Người vợ xấu chương 28 | Kỳ đà cản mũi

04/11/2023 Tác giả: Hà Phong 45

Nam mới đến bệnh viện thì ngay lập tức y tá báo có trường hợp cấp cứu: một phụ nữ chảy máu ngoài tử cung. Người nhà đưa bệnh nhân với triệu chứng đau bụng khủng khiếp. Nam vội vàng tiến vào phòng cấp cứu.

Trong phòng mổ, Nam kinh ngạc khi nhận ra bệnh nhân đó chính là người yêu cũ của anh – Luyến. Tình hình của bệnh nhân rất nguy hiểm vì vỡ mạch máu ở bụng. May mắn rằng việc đưa bệnh nhân vào bệnh viện kịp thời, ca mổ diễn ra thành công.

Nam ghé thăm Luyến sau ca mổ. Trong phòng chỉ còn có mẹ và em gái của Luyến. Luyến ngạc nhiên khi biết Nam đã quay trở lại thành phố. Mẹ Luyến buồn bã khi kể lại câu chuyện của cô con gái.

Sau khi chia tay với Nam vài tháng trước, Luyến kết hôn với một giám đốc doanh nghiệp nhỏ, người lớn tuổi hơn cô 10 tuổi, từng có vợ và hai con. Luyến chấp nhận cuộc hôn nhân này vì người chồng giàu có và tương lai sáng lạn. Tuy nhiên, vì không thể sinh con do tắc vòi trứng sau khi phá thai trước đó, Luyến phải chịu đựng cảm giác không có ai ở bên khi bị chồng bỏ rơi trong lúc khó khăn. Người chồng cũng có người tình bên ngoài. Câu chuyện của Luyến khiến Nam thấy xót xa.

Dù Luyến đã bình phục sau một tuần, chồng cô không đến thăm. Luyến cảm thấy tủi hận vì không có sự quan tâm từ người chồng. Cô nghĩ đến Nam và cảm thấy hạnh phúc khi anh đã xuất hiện trong cuộc đời cô. Luyến quyết định tìm đến nhà Nam để biết anh và cảm ơn anh. Tuy nhiên, Luyến lại quên rằng không có số điện thoại của Nam.

Buổi tối, Luyến tới bệnh viện từ sớm để tìm Nam. Anh đến làm việc muộn hơn bình thường. Luyến đã hỏi thông tin phòng làm việc của Nam và chờ đợi. Nam bất ngờ khi thấy Luyến, hỏi cô đến để làm gì, liệu có vấn đề gì với vết mổ không?

Nam chỉnh lại ghế cho Luyến ngồi. Cô quan sát xung quanh phòng làm việc của Nam với vẻ hài lòng.

“Em khỏe chứ? Vết thương từ ca mổ ổn không? Có chuyện gì em cần nói không?” Nam đối diện với Luyến một cách bình thản, không còn cảm xúc nào khi gặp lại người yêu cũ. Sự bình thản của Nam làm Luyến cảm thấy không vui.

“Lúc trước em nghĩ tới việc đến đây cảm ơn anh!”

“Không có gì! Đó là trách nhiệm của anh thôi. Em khỏe là tốt rồi.” Nam biết về cuộc sống gia đình của Luyến từ mẹ cô nên không muốn hỏi nữa. Khi gặp lại Luyến, anh hơi bất ngờ với sự thay đổi lớn của cô. Bản mặt cô giờ trở nên già chát, vẻ ngoài dù có trang điểm cũng không thể che giấu hết vẻ già nua. Luyến chưa qua ba mươi tuổi nhưng trông cô hơn bốn mươi tuổi. Nam suy luận rằng cuộc sống của cô không êm đẹp.

“Vợ anh ở đâu?” Luyến nói chậm rãi.

Lúc đến nhà Nam, Luyến đã tính toán nếu gặp vợ con anh ta sẽ nói như thế nào. Nhưng nhà trống trơn, cô nghĩ rất nhiều. “Lẽ nào vợ con cũng vắng nhà, hoặc họ đã chuyển đi chỗ khác?”

“Anh chưa lập gia đình.” Nam vô tư giải đáp.

Luyến bất ngờ: “Anh… sao anh vẫn chưa lấy ai?”

“Ừm?” Luyến há hốc miệng ngạc nhiên, lòng rộn ràng: “Anh… không phải đã có ai?”

“Cần số điện thoại của anh thì để liên lạc khi cần, dù sao anh là bác sĩ điều trị cho em.” Luyến nói với Nam.

“À, anh quên mất.” Nam đưa chiếc card visit chứa số điện thoại của mình cho Luyến.

Luyến cầm chiếc card trên tay, trong lòng bỗng rực rỡ hy vọng. Tối, cô gọi điện cho Nam. Anh đang ở nhà Hoài nên không nghe máy. Luyến đến nhà anh ta mà không gặp anh. Anh đi đâu thế? Luyến đã tìm hiểu, Nam không có ca trực hôm nay. Anh không về nhà trong hai ngày qua, vậy anh đi đâu? liệu anh có đang đi với ai ở khách sạn? Nhưng Nam không phải là người như vậy, Luyến hiểu rõ anh ta.

Cô lo lắng vì thấy Nam không quay về nhà từ khi gặp anh và đề cập đến chuyện này với vợ mà chồng cô cũng không thèm quan tâm. Luyến quên mất mình đã có chồng, và anh ta cũng không quan tâm đến cô. Luyến lo lắng rằng anh có tình nhân bên ngoài.

Khi ấy, Luyến là một người thứ ba can dự vào gia đình, cô hiểu rõ điều đó. Cô đang là kế toán tại công ty của anh. Sau khi kết hôn vài năm, cô nghỉ việc để tập trung vào việc chăm sóc gia đình. Tuy nhiên, sự nghiệp cao quý của người phụ nữ đó không được hoàn thành, anh ta lại có lý do để ra ngoài một lần nữa.

Trước đây, Luyến thường trút giận chồng và người tình cả đêm. Nhưng bây giờ đã khác, cô không còn thời gian để nghĩ đến họ nữa. Trong đầu cô bây giờ chỉ có hình ảnh của Nam, mối tình xưa của cô. Nam đã quay trở lại thành phố, trở thành bác sĩ tại một bệnh viện tư lớn nhất thành phố này. Nam vẫn chưa lập gia đình. Điều này tạo cơ hội lớn cho Luyến. Cô không thể bỏ qua cơ hội này một lần nữa.

Luyến gọi điện thoại liên tục cho Nam nhưng anh không nghe máy. Cô nhắn tin: “Em đau bụng, không biết làm sao. Đau lắm, anh ạ. Có lẽ do vết mổ.” Nhưng đến tối vẫn không có phản hồi từ Nam. Luyến cả đêm không ngủ được.

Sáng hôm sau, Luyến lại đến bệnh viện nơi Nam làm việc. Nam đã đến, anh đã phải làm việc từ sớm vì ca mổ khó khăn qua đêm. Anh vẫn đang nghỉ ngơi sau ca mổ thì Luyến đến.

Luyến nhắc lại tin nhắn tối hôm qua, Nam mới mở điện thoại ra đọc. “À! Em đó à. Anh không lưu số điện thoại của em nên không nhận ra là em.”

Câu nói vô tâm của Nam khiến Luyến chạnh lòng. Cô đã gọi cho anh rồi mà anh lại không lưu số điện thoại của cô. Luyến giận dỗi nhìn Nam.

Nam vẫn vô tư, không để ý đến thái độ khó chịu của Luyến.

“Anh kiểm tra xem vết mổ thế nào.”

Nam kêu Luyến vén áo lên để kiểm tra. Cô ngượng ngùng vén áo lên. Cô cố tình vén cao hơn một chút.

Nam kiểm tra xong và nói: “Không vấn đề gì đâu. Nó chỉ ngứa ngáy chút, có lẽ do em ăn thức ăn gây dị ứng với vết mổ. Hạn chế ăn hải sản và gạo nếp… Có lẽ anh đã nhắc em rồi phải không?”

“Vâng… Có thể vậy. Em lỡ ăn tôm hôm qua. Chắc vì thế nó ngứa ngáy khó chịu.”

Luyến đang nói chuyện thì điện thoại Nam reo lên.

“Xin lỗi em! Anh phải điện thoại chút!”

Nam lịch sự rời khỏi để nghe điện thoại. Luyến không rời đi để anh có không gian riêng tư. Dĩ nhiên, Nam không thể đuổi Luyến ra khỏi phòng làm việc của anh.

Nam nói chuyện rất vui vẻ, miệng luôn nở nụ cười. Luyến cố nghe xem họ nói gì. Mặc dù không nghe được phía kia nói gì, qua lời nói của Nam, Luyến cảm thấy như là có người phụ nữ khác, có lẽ là người yêu của anh. Giọng nói của Nam rất ngọt ngào, vui vẻ và cười đầy tươi. Họ hẹn hò tối nay, đi chơi ở đâu đó, Luyến không nghe rõ lắm, chỉ nghe qua loa. Nhưng những gì đã nghe đã đủ để làm tim cô đau đớn.

Sau khi hoàn thành cuộc điện thoại, Nam quay trở lại chỗ ngồi của mình. Luyến vẫn ngồi đó và không chịu ra khỏi.

“Anh ra ngoài một chút, có vấn đề gì, em cứ gọi anh ngay,” Nam đề nghị.

Lúc này, Luyến mới lúng túng đứng dậy: “Anh có việc gì cần phải đi à?”

“Ừ, anh cần phải đi ngay một chút.”

Nam nhìn vào chiếc áo khoác trên ghế. Luyến không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải rời khỏi phòng Nam theo anh ta.

Nam chào Luyến trước khi nhanh chóng rời đi ra phía cổng của bệnh viện. Luyến theo sau để theo dõi. Khi đến cổng bệnh viện, Luyến bất ngờ nhìn thấy Nam đang trò chuyện với một cô gái. Cô gái đưa cho Nam một cái hộp, có vẻ như là hộp cơm. Họ trò chuyện vui vẻ, dường như quen thuộc với nhau phải không?

Bài viết liên quan