Nhà giàu chọn dâu chương 10 | Anh vẫn đợi chờ em

05/01/2024 Tác giả: Hà Phong 318

Cô?
Hoàng Vinh hướng ánh mắt xuống con dao nằm trên nền gạch, nghe lời thách thức của Hạnh, anh bất giác cảm thấy sự lạnh lẽo lan tỏa qua lưng. Cơn say trong người như bị xua tan.

Hạnh thấy Hoàng Vinh giữ im lặng, cô bày tỏ tâm trạng của mình:

Thật sự, tôi chưa từng gặp ai có độ hiếu khách như anh. Về nhà, không thấy hỏi thăm bố mẹ mình đi đâu làm gì. Nhưng vì một người phụ nữ, anh đã đòi sống đòi ૮.ɦ.ế.ƭ. Khi nào anh mới tỉnh ngộ được?
Hoàng Vinh liếc nhìn quanh căn phòng, thấy nhà vắng bóng, giống như Hạnh nói. Tuy nhiên, anh nảy ra một suy nghĩ rằng bố mẹ có thể đi ra ngoài vì một lý do nào đó. Anh nhún vai và trả lời:

Cô nhắc tôi mới nhớ, có lẽ bố mẹ tôi đã đi ra ngoài. Nhưng mà có chuyện gì mà cô lại nói như thế? Tôi đang đợi cô giải thích đó.
Hạnh ngồi xuống giường, ánh mắt chán chường hướng về Vinh, cô tiếp tục:

Tôi muốn thông báo với anh rằng chúng ta sẽ dọn nhà. Từ giờ, căn nhà này không thuộc sở hữu của anh nữa.

Cô nói gì?

Hoàng Vinh kinh ngạc và sốc khi nghe những lời Hạnh nói, cô ấy đang tuyên bố rằng ngôi nhà không còn thuộc quyền sở hữu của anh nữa. Hạnh, không mất đi lòng kiên nhẫn, tiếp tục:

Những gì tôi nói là thật. Anh nên chấp nhận sự thật, dù nó có đau lòng nhưng anh không thể thay đổi được. Chúng ta sẽ rời khỏi đây từ hôm nay và sống cùng bố mẹ. Anh nên tìm lại bản lĩnh đàn ông của mình để giúp đỡ bố mẹ. Hai người ấy đã già rồi, không còn nhiều sức lực để lo lắng cho anh mãi mãi.
Hoàng Vinh ngồi thụp xuống đất, vò đầu vào tường, đau khổ và sốc trước sự thật. Anh đang nhận ra rằng anh đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian và anh là người đàn ông khốn nạn. Anh không kìm nén được nước mắt và đau đớn, anh ᵭ.ậ..℘ đầu vào tường, cố tình để mình được ૮.ɦ.ế.ƭ đi.

Hạnh nhìn thấy hành động này, cô hốt hoảng kéo mạnh Hoàng Vinh ra, đau trên trán và mặt, nhưng cô không kìm nén được sự giận dữ và ɱ.á.-ύ tгêภ mặt. Cô tát mạnh vào mặt anh và nói:

Trước khi anh ૮.ɦ.ế.ƭ, hãy nghe tôi nói đã. Nghe xong rồi mới ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không muộn. Ba mẹ anh đang đợi anh… Từng giây, từng phút, ba mẹ đều trông ngóng anh. Gia đình đang gặp khó khăn, và ba mẹ đang rất buồn rầu. Nếu nghe tin anh ૮.ɦ.ế.ƭ, ba mẹ chắc chắn sẽ không chịu nổi cú sốc và sẽ theo anh. Nếu anh muốn làm đứa con bất hiếu, hãy ૮.ɦ.ế.ƭ đi, và tôi sẽ là người đi báo tin cho ba mẹ anh.
Lời nói của Hạnh đánh thức lương tâm của Hoàng Vinh. Anh không muốn ૮.ɦ.ế.ƭ nữa, chỉ có thể ngước lên và hỏi Hạnh một câu.

Thế này không còn căn nhà này cô… cô …có còn đi theo gia đình tôi nữa hay không?
Hạnh nhìn Hoàng Vinh và phát hiện anh ta bây giờ trông yếu đuối đến đáng thương. Gương mặt và ánh mắt của anh thoáng hiện nét buồn, nhưng lại như chờ mong câu trả lời từ Hạnh. Còn Hạnh, dù đã từng nghĩ đến câu hỏi này, quyết định cuối cùng của cô vẫn là đi theo gia đình của Vinh. Tuy nhiên, cô giữ bí mật về quyết định của mình, vì cô cảm nhận rằng tình cảm giữa cô và Hoàng Vinh vẫn chỉ là con số không. Cô không muốn tiết lộ quyết định của mình ngay lúc này, nên Hạnh chỉ quay đi và cười buồn trước khi nói:

Đến lúc cần ra đi, tôi sẽ đi…
Cả buổi chiều đó, Hoàng Vinh và Hạnh giữ im lặng với nhau. Hạnh cảm nhận được tâm trạng buồn bã và thất vọng của Hoàng Vinh, nên cô quyết định không gây thêm sự khó khăn cho anh. Hạnh kêu xe và thu gom những vật dụng cần thiết, trong khi Hoàng Vinh chăm chỉ bê những món đồ nặng ra xe. Hạnh nhìn thấy cảnh này, thấy Hoàng Vinh đang nỗ lực mặc dù mệt mỏi, và trong tâm trạng của cô bắt đầu xuất hiện một cảm xúc không thể diễn đạt. Cô nhận ra rằng cô đang bị cuốn vào sự mê hoặc bởi Hoàng Vinh.

Sau khi chuyển đến nơi mới, cuộc sống của họ khó khăn nhưng gia đình cùng nhau vượt qua. Hạnh được ba mẹ chồng thương yêu, và Hoàng Vinh, mặc dù ban đầu khó chịu, nhưng sau đó anh đã thích nghi với công việc mới. Ba mẹ chồng mở một tiệm tạp hóa nhỏ và cả gia đình cùng nhau chăm sóc cuộc sống hàng ngày.

Khi mọi thứ dần ổn định, Hạnh cảm thấy bình yên và an tâm. Một ngày, cô quyết định về quê thăm mẹ. Bà Tâm, mặc dù đã trở nên hiền lành hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Hạnh. Bà chấp nhận việc Hạnh về thăm mẹ và thậm chí mua bánh kẹo để tặng. Hạnh không trách Vinh khi anh không muốn về, và cô cũng không chấp nhận sự châm chọc của hàng xóm về việc cô về một mình mà không có Vinh.

Khi Hạnh đến nhà mẹ, bà Hai nằm co ro trên chiếc chõng tre cũ. Bà ốm và khó thở hơn sau một chuỗi ngày mưa. Hạnh lo lắng đặt giỏ bánh lên bàn và hỏi mẹ:

Sao mẹ ho nhiều thế? Mẹ có mua thuốc uống chưa?

Bà Hai nghe tiếng Hạnh, bà giật mình quay sang. Thấy con gái bà hạnh phúc đến mức bật cả tiếng khóc.

“Con mới về à Hạnh? Chồng con có về không con?” Hạnh đỡ mẹ ngồi dậy và trả lời: “Dạ không mẹ, hôm nay anh Vinh đi làm rồi. Con về trước thăm mẹ sau đó con sẽ thông báo cho mẹ, gia đình con đã đổi chỗ ở rồi đó mẹ.”

“Trời ơi, nghe con nói mà mẹ quá bất ngờ. Cơ ngơi anh chị lớn như thế mà lại thành ra như vậy?”

“Dạ nhìn thế chứ không phải vậy đâu mẹ. Lâu nay ba chồng con gặp chuyện buồn nên không muốn kinh doanh gì cả, mọi chuyện đều do một tay mẹ chồng con lo liệu. Anh Vinh thì mê chơi đàn, đám bạn và thích uống rượu chè, nên phá của nhiều. Bấy lâu nay con định về thăm mẹ, mẹ chỉ một mình, sớm tối chẳng có ai. Nhưng chuyện gia đình chồng con như vậy nên con không thể bỏ mặc mẹ ạ!”

Bà Hai gật đầu, nắm tay Hạnh và nói: “Con làm vậy là đúng, bổn phận dâu con phải lo cho tròn trước đã. Bây giờ ba mẹ chồng con gặp khó khăn, con cố mà lo nha Hạnh.”

“Dạ, con biết rồi mẹ!”

“Ừ thôi con ngồi đây. Mẹ vào kho lấy nồi cá rồi ăn cơm nha con.”

“Dạ thôi để con làm cho mẹ? Mẹ ở một mình, chuyện gì cũng tự làm, con thấy xót quá mẹ à?”

– “Mẹ ở một mình nhưng thường xuyên có thím Lan, mẹ thằng Quân và nó ghé qua chơi. Mẹ của con họ cũng giúp mẹ nhiều việc, nên con đừng lo. Thôi, ở đây con coi đốt cho ba con nén nhang đi, để mẹ xuống bếp làm…!”

Hạnh nghe mẹ nhắc đến Quân, cô có chút bất ngờ và buồn. Cô không ngờ Quân lại thường xuyên giúp mẹ cô đến vậy. Biết chuyện, lòng Hạnh lại càng thêm buồn. Trong tâm trạng này, coi như cô đã nợ Quân một lời ước hẹn.

Hạnh đứng dậy để thắp nến cho ba mình, đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Bác Hai ơi, hôm nay bác đỡ chưa? Con có đem ít thuốc qua cho bác đây, bác Hai…”
Hạnh quay lại, Minh Quân cũng đang ngước lên. Trong khoảnh khắc gặp nhau, cả hai bất giác không giấu được sự ngượng ngùng. Để phá vỡ sự ngượng ngùng, Minh Quân lên tiếng trước:

“Em về lúc nào vậy Hạnh?”

“Dạ, em mới về. Mẹ kể anh thường qua giúp mẹ em. Em cảm ơn anh nha!”

“Có gì đâu em. Anh coi mẹ em như mẹ anh thôi. Em bận không về nên anh thay em làm tròn bổn phận đó mà?”

“Anh Quân, em…”

“Em định cảm ơn anh đúng không? Đừng có em… Em nói mấy lời thế này anh thấy khó chịu lắm.”

Hạnh ái ngại nhìn Quân, đắn đo một lúc rồi cuối cùng lên tiếng:

“Anh ngồi đi. Em đi pha nước nha.”
Hạnh toang quay đi, cô muốn né tránh cái khoảnh khắc ngượng ngùng, cũng như muốn né tránh Minh Quân. Nhưng khi Hạnh vừa quay chân, bất ngờ một bàn tay đã vươn ra níu lấy tay Hạnh và giữ chặt lại.

Giọng Quân trầm đi. Ánh mắt đầy da diết nhìn Hạnh cất lời:

“Hạnh! Anh vẫn đợi chờ em.”

Bài viết liên quan