Người vợ xấu chương 27 | Lời gửi gắm của mẹ

04/11/2023 Tác giả: Hà Phong 370

Nam đưa Hoài đến thành phố để mua sắm một số đồ. Bước vào mùa thu, thời tiết ở miền Bắc đã trở lạnh. Hoài mặc chiếc váy voan mỏng kèm một chiếc áo len dài tay nhẹ. Dù từ sáng đã nóng nực, nhưng chiều đến lại trở lạnh bất ngờ.

Xe ô tô của Nam đỗ trước cửa hàng quần áo thời trang. Nam bước xuống trước và mở cửa cho Hoài. Anh ôm vai Hoài khi họ bước vào cửa, như thể anh lo ngại cơn gió nhẹ có thể làm người yêu anh cảm thấy lạnh. Tuy thực tế không hẳn như Nam nghĩ. Hoài ngẩng đầu nhìn anh rồi lại nhìn xung quanh, sau đó cô đưa tay kéo tay của Nam ra. Nhưng Nam ôm chặt vai cô và mỉm cười.

Nhân viên cửa hàng tò mò nhìn đôi tình nhân, làm đỏ mặt Hoài. Cô ngượng ngùng rời xa Nam. Một nhân viên quan tâm tiếp cận hỏi: “Anh chị cần mua gì ạ?”

“Anh muốn mua một số kiểu áo khoác nhẹ, áo mùa thu dành cho phụ nữ ạ.”

“Dạ! Mời anh chị sang bên này ạ! Cửa hàng mới về nhiều mẫu mã đẹp lắm ạ!”

Cô nhân viên tư vấn và dẫn họ đến một cửa hàng quần áo cao cấp. Hoài cảm thấy choáng ngợp trước sự sang trọng của cửa hàng này. Trước đây, cô chỉ mua sắm ở các cửa hàng bình thường. Cảm giác tự ti khiến cô không dám bước vào những nơi quá sang trọng. Mặc dù không thiếu tiền bạc, nhưng bản tính đơn giản và sợ ánh mắt người khác nhìn soi mói khiến cô cảm thấy khó chịu. Hoài cũng sợ những bộ đồ đắt tiền không phản ánh được con người của mình. Hoài đứng ngây ngất trước bộ máy ôm sát manocanh màu xám nâu đất, mà cô chưa từng ướm thử. Mặc dù cô thích ngắm nhìn những cô gái diện đồ body như vậy.

Nam thấy ánh mắt ngơ ngẩn của người yêu và yêu cầu nhân viên lấy bộ váy để Hoài thử. Cô nhân viên nhanh chóng đưa ra một chiếc váy tương tự và khuyên Hoài thử. Hoài cảm thấy một chút bất an. Cô chưa từng mặc kiểu váy này, nên không tự tin lắm.

Nam xoa xoa lưng Hoài, như thể anh hiểu được sự bất an trong tâm trí người yêu: “Đi đi em!”

Sự động viên từ Nam khiến Hoài tự tin hơn. Cô đưa chiếc váy vào phòng thử đồ. Hoài nhìn thấy mình trong gương, vóc dáng khác biệt so với ngày thường, và bắt đầu khóc. Cô thấy mình cũng xinh đẹp không kém gì mấy cô gái trên phố. Rốt cuộc, cô từ lâu đã giấu bản thân mình trong cái vỏ ốc tù túng kia.

Sau khi lâu, Hoài bước ra khỏi phòng thử đồ, Nam hơi lo lắng. Anh gõ cửa phòng: “Hoài ơi! Em không sao chứ?”

Cửa từ từ mở ra, mắt Hoài đầy lệ. Nam sững sờ trước vẻ đẹp của người yêu, rồi cười: “Rất đẹp! Rất hợp với em!”

Hai nhân viên cửa hàng nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cảnh tượng ấy cũng khiến họ cảm thấy xúc động.

Nam đưa Hoài đi chọn thêm ba bốn bộ quần áo, bao gồm cả áo cho bà Hân và cậu bé Tít. Gần 7 giờ tối, Nam và Hoài mới quay về nhà sau khi bà Hân đã chuẩn bị cơm từ lâu. Tít đang tự chơi một mình. Mặc dù Hoài đã báo trước, nhưng bà Hân vẫn lo lắng.

Khi nghe tiếng xe ô tô trước cửa, bà Hân lao ra mở cửa: “Về muộn thế này làm sao? Cơm canh nguội rồi.” Bà Hân càu nhằn.

“Con đã báo trước cho mẹ rồi mà. Chúng con có việc phải làm.”

Hoài cười rồi leo lên xe phụ Nam, cầm ba bốn túi đồ đi vào nhà. “Lại mua cái gì nữa thế?” bà Hân nghiêm túc cầm hai túi của con gái và đi vào nhà.

Bà Hân yêu cầu hai người rửa tay, sau đó cùng nhau ăn cơm. Ăn xong, Nam và Hoài dọn dẹp như mọi khi. Vì ăn muộn, bà Hân quyết định cho Tít đi ngủ sớm. Nam và Hoài quyết định trò chuyện với bà Hân.

Hai người ngồi đối diện bà Hân. Nam nắm lấy tay Hoài và cúi đầu trước bà Hân: “Cháu xin phép bác từ nay sẽ chăm sóc mẹ con Hoài. Cháu rất mong bác sẽ đồng ý.”

Bà Hân nhìn con gái. Hoài ngượng ngùng cũng cúi đầu, không dám nhìn mẹ.

“Cả hai con đã trưởng thành. Bác luôn tôn trọng quyết định của các con. Bác tin rằng cả hai đã suy nghĩ rất chín chắn rồi mới đưa ra quyết định ngày hôm nay. Bác đồng ý.”

Bà Hân gật đầu và mỉm cười. Bà đã biết chuyện này từ lâu rồi, chỉ đợi ngày họ thưa chuyện ra miệng thôi.

“Mẹ! Con cảm ơn mẹ đã hiểu cho chúng con! Từ nay con xin phép gọi mẹ là mẹ! Bố mẹ con đã định cư ở nước ngoài. Ở Việt Nam, chỉ còn mình con. Con xin được gọi mẹ là mẹ. Con cảm ơn mẹ rất nhiều ạ.”

“Được! Được! Mẹ đồng ý!” Mắt bà Hân ướt đẫm.

Hoài quay đi che giấu giọt nước mắt. Bà Hân nắm lấy tay hai người: “Mẹ mong hai đứa lúc nào cũng yêu thương nhau như bây giờ.”

“Con hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho mẹ và con Hoài! Xin mẹ hãy yên tâm!”

Nam ôm chặt vai Hoài. Bà Hân lúc nào cũng chú ý đến cách anh quan tâm và chu đáo với con gái. Bà biết Nam yêu Hoài thật lòng. Nếu không, anh chẳng thể quan tâm đến từng chi tiết như thế. Với bà Hân, Hoài xinh đẹp, mặc dù đã có cuộc hôn nhân không như ý và có con riêng. Nam đẹp trai, tài năng, có tài chính, một người đàn ông hoàn hảo không thiếu những cô gái sẵn lòng để anh chăm sóc. Nhưng anh chọn ở bên Hoài. Bà Hân không thể nghĩ ra lý do gì để từ chối một chàng rể tốt như vậy.

Bà Hân đưa Hoài đi tắm, thực ra là để bà có thời gian riêng trò chuyện với Nam. Hoài đã rời khỏi phòng tắm. Bà Hân liền nói với Nam: “Mẹ biết, con đối với Hoài là tình cảm chân thành. Hai đứa là bạn từ nhỏ, chắc đã hiểu hết nhau rồi. Hoài ở nhà mẹ thiệt thòi đủ rồi. Mẹ đã sai lầm khi cố khuyên nó lấy chồng. Một người mà nó chẳng yêu và cũng không được yêu thương. Hoài ở nhà chồng đã chịu bao tủi nhục, đau đớn nhưng chưa từng phàn nàn với mẹ. Mẹ biết nó giấu tất cả vì sợ mẹ buồn. Con bé nó như vậy, từ nhỏ đã luôn nhận phần thua thiệt. Mẹ biết nó phải chịu nhiều đau đớn mới phải rời nhà đi đến đây. Mẹ chỉ mong nó thoát khỏi mà về với mẹ. Mẹ con bà cháu ở với nhau cho yên ổn. Mẹ chưa từng nghĩ nó sẽ tìm được hạnh phúc lần nữa, mặc dù trong lòng mẹ luôn mong như vậy. Nhưng rồi con xuất hiện. Con giống như một vị thần đã làm thay đổi cuộc đời nó. Từ khi gặp con, nó đã thay đổi hoàn toàn. Mẹ nhận ra sự thay đổi rõ ràng từ con gái mẹ. Ơn trời, con bé cũng xinh xắn lên. Nó không còn tự ti như trước. Nó cười nhiều hơn, trở nên quyến rũ hơn, tự tin hơn. Những buổi con đưa nó đi chơi, mẹ mừng phát khóc. Con biết không, cả thời thanh xuân của nó chưa từng có đứa con trai nào chở nó đi chơi. Có lúc mẹ cảm thấy bất lực vì không thể giúp được con gái mình. Nhưng con đã làm được. Mẹ cảm ơn con rất nhiều. Mẹ mong con sẽ yêu thương nó không chỉ vì tình cảm thông thường mà còn vì nó. Nó rất tốt, rất thông cảm. Đời người phụ nữ giống như một bông hoa. Gặp được người biết chăm sóc, vun vén sẽ nở ra hoa đẹp. Nếu không, cuộc đời sẽ lụi tàn. Mẹ tin con biết chăm sóc từng chi tiết nhỏ. Mẹ tin con có mắt đánh giá con gái mẹ. Mẹ cũng tin cuộc đời nó sẽ không mắc sai lầm lần nữa.”

Nam nghe những lời từ tâm can của bà Hân, trái tim anh cảm thấy thắt lại. Anh thấy thương Hoài quá! Hoài chưa từng kể với anh về những chuyện xưa kia của mình. Cô cũng không nói với chồng. Anh biết Hoài còn giấu anh chuyện gì đó, nhưng vì là bí mật của riêng cô nên anh không muốn hỏi. Hoài đã chịu đựng những gì, mẹ cô cũng không thể nói ra, chắc cô ấy đau đớn lắm!”

“Mẹ! Xin mẹ hãy tin con! Con yêu Hoài, con cũng thương cô ấy vì tất cả những gì thuộc về cô ấy! Xin mẹ tin chúng con! Chúng con sẽ hạnh phúc mẹ ạ!”

“Ừm! Mẹ tin! Mẹ tin con và tin cả con gái của mẹ nữa.”

Bà Hân sụt sùi.

Hoài bước ra thấy hai người, mắt ai cũng đỏ hoe liền hỏi: “Hai người làm sao vậy?”

“À! Không sao! Thôi để mẹ vào ngủ với cháu không thì nó lại giật mình vì không có người bên cạnh.”

“Vâng! Mẹ vào với cháu đi ạ!” Nam đứng dậy để bà Hân đi qua.

“Thôi cũng muộn rồi! Anh về đi còn tắm rửa!” Hoài hối Nam.

“Từ mai anh mang mấy bộ quần áo sang tắm rửa luôn ở đây.”

“Hả? Anh dở à?”

“Dở cái gì? Anh thưa chuyện với mẹ rồi còn gì?”

“Thưa thì thưa, nhưng chúng ta chưa là gì cả.”

Hai người bàn cãi về việc anh mang đồ sang nhà Hoài. Hoài quan ngại việc hàng xóm sẽ nghe đồn. Nam không quan tâm, khẳng định sẽ mang đồ đến. Hoài cảm thấy lo lắng, nhắc nhở Nam về việc người ngoài có thể bàn tán. Nam bảo rằng ai hỏi thì Hoài cứ nói, và do việc anh thường xuyên đến nhà cô làm người ta đã biết rồi.

Hoài nhấc mũi mẫu mực và nói, “Thôi đi, tôi muốn về rồi.” Nam đứng dậy, vỗ về bụng Hoài và đồng ý về nhà.

Trên đường về, Hoài hỏi Nam về cuộc trò chuyện giữa anh và bà Hân. Nam bí mật nói rằng đó là chuyện riêng tư. Hoài cảm thấy bất ngờ vì không được biết, nhưng Nam giải thích rằng mỗi người đều có bí mật riêng, cả Hoài cũng chưa nói hết với anh.

Nam ôm và hôn lên trán Hoài rồi chia tay, nhắc Hoài ngủ sớm. Hoài chỉ gật đầu, lòng hạnh phúc và ấm áp dù trời đã bắt đầu se lạnh. Thế nhưng, cô vẫn cảm thấy ấm lòng mỗi khi ở bên Nam.

Bài viết liên quan