Người vợ xấu chương 42 | Tai họa nhà bà Nhàn
Trong cơn hoảng sợ, Lãm hét to: “Cô giết chết người!”
Thanh, cả người run rẩy, bắt đầu lảm nhảm: “Không, không phải tôi! Tôi không giết người! Anh ta muốn giết tôi!”
Cảnh tượng khiến Bà Mai hoảng sợ, ôm chặt con gái, cầu xin: “Không, anh ta muốn giết con gái tôi trước! Con gái tôi không giết người!”
Hiếu vẫn mắc kẹt trong cơn đau đớn, trong khi Lãm bao phủ vết thương của Hiếu và hô lớn: “Gọi cấp cứu ngay! Nếu anh ta chết, tất cả chúng ta đều vào tù!”
Thanh hoảng loạn, vội vã chạy vào nhà để gọi cấp cứu.
“Tôi không thể vào tù! Tôi phải chạy, chạy xa!” Thanh hét lên, cuống cuồng và tìm kiếm chìa khóa xe máy của mình.
Trong lúc hỗn loạn, Bà Mai cố gắng ngăn cản Thanh, nhưng bị Thanh đẩy ra, rơi vào đống mảnh chai. Trong lúc cố gắng bám lấy con gái, bà cũng tự rơi vào đau đớn và chảy máu.
Lãm, với vị thế của một người công an, đứng đợi người cấp cứu. Nhìn thấy chùm chìa khóa xe máy rơi, Thanh vội vàng cố bắt lấy để tẩu thoát.
Bà Mai vẫn cố gắng giữ Thanh lại, nhưng cuối cùng bị Thanh xua đuổi và cúi người hất văng đi. Trong sự vô tình, Thanh va vào một chiếc xe ô tô chạy ngược chiều đang lao vào ngõ nhà cô. Thanh bị hất tung ra xa. Chiếc xe ô tô hỏng hóc.
Mọi người hỗn loạn đưa Thanh vào bên trong nhà và phát hiện rằng cũng có một vụ án khác đang diễn ra trong sân. Một người đàn ông nằm trong vũng máu, kế bên là một người khác, họ gọi cấp cứu và xông vào nhà Thanh.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, người dân chứng kiến Hiếu và Thanh được đưa lên xe cấp cứu. Cảnh tượng này kịch tính đã khiến mọi người hoang mang. Điều này trở thành một vụ án hiếm hoi, khi có hai người bị thương nặng trong một sự việc.
Các thanh niên sử dụng điện thoại di động để trực tiếp livestream sự việc lên mạng. Thông tin này được chia sẻ nhanh chóng trên mạng xã hội, khiến cả tỉnh rộn rã. Mọi người từ mọi lứa tuổi đổ về hiện trường để chứng kiến trực tiếp. Trong thời gian ngắn, vụ án này đã trở thành đề tài được chia sẻ rộng rãi, tạo nên sự quan tâm từ cả trẻ em đến người già.
Con Lan đang lướt Facebook và tình cờ phát hiện đường link chia sẻ vụ việc đánh ghen ở thành phố, khi thấy Thanh và Bà Mai gào khóc. Hiếu không xuất hiện vì đã được đưa đi trước đó.
“Chú ơi, ra đây xem! Bà Thanh bị tai nạn hoặc bị đánh ghen gì đó, bị thương và đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi.”
Bà Nhàn, vừa ăn cơm xong và đang xem ti-vi, khinh bỉ trả lời: “Đúng là người đó! Thật xứng đáng! Loại người như thế còn quá nhẹ!”
Tuy nhiên, sau đó bà bắt đầu lo lắng: “Chết cha! Nó có chết không vậy?”
“Chẳng nói gì hết à? Chỉ biết bà ấy bị đưa vào bệnh viện cấp cứu. Bị va chạm với xe công nông.” Lan nhìn vào màn hình điện thoại, đọc các bình luận và cập nhật tin tức cho mẹ.
“Nếu nó chết, tôi sẽ mất hết. Hai trăm triệu của tôi mất trắng à? Không thể chấp nhận được! Nếu nó chết, tôi sẽ không bao giờ tha thứ! Tôi phải nhận lại hai trăm triệu của tôi.” Bà Nhàn thổn thức.
“Nếu nó chết, mẹ sẽ làm sao để trả nợ?”
“Con chứ ai nữa chứ?”
“Mẹ biết rõ nhà mình không có gì cả. Mẹ lấy đâu ra hai trăm để trả?”
“Không cần quan tâm đến họ. Tôi không quan tâm họ lấy từ đâu, họ phải trả lại cho tôi hai trăm triệu. Nếu nó chết, họ phải nhận trách nhiệm. Bảy phải trả cho tôi vì là cha đứa bé ấy.”
Bà Nhàn cứ lảm nhảm, đau đớn và tiếc nuối.
“Số điện thoại này có phải là số điện thoại của gia đình anh Hiếu không?” Một người đàn ông gọi vào số điện thoại của Lan.
“Đúng rồi! Cháu là em gái của anh ấy. Có chuyện gì không chú?”
“Báo với gia đình anh ấy. Anh Hiếu bị thương nặng và đang cấp cứu tại bệnh viện tỉnh. Gia đình nhanh chóng đến bệnh viện để làm thủ tục.”
“Cái gì ạ? Anh Hiếu bị tai nạn? Chú chắc nhầm rồi ạ?”
“Không, không nhầm đâu! Gia đình anh cần nhanh chóng đến bệnh viện. Tình hình rất nguy kịch, không thể chậm trễ được. Mau chóng lên.”
Bà Nhàn đột ngột ngã xỉu, nằm bất động trên sàn nhà.
“Con ơi! Mẹ sao thế?” Con Lan hét lên ôm chầm lấy bà, lớn tiếng kêu cứu.
Hàng xóm vội vã đổ ra, hỏi lo lắng về tình trạng bà Nhàn.
“Bà ấy bất tỉnh vì lo sợ khi nghe tin anh cháu bị tai nạn!” Con Lan, vừa khóc vừa giải thích.
Những người hàng xóm tận tình giúp bà Nhàn tỉnh táo lại, cố gắng giúp bà tránh việc cắn lưỡi.
“Cha nó ở đâu?” Bố của Lan đang ở trên xã.
“Hãy gọi cho bố mày về.”
Con Lan lo lắng, vội vã gọi điện cho bố: “Bố ơi… Bố… Bố về nhanh đi. Mẹ đang ngất xỉu ở nhà. Anh Hiếu bị tai nạn…” Con Lan nói xé lòng.
Nghe thông tin từ con, ông Tôn thay đổi hết cả, rời ngay việc của mình để về nhà.
Một đồng nghiệp của ông Tôn nghe tin Hiếu bị tai nạn, bà Nhàn ngất xỉu, ngay lập tức lái xe máy để ông Tôn về nhà.
Người hàng xóm và gia đình ông Tôn thông báo tin tức với nhau để chuẩn bị sẵn sàng đến nhà bà Nhàn.
Sau một thời gian được làm mát, bà Nhàn dần tỉnh táo: “Con… tôi… Anh Hiếu…?”
Bà Nhàn vẫn còn mơ hồ và ấp úng: “Con… mẹ ơi!” Con Lan ôm mẹ, khóc lóc: “Anh ấy ở đâu?”
“Anh ấy đang ở bệnh viện.”
“Đi! Hãy đưa mẹ lên gặp anh ấy ngay!” Bà Nhàn cố gắng đứng dậy để đi lên bệnh viện.
“Ông ấy về rồi.” Một người hàng xóm nhìn ra, nhìn thấy xe ông Tôn đã vào nhà, nói lớn.
Người đàn ông vận chuyển ông Tôn vào sân. Ông Tôn vội vàng chạy vào nhà, hỏi về tình hình.
“Bố… Ông ơi…!” Con Lan nhìn bố, không kìm nổi nước mắt.
“Chuyện gì vậy?” Ông Tôn hỏi rõ ràng, vừa cầm lấy con Lan.
“Anh Hiếu bị thương… rất nặng. Người ta gọi từ bệnh viện về.” Con Lan nói khóc lóc.
Mọi người lúc này mới hiểu rõ tình hình, hối hả nói: “Hãy mau lên bệnh viện để biết thêm.”
Mọi người họ hàng nhà ông Tôn khẩn trương.
“Chú cố gắng! Tôi sẽ về nhà chuẩn bị tiền và sẽ lên sau.” Em trai của ông Tôn nói.
“Hãy nhanh lên chú ơi!” Hai đứa cháu trai nhà ông Tôn nói.
“Lấy xe máy để ông cùng đi lên. Cả các em cũng lên đi nào!”
“Tôi cũng sẽ đi!” Bà Nhàn vung dậy, cố gắng giữ lấy ông Tôn.
“Hãy để bà nghỉ, không nên đi lên. Nếu đến và thấy anh Hiếu đang trong tình trạng đó, bà cũng không giúp được gì.” Một người hàng xóm khuyên.
“Không! Tôi phải đi! Tôi nhất định phải đi! Tôi muốn nhìn thấy con trai của mình!” Bà Nhàn mạnh mẽ vùng dậy, chuẩn bị sẵn sàng lên bệnh viện. Tự nhiên, bà ấy có vẻ khỏe mạnh, dứt khoát bật dậy, đẩy các bàn tay đang vây quanh bà ra. Mọi người không thể cản bà. Có vẻ họ cảm nhận được điều không may sẽ đến với gia đình bà Nhàn.