Người vợ xấu chương 22 | Quả báo cho kẻ phản bội
Trong giai đoạn cuối thai kỳ, Thanh cảm thấy mình trở nên nặng nề, tinh thần căng thẳng, và dễ cáu kỉnh. Cô ta ít vận động và chỉ ăn, ngủ, rồi sau đó là xem phim. Mỗi khi cảm thấy như vậy, cô ta thường xả tiền mua sắm bất cứ thứ gì cô thích, và Hiếu lại phải cung ứng tiền cho Thanh.
Hiếu cũng trở nên mệt mỏi và xuống sắc, không còn chăm chút bản thân như trước. Thường xuyên bỏ công việc để đến nơi Thanh ở, như ngày hôm nay, chỉ mới 4 giờ chiều, Thanh đã nhắn tin gọi Hiếu lên vì có việc gấp. Hiếu thấy tin nhắn của Thanh nhưng không trả lời. Thanh chờ một lúc, không nhận được phản hồi, liền gọi điện.
Sau khi Thanh hỏi tại sao Hiếu không trả lời tin nhắn, Hiếu trả lời không mấy hài lòng. Thanh tức tốc yêu cầu Hiếu lên vì có chuyện gấp. Sau đó, Thanh tắt điện thoại mà không chào hỏi. Hành động này là thói quen của Thanh, điều mà Hiếu đã quen thuộc. Hiếu bắt đầu tự nhìn nhận lại bản thân và thấy mình giống Thanh, thô lỗ, thiếu ý thức với những người xung quanh.
Hiếu thất vọng về chính mình và chạy xe vào thành phố, 10 cây số cách nơi làm việc. Căn hộ Thanh thuê là của một người quen đã đi du lịch nên cô ta tạm thời cho thuê. Nhà rất rộng rãi và khang trang. Thanh thường thuê người dọn dẹp do cô không tự làm được. Cô thường gọi người đến làm sạch một lần mỗi tuần và thường gọi đồ ăn qua shipper.
Khi Hiếu đến, Thanh đang trên điện thoại và chẳng quan tâm tới việc anh đã đến. Hiếu hỏi xem Thanh đã ăn chưa nhưng cô trả lời không cần ăn cho đã, chỉ chờ Hiếu tới rồi sẽ cùng nhau đi ăn. Sau đó, Thanh lục lại điện thoại và thấy mình hạnh diện với việc nhận được nhiều lời khen về bức ảnh selfie.
Tính cách cô ta khiến Hiếu thất vọng và cảm thấy thất vọng với chính bản thân mình. Sau đó, Thanh nói với Hiếu về việc sắp sinh đứa con nhưng không có ai ở bên cạnh cô. Cô cảm thấy cần đến bệnh viện để chăm sóc đặc biệt, nhưng việc này đang gây rắc rối với mẹ và anh Hiếu. Thanh muốn Hiếu đưa cô đến bệnh viện để chăm sóc và chờ đợi ngày sinh.
Hiếu không trả lời Thanh. Việc đưa cô vào bệnh viện để chăm sóc đặc biệt sẽ tốn kém một khoản không nhỏ. Hiếu gặp khó khăn và lưỡng lự.
“Sao anh im lặng thế?” Thanh hỏi.
“Ồ…Thì…Còn gần một tháng nữa mới sinh. Em nên nằm ở nhà chờ đợi. Vợ anh trước cũng chẳng sao khi chờ đến lúc cần vào bệnh viện,” Hiếu trả lời.
“Anh nghĩ gì vậy? Tôi ở đây một mình. Anh chờ tôi gặp sự cố mới vào viện à? Anh muốn tôi và con tôi phải chết mà anh mới cảm thấy thuận tiện hả?” Thanh tức giận, chỉ trích Hiếu.
Hiếu cố gắng giải thích nhưng Thanh không chịu nghe, đuổi anh ta ra khỏi nhà mặc dù ngôi nhà là Hiếu thuê cho Thanh ở. Cô hiểu rằng đó chỉ là dọa chứ không thực sự đuổi Hiếu đi.
Hiếu thử thách Thanh với ý kiến rằng anh không thể ngay lập tức làm được như ý cô.
Thanh không chịu và kết thúc bằng lời chỉ trích nặng nề về Hiếu, cho rằng anh đã làm tổn thương cô rồi, và không xứng đáng làm cha của con mình. Thanh ngồi khóc lóc.
Hiếu, lo sợ với việc Thanh có thể trải qua một sự việc tồi tệ, cố gắng an ủi Thanh, nhưng đề nghị cô đợi vài ngày để anh có thời gian sắp xếp.
Sau đó, Thanh hỏi về tài sản gia đình Hiếu, thể hiện sự phẫn nộ với việc Hiếu không có lượng tài sản nhiều như đã nghe thấy từ lời đồn. Thanh kết luận rằng Hiếu đã “ngu” khi không được bồi thường tài sản từ cuộc hôn nhân trước.
Thanh thấy vẻ thất vọng trên gương mặt khi nghĩ về vấn đề tài chính và sự chia sẻ tài sản trong gia đình Hoài. Thanh nghĩ rằng việc Hiếu lấy vợ xấu để thu hút sự chú ý và được chia sẻ nhiều tài sản, đặc biệt là ruộng đất nhà Hoài, đã trở nên phổ biến trong làng. Việc lấy một cô gái xấu nhưng giàu có trong xã hội là điều hết sức bình thường.
Khi Thanh nhắc đến vợ của Hiếu một cách khinh bỉ, Hiếu cảm thấy khó chịu và trở nên không quan tâm đến Thanh. Anh ta không muốn nghe những lời sỉ nhục về Hoài từ Thanh.
Thanh, để dỗ dành Hiếu, cảm thấy rằng việc cô có thể nóng tính, đặc biệt khi mang thai, có thể khiến cô phát ngôn thô lỗ. Thanh yêu cầu Hiếu hỏi về tài chính gia đình mình để chuẩn bị cho việc nhập viện.
Hiếu không biết phải làm gì khi Thanh sắp sinh con. Anh tự suy nghĩ liệu ngày đó có phải là ngày vui hay ngày đen tối.
Hiếu nhận ra việc quan trọng cần tiền nên anh buộc phải bán vàng để đáp ứng nhu cầu tài chính của Thanh. Tuy nhiên, số tiền thu được cũng không đủ với tốc độ tiêu tiền không kiểm soát của cô.
Trong thời gian Thanh ở bệnh viện, dù có được sự chăm sóc đặc biệt, cô vẫn tiếp tục thói quen mua sắm. Cô thậm chí mua hàng và yêu cầu Hiếu đến nhận hàng tại cơ quan anh, đồng thời bắt anh phải trả tiền.
Khi Thai nhi chuẩn bị đến thời điểm sinh, Bác sĩ thông báo rằng cần phải chuẩn bị một khoản tiền lớn hơn. Việc đẻ mổ và các chi phí phòng bệnh cũng đòi hỏi một số tiền đáng kể. Thanh dự định sẽ phải chi trả ít nhất vài chục triệu đồng.
Tiền Hiếu đã cạn kiệt, và việc vay mượn cũng trở nên khó khăn. Anh đã mặt dày hỏi qua nhiều người bạn từ cùng cơ quan, người học, đến người trong làng, nhưng ai cũng từ chối với lý do không có tiền hoặc đã có việc. Hiếu nhận ra rằng họ không muốn liên lụy đến mình, nhưng anh cũng không thể ép buộc họ. Tin đồn về việc Hiếu nợ nần đã lan truyền rộng khắp, xuất phát từ những người bạn thân thiết nhất của anh.