. Mặc dù tôi biết rõ rằng việc anh lấy tôi không phải vì tình yêu, nhưng tôi vẫn chấp nhận kết hôn một cách mù quáng. Tôi đã hy vọng rằng khi có một gia đình nhỏ, tôi có thể chăm sóc và tạo dựng một tổ ấm hạnh phúc. Mặc dù ban đầu anh không yêu tôi, nhưng tôi hy vọng anh sẽ thay đổi. Nhưng tôi đã lầm lừa hoàn toàn. Anh không yêu tôi, thậm chí còn coi thường tôi. Anh không bao giờ coi tôi là vợ. Anh ghê tởm tôi đến mức ngay cả việc nằm gần anh cũng không dám. Anh đã làm tổn thương lòng tự trọng và nhân phẩm của tôi. Mọi người đều có trái tim, cảm nhận được đau thương! Anh đã một cách trơ tráo ngoại tình trước mặt tôi. Anh coi tôi chỉ như một con rối, để anh bóp méo theo ý muốn của mình. Tôi không thể tiếp tục chịu đựng sự khinh bỉ từ anh nữa. Vì thế, việc tôi vừa nói mới là điều đáng được anh trả lời. Dù sao, dù có diễn biến ra sao, chúng ta từng là vợ chồng, và bây giờ còn có một đứa con chung. Tôi chỉ hy vọng rằng anh sẽ giữ lại một hình ảnh tốt về mình đối với đứa con. Cũng về tôi nữa.”
Hiếu im lặng, lấy tờ đơn ly hôn trên bàn trang điểm, rút ngăn kéo trên cùng, lấy một chiếc bút bi và viết nhanh chóng một dòng chữ.