Người vợ xấu chương 2 | Xấu cũng là cái tội

02/11/2023 Tác giả: Hà Phong 47

Bà Nhàn vẫn giữ sự căm ghét với Hoài từ lúc Hoài từ chối việc “giữ” vàng cưới mà cô không đồng ý. Bà thỉnh thoảng mang vấn đề này ra móc nhiếc con trai. Hiếu cảm thấy bực mình vì bạn bè chế giễu vợ anh về ngoại hình, và về đến nhà anh lại phải đối mặt với sự lau bầu từ bà mẹ:

“Thì chính mẹ xúi con cưới cô ta chứ ai?”

Bà Nhàn tức giận: “Nếu không phải mày về nói với cả nhà xem mặt rồi, thì tôi cũng không nhất thiết phải chịu mày.”

Nghe được như vậy, Hiếu thêm căm cô chú Tân, hàng xóm nhà anh và là họ hàng xa của Hoài. Thấy Hiếu ra trường đã nhiều năm mà không xin được việc theo chuyên môn, Hiếu chỉ đi lang thang với bạn bè, không có việc ổn định. Dù đã cố gắng xin việc ở nhiều nơi, đặt cọc tiền vài trăm triệu nhưng vẫn không có cơ hội. Anh kiếm được ít tiền, không đủ chi phí. Ở nhà, anh chỉ chơi game và đá gà. Hiếu ngỏ ý muốn kết hôn với Hoài vì chú Tân nói cô gái này có cơ to lớn, là con gái duy nhất và có rất nhiều ruộng đất. Hiếu cảm thấy việc lấy Hoài không có gì mất mát, chỉ là cô lớn tuổi hơn anh và cha đã mất sớm, chỉ còn mẹ già.

Hiếu rất hứng thú khi nghĩ đến việc xin việc. Anh có học vấn tốt nhưng không tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp, trong khi bạn bè anh đã có cuộc sống ổn định. Hiếu cảm thấy tức giận khi bị bạn bè chế giễu “Học nhiều vậy mà chỉ ở nhà bám đít bố mẹ”. Hiếu đành quyết định kết hôn với Hoài.

Chú Tân dẫn Hiếu đến nhà Hoài chơi buổi tối. Hiếu ban đầu cảm thấy ngần ngại khi gặp Hoài vì cô không xinh đẹp. Tuy nhiên, sau vài tuần gặp gỡ, Hiếu tỏ tình với Hoài và cô đồng ý. Một tháng sau, Hiếu xin việc và sau đó là đám cưới, một lễ cưới rất đặc biệt, thu hút sự chú ý của cả làng.

Hiếu hoàn toàn thất vọng khi chứng kiến mặt mộc của vợ sau ngày cưới. Trước đây, Hoài và Hiếu chỉ gặp nhau vào buổi tối. Hoài trang điểm kỹ càng nên không thể nhận biết đặc điểm của cô. Khi chung sống, Hiếu mới nhận ra sự thật về nhan sắc của vợ. Hoài không quá xấu, chỉ là Hiếu quá đẹp, khiến hai người trông như đôi đũa lệch.

Hiếu rất thất vọng và thường không ở nhà vào ngày chủ nhật. Mặc dù cả hai đều làm việc tại huyện, Hiếu không bao giờ đưa Hoài đi hoặc đi cùng với cô. Hoài nhận ra sự thái độ của Hiếu ngay sau ngày cưới và cô cảm thấy cô đơn, bị hàng xóm chế giễu, và hạn chế giao tiếp với bên ngoài. Mỗi khi phải ra ngoài, cô che chắn và giấu kỹ. Bà Nhàn không hài lòng với Hoài nhưng không dám đối xử cô một cách khó chịu.

Hoài đang mang thai và do cơn nghén nên cô gầy đi, da nổi mụn, khuôn mặt mệt mỏi, với những dấu hiệu thậm chí là da hốc hác, hai má lõm sâu… thật tình trạng thảm hại. Hiếu càng thêm chán đời và không quan tâm đến Hoài. Cô phải tự lo lắng cho bản thân và đặc biệt là cho đứa con trong bụng.

Sau khi ăn cơm, con Lan bắt đầu chuẩn bị món cá như mẹ nó yêu cầu. Dù bực tức, nhưng nó vẫn phải làm theo lời mẹ. Làm xong món cá, nó gọi Hoài: “Mẹ, món cá đã xong. Chị muốn nấu gì xuống nữa không?”
“Bé Lan! Đừng nói trống không như vậy!” Bà Nhàn ngồi trên ghế quát con gái.
“Được rồi! Cảm ơn chị.”
Hoài đi xuống nhà bếp để chuẩn bị cá để ngày mai nấu cháo.

Con Lan vẫn làu bàu: “Nếu sinh ra con trai còn đỡ, nhưng nếu giống mẹ, không tiền tệ nào bù đắp nổi.”
“Con nói ngông không hết à? Từ lúc nào mà con nói xấu cháu mình thế?” “Con chỉ nói sự thật thôi. Bà coi con có nói sai không.”

Hai mẹ con cãi nhau, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi vào trong sân, có lẽ là ông Tôn. Ông bận rộn với công việc trong thời gian bầu cử nên suốt ngày đi đi về về. Hôm nay, khi chỉ còn hai mẹ con bà Nhàn và Hoài ở nhà, ông hỏi: “Hiếu đâu rồi? Không về ăn cơm sao?”
Bà Nhàn tỏ ra khó chịu: “Nó có ăn rồi, nó vừa đi ra ngoài có việc.”
Ông Tôn lườm bà Nhàn: “Mày hết chiều chuộng nó thế này, rồi nó hư rồi mày biết đâu.”
Bà Nhàn cười xoa: “Chú đừng lo, nó sắp có con rồi. Vẫn còn nhỏ lắm, sao mà sợ hư hỏng.”

Ông Tôn nghe bà Nhàn nói về con cái nên không nói gì nữa, quay về nhà bếp. Bà Nhàn gọi con Lan nhanh: “Nhanh vào bếp dọn cơm cho bố mày!”
Con Lan thấy bố về, ngồi im lặng sợ đến mức không dám mở miệng. Nhưng bên trong nó vẫn giận dữ vì thấy ông Tôn dường như quan tâm Hoài hơn cả con gái là mình. Nhưng nó chỉ giữ hận thù trong lòng, không dám phàn nàn trước mặt ông. Khi mẹ bảo nó vào bếp dọn cơm, nó càng thêm tức giận: “Thương con dâu lắm, sao mà không để nó dọn cơm để ăn!”

“Tui chỉ nói vậy cho vui miệng thôi, nhưng nó cũng sợ bố nghe lắm. Lần trước tui cự cãi chị dâu trước mặt ông Tôn, ông lấy ống điếu đánh tui một cái. Nếu không có chị Hoài ngăn lại, chắc tui đã bị gãy tay rồi. Nghĩ đến giờ đó tui còn sợ lắm. Nhưng từ vụ đó, tui cũng găm thù Hoài mãi đến giờ.”

Mãi tới 10 giờ tối, Hiếu mới quay về nhà. Thực ra, bà Nhàn gọi điện hỏi ông Tôn đã hỏi Hiếu đi đâu, vì thế Hiếu mới vội về nhà sớm. Nếu không có lẽ anh ấy sẽ về muộn hơn nữa.

Ông Nhàn đang ngồi uống nước ở phòng khách. Nghe thấy tiếng xe máy đỗ ngoài sân, ông nhìn ra với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Bố ạ!”
“Ừm! Mày đi đâu mà mới về giờ? Vợ mày đang mang thai như thế này mà mày bỏ về muộn thế này sao?”

Hiếu trừng mắt ngạc nhiên khi nghe tin Hoài mang thai: “Cô ấy mang thai sao?”

Ông Tôn trở nên tức giận: “Làm sao vậy? Vợ mày mang thai mà mày cũng ngạc nhiên đến vậy hả? Mày không biết vợ mang thai à? Căn nhà này, có phải là nhà mày không? Mày có phải là chồng không?”

Hiếu trở nên xanh mặt khi ông Tôn tức giận. Anh ta cảm thấy lo lắng, nói lắp bắp: “Tại… tại cô ấy không nói.”

“Nếu không nói, mày cũng phải để ý, tìm hiểu xem cô ấy thế nào chứ? Vợ mày không phải là hàng xóm mà mày không quan tâm đến cô ấy.”

Bà Nhàn thấy chồng mình đang giận dữ với con trai nên xen vào: “Thôi mà ông. Đừng trách móc con vô lí như vậy. Họ làm việc cả ngày, tối mới có thời gian gặp nhau. Không có thời gian để tỉ mỉ đến như vậy. Tôi là người phụ nữ mà còn không nhận ra con mình, còn hiểu gì đâu là đàn ông là thằng Hiếu. Nó làm sao biết chuyện mang thai?”

“Bà có thể im lặng không? Để tôi dạy con không? Đừng nói những điều làm con buồn rầu.” Ông Tôn quay sang quát bà Nhàn.

Bà Nhàn rồi im lặng, lặng lẽ lấy điều khiển từ xa để mở âm thanh của chương trình cải lương mà không quan tâm đến cuộc trò chuyện của cha con.

Hiếu vừa bị mắng, liền hứa rằng: “Vâng! Con hiểu rồi. Lần sau con sẽ quan tâm hơn đến cô ấy. Cho con đi hỏi xem cô ấy thế nào, được không bố!”

Hiếu dùng lí do này để trốn đi, không muốn đối mặt với cha mình.

Hoài đang nằm trên giường đọc sách. Khi thấy chồng về, cô đặt sách xuống giường, ngồi dậy và hỏi: “Anh về sớm thế?”

“Không phải anh bị ông già trách hả?” Hiếu hậm hực nhìn Hoài, sau đó nhìn xuống bụng vợ: “Có chuyện gì? Vợ mang thai mà không nói cho tôi. Nói trễ là ông già chửi không kịp.”

“Em sắp nói cho anh biết rồi. Nhưng thấy anh đi suốt cả ngày. Đến tối thì về muộn, có khi lại còn bận. Em chưa kịp nói.”

“Em thật là lý trí.” Hiếu khinh thường nói: “Vậy đã bao lâu rồi? Con trai hay con gái?”

“Đã được ba tháng rồi anh ạ. Em đi siêu âm mà chưa biết con trai hay con gái. Có lẽ phải đợi đến bốn tháng.”

“Được rồi. Bao giờ có kỳ siêu âm thì báo tôi chở đi.”

“Vâng, em biết rồi.”

Hiếu lấy đồ lót trong tủ, sau đó đi tắm.

Hoài cảm thấy hạnh phúc vì thấy sự quan tâm từ chồng. Kể từ ngày kết hôn, Hiếu chưa bao giờ hỏi cô một câu. Hai vợ chồng chỉ trò chuyện với nhau vài câu mỗi ngày. Đôi khi, họ không nói một từ. Hiếu về nhà thấy vợ vẫn lặng lẽ, nhưng mỗi khi cô hỏi thăm là anh ta trở nên cáu kỉnh và cáu gắt. Hoài hiểu điều đó, vì vậy cô cũng giảm thiểu việc trò chuyện với chồng. Nhưng bỗng nhiên hôm nay, Hiếu lại tỏ ra quan tâm đến cô, thậm chí tự đề xuất việc đưa cô đi khám thai. Có lẽ đứa con sắp tới sẽ giúp tình cảm của họ được cải thiện? Hoài từng đọc từ đâu đó về việc nhà tâm lý nói về điều này. Khi một cặp vợ chồng có con, tự nhiên sẽ hình thành một sợi dây kết nối giữa bố và mẹ. Hoài cúi xuống, vỗ vỗ nhẹ bụng còn chưa lớn của mình, trong lòng rạo rực hy vọng.

Bài viết liên quan