Người vợ xấu chương 37 | Con của ai?

06/11/2023 Tác giả: Hà Phong 30

“Mẹ ơi! Sao mẹ lại thỏa thuận với cô ta như vậy? Cô ta không phải dạng vừa đâu.” Hiếu đang thắc mắc và cảm thấy tiếc nuối vì quyết định của bà Nhàn lại được đưa ra một cách nhanh chóng.

“Thế mày tưởng tao là dạng vừa à? Cái con này không thể ngày một ngày hai mà đối phó được. Tưởng tiền của bà già này dễ nuốt lắm hả?” Bà Nhàn vẫn đang cảm thấy đau đỡ. Phải bấm bụng đưa cho cô ta một số tiền lớn như vậy bà ta cũng tiếc đứt cả ruột gan lên đấy chứ.

“Trước hết cứ để nó giữ miệng giữ mi tí với ông mầy. Cái mặt nó trơ trễn vậy việc gì nó cũng dám làm. Cái chính là tao muốn biết sự thật con bé nó có phải con mầy không hay là lại đổ vỏ cho nó.”

“Mẹ! Con bé… chắc là con của con đây mẹ ạ.”

“Làm sao mây dám chắc? Nó có cả trăm thằng ấy? Mây tưởng mỗi mầy ăn nằm với nó thôi hả? Tao đã nói trước với mây rồi. Đừng có mà đây dưa với cái loại con gái như thế. Giờ không nghe, ông mầy mà biết được là chết với ông. Chuyện con Hoài ly hôn đang làm ông rầu lắm rồi. Giờ mà biết chuyện này là ông mầy chết với ông. Dûy vào con nào còn đỗi, lại đây dûy vào cái con Thanh đ.ĩ ấy, cả làng đều biết nó như thế nào, ông mà không đánh cho mầy quê chân tao đi đầu xuống đất.”

Bà Nhàn vừa tiếc nuối vừa lo sợ. Bà thừa biết tính chồng như thế nào. Ông mà tục lên là chỉ có thiệt thân.

Hồi nhỏ Hiếu theo bạn bè đi ăn trộm ỏi nhà hàng xóm bị ngã gãy cả tay. Hiếu về nói dối là đi xe gặp ỏ gà bị ngã. Nhưng ngay sau đó, hàng xóm sang mắng ông bà không biết dạy con để con đi ăn trộm nhà người khác. Ông Tôn điên máu đánh gãy luôn tay Hiếu xong mang đi bó bọt luôn thễ. Đỗt đót đó, bà Nhàn và đâm con sợ xanh mắt có dám ho hè gì đâu.

Hiếu quen được mẹ bảo bọc, chuyện gì cũng lấm láp cho nên không có khả năng phán đoán lo chuyện. Lần này cũng vậy. Một phần sộ bộ cha biết chuyện nên dù còn tiếc nuôi của nhưng cũng không dám xoạn mẹ nữa, để mẹ đánh định liệu cho.

“Mẹ định làm gì?”

“Mây cứ ngồi ím đó. Đừng có mà ho hè gì là được.”

Bà Nhàn căng thẳng, tay vẫn còn rún lên vì giễn.

“Ai như bà Thanh vậy mẹ?”

Con Lan đi học về đến ngã thấy Thanh đi xe máy vụt qua từ cổng nhà mình liền hỏi.

“Thì nó đó chứ ai.”

“Hả? Bà đến nhà mình làm gì?”

“Hỏi anh mầy đếy!” bà Nhàn bục bọ̈i nhìn về phương Hiếu.

“Tự dưng mấy tháng nay mất hút giờ lại quay về nhà mình. Nghe đâu bả mới đẻ hay sao ấy? Bà Mai cũng theo bả lên thành phố nuôi đẻ. Hình như vớ được thằng cha nào giàu sụ cung phụng cho sưởng lắm.”

Con Lan nghe ngóng được ở đâu liền nói. Bà Nhàn nghe xong thì sáng mắt lên hỏi: “Cái gì? mầy nghe ai nói?”

“Thì con nghe mấy đưa bạn con kẻ là bà Mai khỏe với mấy bà ngoài chợ vậy.”

“Mẹ cha cái con đ.ĩ! Nó vòi tiền của anh mầy chứ ai?”

“Cái gì? ” Con Lan hét lên : ” Anh cho bả tiền làm gì?”

“Thì chu cấp cho cháu mầy.”

“Trời! Biết có phải là con anh không? Bà đó mà cặp với nhiều người lắm.”

“Thì đấy! chả ai ngu như anh mầy.”

Bà Nhàn nhìn con trai và nói nhỏ với con gái: “Mày cứ đi hỏi các bạn của mày về Thanh. Có thông tin gì thì báo cho mẹ. Còn lại, để mẹ lo. Lần này, tao phải làm sạch chuyện này, không phải vì nó, gia đình anh mày sẽ tan nát như vậy.”

Bà Nhàn nghiến răng ken két.

“Vâng!”

“Nhớ không được nói với ai về chuyện của anh mày. Đặc biệt là với bố, nhớ chưa?”

“Vâng! Con biết rồi.”

Sau khi nhận được hai trăm triệu từ bà Nhàn, Thanh rất vui mừng. Cô ấy nghĩ rằng sau khi trả nốt số tiền còn lại, gia đình của Hiếu sẽ không còn quan tâm đến cô nữa. Thanh biết rõ rằng gia đình của mẹ con chỉ sợ phải đối diện với ông Tôn, vì vậy mới đồng ý thỏa thuận với cô ta một cách nhanh chóng. Lấy tiền từ Hiếu thì không khó, nhưng không ngờ việc lấy tiền từ bà Nhàn cũng dễ như vậy. Một vài lời đe dọa, bà ta đã sợ đến phải đi vệ sinh. Đúng là mẹ con một giòn, hèn nhát và đáng thương như nhau.

Thanh tự tin rằng mọi chuyện đã được giải quyết. Cô thông báo với người tình khác của mình, Lãm, rằng cô đã sinh con cho anh ta và chuyển đến một nơi sống mới.

Lãm là một quan chức nhà nước, anh ấy chỉ làm việc lén lút vì ham muốn mới mẻ, không muốn có bất kỳ liên quan nào với Thanh. Tuy nhiên, Thanh khẳng định rằng đứa con là của anh ta. Cô sẵn sàng để kiểm tra ADN để chứng minh điều này. Nếu anh ta không chịu nhận, cô sẽ gặp vợ và con anh ta để làm sáng tỏ sự thật.

Ngôi nhà mà Thanh thuê nằm giữa trung tâm thành phố, cách xa ngôi nhà của Hiếu mà cô thuê 10 cây số. Mặc dù không lớn như ngôi nhà trước, nhưng tiện nghi hơn nhiều, giá thuê cũng cao hơn, và nằm trong trung tâm thành phố nên mọi hoạt động mua sắm hay đi lại đều thuận tiện hơn. Thanh muốn Hiếu không thể tìm ra mẹ con cô nên chủ định tìm một nơi xa như vậy.

Thanh thông báo với mẹ rằng người đàn ông của đứa trẻ đã đến. Anh ta muốn mẹ và con cháu cô chuyển đến nơi mới ở. Bà Mai hồ hởi vì sắp có thêm thành viên trong gia đình.

Việc được ở trong ngôi nhà tiện nghi hơn rất nhiều, có máy lạnh, máy giặt, máy hút bụi… Bà Mai thoải mái hơn. Thanh nói với mẹ rằng trưa nay, người yêu tương lai sẽ đến. Bà Mai vui vẻ đi chợ từ sớm để chuẩn bị đồ ăn ngon để đón khách.

11 giờ trưa, có tiếng chuông cửa reo. Bà Mai vội cất tạp dề, sửa lại đầu tóc rồi chạy ra mở cổng.

Một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, đầu hói, ăn mặc sang trọng đứng trước cổng:

“Anh là…?”

“Tôi là Lãm, bạn Thanh. Đây có phải nhà của cô Thanh không?” Lãm cất chiếc kính râm khỏi mắt nhìn rõ. Anh ta nghĩ bà già kia là người ở.

“Ồ! Cháu vào nhà đi! Thanh đang chờ từ lâu rồi.”

Bà Mai hơi bối rối nhưng cũng kịp mời anh vào nhà.

Lãm hơi không hài lòng vì người đã đoán nhầm như vậy với anh ta. Nhưng anh ta cũng không chấp nhặt, vội vã nhìn xung quanh rồi đẩy xe máy vào sân.

“Thanh ơi! Có khách đến chơi!” Bà Mai gọi con, giọng mừng rỡ.

Thanh biết chắc đó là Lãm, nhưng cô không bộc lộ bất kỳ sự kinh ngạc nào. Cô đặt điện thoại xuống và ôm đứa bé ra ngoài.

“Anh đã đến rồi à?”

Lãm đi vội đến gần và nhìn con bé. Anh ta bất ngờ vì gương mặt con giống anh đến 70%, đặc biệt là đôi mắt và đôi lông mày rậm.

Lãm: “Con bé… được bao lâu rồi?”

Thanh: “Sáu tháng rồi.”

Lãm: “Sao em không báo cho tôi?”

Thanh: “Chuyện này để sau đi.”

Lãm ở lại chơi với con một lúc, sau đó đưa Thanh một khoản tiền gọi là chu cấp nuôi con trước. Anh hứa sẽ thăm con thường xuyên hơn và chu cấp đầy đủ cho mẹ con Thanh.

Sau khi gặp mặt chính thức với bà Mai, Lãm hào phóng biếu bà một số tiền khi biết bà là mẹ Thanh. Bà Mai vui vẻ. Dù đã có tuổi, nhưng anh giàu có và có địa vị. Có con rể như vậy thật tuyệt vời. Cả Thanh và Lãm đều giấu chuyện anh ta đã có gia đình.

Lãm thường ghé qua thăm con vào cuối tuần, hoặc đôi khi đến đột xuất mà không báo trước. Thanh được người tình chu cấp tiền bạc, con lại được bà ngoại chăm sóc, cô không cần phải lo lắng, có thể đi mua sắm thoải mái.

Lãm biết Thanh đi chơi khi anh gọi, do đó anh đến thăm con khi chỉ có bà Mai và con ở nhà. Anh nhanh chóng thăm con, lấy vài sợi tóc của bé bí mật và rồi vội vã chào mẹ vợ đi như không có chuyện gì.

Khi Lãm về nhà, Thanh cũng vừa về. Hai người không gặp nhau. Khi ăn cơm, Thanh nhìn thấy hai cốc nước trên bàn nhưng không biết ai đến nhà.

Thanh: “Ai đến vậy mẹ?”

Bà Mai: “Bố nó chứ ai?”

Thanh: “Bố nó?”

Thanh ngạc nhiên vì sao anh ta không báo trước cho cô. Thanh nghi ngờ. Cô gọi điện cho Lãm để hỏi về chuyện này.

Hơn 12 giờ trưa, Thanh gọi Lãm. Anh không nhấc máy vì sợ vợ nghi ngờ. Cả nhà đang nghỉ ngơi sau bữa cơm. Thanh gọi nhưng Lãm không nghe máy.

Thanh: “Có chuyện gì mà em gọi tôi giờ này?”

Lãm: “Tôi nhớ con nên đến chơi. Cô biết tôi bận nên cơ hội nào rảnh thì tới.”

Thanh: “Được rồi. Tôi chỉ hỏi thôi. Anh nghỉ đi!”

Thanh vẫn cảm thấy nghi ngờ về việc Lãm đến nhà mà không báo trước. Cô biết Lãm không phải người dễ dụ, anh không hề nhu nhược như Hiếu.

Lãm quay lại phòng khách, vợ anh vẫn chưa đi ngủ. Bà vợ nhìn anh qua một lúc nhưng không nghi ngờ gì. Thỉnh thoảng có cuộc gọi như vậy cũng thường xuyên xảy ra.

Lãm ngồi bên bàn, lấy một miếng táo và nhai từ từ. Ông suy ngẫm về đứa bé, nhận ra nó có vẻ giống mình nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Ông lén lút lấy một ít tóc của đứa bé để chuẩn bị kiểm tra AND. Dự kiến kết quả sẽ có vào tuần tới. Ông mong rằng đứa bé không phải là con của mình. Ông không muốn gia đình mình tan nát vì “hậu quả” mà có thể sẽ xảy ra. Nhưng nếu đứa bé thực sự là con ruột của ông, việc Thanh có bằng chứng để xác minh và mang thông tin đó đến với vợ ông có thể sẽ gây ra sự hủy hoại lớn trong gia đình.

Bài viết liên quan